Trình Thanh ngồi một bên quan sát đứa nhỏ, đợi đến lúc Hứa Quân Triệt gặp câu khó rồi quay sang cầu cứu mình. Ai mà ngờ, đợi mất cả buổi trời cũng không thấy cái đầu nhỏ kia ngẩng lên, đáp lại anh cũng chỉ có tiếng giấy bút sột soạt thi thoảng truyền đến.
Trình Thanh tiu nghỉu, bèn lấy gói snack giấu dưới kệ bàn bóc ra ăn. Vừa rồi anh cũng đã âm thầm kiểm tra đáp án, nhóc con này quá thông minh, dù chỉ là một lỗi nhỏ cũng chưa từng mắc phải!
Aizz, có thể chừa cho anh cơ hội tích chút điểm thưởng được không???
Hứa Quân Triệt đang chăm chỉ làm bài tập, bỗng nghe thấy bên cạnh phát ra thứ tiếng gì đó kì lạ.
Nó bèn trộm nhìn sang, phát hiện cái người bình thường vẫn hay ra vẻ thanh niên nghiêm túc kia đang gặm cắn miếng khoai tây trong miệng. Hàm răng trắng đều khi nhai phát ra tiếng "rồm rộp" khe khẽ, không khỏi khiến nó liên tưởng đến hình ảnh chú chuột hamster nhỏ đang nghiêm túc nhấm nháp đồ ăn, xem hôm nay hạt chủ nhân cho rốt cuộc có vị gì...
Nhìn vẻ thích thú không thể che giấu được của Trình Thanh, Hứa Quân Triệt khẽ nhíu mày.
Một gói khoai tây đã có thể khiến anh vui vẻ đến vậy sao?
Đầu óc của người này thật đơn giản.
Trình Thanh lướt web một lúc đã xử lí gần hết bịch snack, anh xoay người định lấy nốt đống đồ ăn vặt để dưới kệ bàn, không ngờ lại vô tình chạm phải ánh mắt của đứa nhỏ.
Vào khoảnh khắc ấy, chính Hứa Quân Triệt cũng nhận ra bản thân mình thất thố, không ngờ nó đã bất tri bất giác quan sát người này mất một lúc...
Khi não bộ linh hoạt của nó đang xoay chuyển để tìm lí do, đối phương đã phản ứng trước một bước, cặp mắt hoa đào nhìn nó như thể phát ra ánh sáng: "Em không làm được câu nào hả?"
Hứa Quân Triệt sững người.
Tuy việc xử lí đống bài tập trên lớp đối với Hứa Quân Triệt mà nói rất đơn giản, nhưng cái cớ này lại vừa hay, đỡ cho nó bị phát hiện lí do vì sao vừa rồi lại mất tập trung...
Thế là Trình Thanh liền được "cầu cứu" đúng như ý nguyện, Hứa Quân Triệt gật đầu, chỉ bừa vào phép tính gần nhất nói: "Câu này khó quá, em giải thế nào cũng không ra."
"Vậy sao? Để anh xem thử!" Trình Thanh dịch lại gần chỗ ngồi của đứa nhỏ một chút, Hứa Quân Triệt liền ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tựa thảo mộc phát ra từ trên người anh.
Tuy bài xích việc tiếp xúc với người lạ, nhưng mùi hương nhẹ nhàng ấm áp này lại khiến nó an tâm một cách khó hiểu. Lúc Trình Thanh đang nghiêm túc giảng bài, nó không thèm nghe mà chỉ chăm chú nhìn vào nốt lệ chí nằm ở đuôi mắt anh...
Đột nhiên có cảm giác rất muốn chạm vào.
"...Làm đến bước này rồi lại áp dụng công thức biến đổi, sau đó cứ tính từ trái qua phải như bình thường." Trình Thanh ghi ra giấy nháp để Hứa Quân Triệt dễ hiểu, anh khẽ nghiêng đầu hỏi: "Còn chỗ nào chưa rõ không?"
【Độ hảo cảm của Hứa Quân Triệt: +10; Độ hảo cảm hiện tại: 30】
Ngoài mặt Trình Thanh vẫn không có gì khác lạ, thế nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thán.
Tri thức đúng là thứ kết nối con người một cách hiệu quả nhất!
Hệ thống chứng kiến toàn bộ sự việc:...
Chẳng biết có nên nói ra sự thật đằng sau 10 điểm cộng vừa rồi hay không.
Thiết lập ngoại hình của nhân vật "Trình Thanh" ở thế giới này cũng chính là ngoại hình nguyên bản của Trình Thanh trước khi xuyên đến đây. Tuy có chút thay đổi bởi số tuổi không tương ứng, thế nhưng ký chủ của nó vẫn là điển hình cho câu nói "người đẹp làm gì cũng đẹp", vậy mà chính bản thân anh lại không tự ý thức được điều này...
Hệ thống vừa nghĩ vừa âm thầm đánh giá nhân vật chính. Chà, hoá ra đây là gu của ngài ấy!
Trong khi đó, Hứa Quân Triệt đang xem nội dung bên trong tờ giấy nháp, giả vờ nghiên cứu một lúc rồi mới khẽ nói: "Anh Trình giảng rất dễ hiểu, em biết cách giải rồi!"
Trình Thanh nghĩ chắc đứa nhỏ này đang ngưỡng mộ mình lắm đây, liền cười vui vẻ: "Tốt lắm, không làm được bài nào thì cứ hỏi anh nhé, đừng ngại!"
Hứa Quân Triệt ngoan ngoãn gật đầu. Không giống với sự ngưỡng mộ trí trong tưởng tượng của Trình Thanh, nó chỉ cảm thấy người này thật dễ lừa.
Đã vậy Hứa Quân Triệt cũng muốn xem thử, Trình Thanh rốt cuộc có thể kiên nhẫn với nó đến mức nào.
"Anh Trình, phép tính này phải làm sao ạ?"
Trình Thanh lập tức ngưng lướt web, quay sang xem đề rồi hướng dẫn cách làm cho nó.
"... Câu 10 em đọc không hiểu."
Trình Thanh: "Đưa anh mượn giấy nháp."
Sau khi chỉ bài xong cho Hứa Quân Triệt, trang báo mà anh đang đọc hiện lên tin tức mới, Trình Thanh thấy vậy bèn ấn vào xem ngay.
Tiêu đề: Bị cha mẹ ép học đến 12 giờ đêm, cậu bé bỏ nhà đi bụi.
???
Tiếp đến là dòng ghi chú: Gánh nặng thành tích và lối tư duy áp đặt của nhiều phụ huynh hiện nay làm ảnh hưởng đến sự phát triển tâm sinh lý của trẻ nhỏ.
"..."
Trình Thanh bất giác nhìn sang Hứa Quân Triệt. Thằng bé vừa tan học cách đây không lâu, anh lại còn bắt nó làm bài tập ngay từ lúc mới bước vào cửa, ngẫm lại liền thấy có hơi quá đáng...
Hứa Quân Triệt không biết Trình Thanh vừa bắt đầu nảy sinh cảm giác áy náy đối với mình. Nó cố tình hỏi bài anh thêm vài lần, thậm chí có câu còn bắt anh phải giảng đi giảng lại. Tuy nhiên, từ đầu tới cuối Trình Thanh chưa từng tỏ vẻ mất kiên nhẫn với nó lần nào.
【Độ hảo cảm của Hứa Quân Triệt: +15; Độ hảo cảm hiện tại: 45】
Lúc Trình Thanh còn đang nghi ngờ IQ đột ngột giảm sút của thằng nhóc này, thông báo tự động nhảy ra khiến anh suýt chút nữa đã vỗ tay ăn mừng trước mặt Hứa Quân Triệt.
Thôi, thu hoạch lần này đủ để anh kê cao gối nằm dăm bữa nửa tháng, về sau nhất định sẽ đưa nhóc con đi chơi thoả thích một hôm để chuộc lỗi.
Đợi Hứa Quân Triệt làm bài xong, ước chừng còn cách giờ cơm chiều một khoảng thời gian, Trình Thanh bèn quyết định rủ đứa nhỏ chơi game.
Dường như Hứa Quân Triệt lần đầu tiếp xúc với loại máy chơi game cầm tay kiểu này, ban đầu thao tác còn có chút chật vật, thế nhưng sau khi được Trình Thanh cầm tay hướng dẫn vài lần, rốt cuộc nó cũng cảm nhận được thú vui thật sự của việc chơi trò chơi điện tử.
Tuy Hứa Quân Triệt có vẻ trưởng thành hơn so với bạn đồng trang lứa, nhưng suy cho cũng chỉ là đứa trẻ mới lên tám.
Trong lúc Trình Thanh lơ đãng, đứa nhóc bên cạnh đã thừa cơ hội xông lên, K.O nhân vật đấu sĩ tóc vàng cường tráng của anh.
"Em thắng rồi!!!" Hứa Quân Triệt vui vẻ hô to, khuôn mặt non nớt ửng hồng vì hưng phấn.
Đôi con ngươi đen láy tựa bảo thạch của nó đối diện với Trình Thanh, khoé môi hơi gợi lên, từ đầu mày đến cuối mắt vẫn chưa tan hết ý cười. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng đường nét trên khuôn mặt kia khiến người ta không thể phủ nhận một điều, sau khi trưởng thành đứa nhóc này chắc chắn sẽ là một chàng trai vô cùng anh tuấn.
Trình Thanh cảm giác Hứa Quân Triệt đã dần buông bỏ sự phòng bị đối với mình, thế là anh tuân theo phản ứng tự nhiên cốc nhẹ trán nó, mặt đầy vẻ không cam lòng nói: "Đừng vội đắc ý, mấy ván sau nhóc không còn cơ hội đánh lén nữa đâu!"
Hứa Quân Triệt nghe ra được sự khiêu khích của anh, bộ dáng tự tin như cũ vẫn không suy chuyển. Phần trán bị Trình Thanh cốc phát ra âm thanh nhỏ, không đau không ngứa, chỉ là chẳng hiểu sao có chút tê dại khó nói.
Hứa Ngôn chưa bao giờ làm những hành động tương tự, tuy anh hai thoạt nhìn rất ôn hoà dịu dàng với nó, thế nhưng Hứa Quân Triệt vẫn nhạy cảm nhận ra đối phương có một sự xa cách nhất định. Thậm chí có đôi lúc, ánh mắt Hứa Ngôn nhìn nó chẳng khác nào đang nhìn một món đồ vật đột nhiên xuất hiện trong nhà của mình... Có cũng được, mà không có cũng chả sao.
Thế nhưng, từ nhỏ Hứa Quân Triệt đã sinh ra trong một gia đình không được bình thường, nó nhận thức rõ ràng một chuyện, người khác có thể cam tâm tình nguyện đối xử tốt với mình đã là điều may mắn, không thể đòi hỏi quá nhiều.
Vẫn tốt hơn so với những lần cha ruột bắt nó phải lội bộ một quãng đường xa để đến tạp hoá mua rượu, thậm chí là dưới trời mưa lớn. Từng phải chịu đựng những trận đòn roi tới tấp không rõ lí do, rồi lại bị tùy tiện đem ra trút giận bất cứ lúc nào cũng không được kêu khóc lấy nửa lời. Chỉ cần vô tình phản kháng, chắc chắn sẽ chịu đau gấp mấy lần so với cả lúc đầu.
Vào thời điểm ấy, mẹ nó phải bươn chải khắp nơi để kiếm tiền, hòng trả số nợ lớn đẻ ra từ thói ham mê cờ bạc của chồng mình, thế nên hoàn toàn không có thời gian bận tâm đến nó.
Chủ nợ tìm đến nhà, người đàn ông kia nhân lúc mẹ đi vắng muốn bán chính con mình để trả tiền thua cá độ, cũng may lúc đó Hứa Quân Triệt lanh trí, lén chui lỗ chó trốn ra ngoài nên mới thoát được một kiếp.
Về sau nó cũng không còn xem người đó là cha nữa.
Có một hôm đối phương đang say xỉn, trên đường về nhà, bị một thanh niên đột ngột xông ra từ con hẻm gần đó đâm nhiều nhát ở nơi hiểm yếu, chết ngay tại chỗ.
Hành động điên cuồng khát máu kia đều là do tác hại của ma túy đá.
Có lẽ là do ông trời trả báo, thời điểm Hứa Quân Triệt nghe tin, khoé môi nhỏ nhắn khẽ gợn lên thành nụ cười.
Một thời gian sau, mẹ nó tái hôn với người đàn ông khác, đồng thời đổi họ cho nó. Cũng may, lần này đối phương có vẻ là người tử tế, đã có một đứa con trai riêng từ trước nhưng vẫn bằng lòng thu nhận hai mẹ con Hứa Quân Triệt.
Kể từ lúc biết nhận thức đến nay, Hứa Ngôn là người đầu tiên nguyện ý đối xử dịu dàng với nó, điều mà nó đáng lẽ phải được nhận giống như bao đứa trẻ bình thường khác, cư nhiên trở thành một sự tồn tại đặc biệt.
Cho dù không thật lòng cũng được.
Hứa Quân Triệt từng nghĩ như vậy cho đến khi gặp gỡ bạn thân của anh mình.
Dường như có gì đó bắt đầu đi trật khỏi quỹ đạo.
Vốn rất nhạy cảm với tâm tư của người khác, Hứa Quân Triệt nhận ra được sự quan tâm của Trình Thanh dành cho nó rất đơn thuần, cho dù là lần đầu gặp mặt hay ở thời điểm hiện tại, đều không hề qua loa lấy lệ hay chứa đựng bất kì sự giả dối nào.
Nhưng Hứa Quân Triệt đã lựa chọn không tin tưởng, nó vẫn muốn thăm dò xem bộ mặt thật của Trình Thanh rốt cuộc là gì.
Chỉ vì sự chân thành kia quá tốt đẹp.
Phàm là thứ gì tốt đẹp... đều chỉ có trong tưởng tượng.
_______
Red: Lần đầu tiên viết được một chương hơn 2k1 chữ:))))))
Hi vọng mấy chương sau mình cũng năng suất được ntn🥲