• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuở nhỏ, Nhậm Trường Lạc không có mẫu thân dạy bảo, sống trong gia đình hoàng thân hòa thuận vui vẻ này, ngược lại nàng ta luôn cảm thấy bản thân không thể hòa nhập được. rõ ràng là trưởng nữ của Tấn An đế, thế nhưng lại có cảm giác rằng bản thân là kẻ sống nhờ sống gửi, cứ thế, những suy nghĩ hoang đường đó khiến nàng ta đối xử rất không hòa thuận với đám hoàng đệ của mình. Sau này, khi Nhậm Tư đã hiểu chuyện, hắn cũng không so đo tính toán với nàng ta nữa. chỉ cần nàng không làm loạn đến Đông cung của hắn, hắn cũng chẳng buồn xen vào chuyện của nàng ta.

Nhưng tối nay, chuyện hai tên thái giám phạm lỗi lại đổ vấy lên đầu Mộ Mộ, còn kéo người đến cửa Đông cung đánh mắng ầm ĩ. Tuy Nhậm Tư đã cố gắng không muốn so đo, nhưng cũng chẳng thể để vị trưởng tỷ ngang ngược kia thượng cẳng chân hạ cẳng tay được.

Trường Lạc công chúa dùng roi ngựa quất liên tục lên người của hai tiểu thái giám đến trầy ra, tướp máu. Hai tiểu thái giám đang quỳ gối miệng vừa kêu la, vừa không quên cầu xin tha thứ.

“Dừng tay.”

Nhậm Tư bắt lấy roi da trong tay Nhậm Trường Lạc, ánh mắt lạnh buốt. Nhậm Trường Lạc nhíu nhăn mặt nhíu mày, “Hai tên nay hôm nay đều phạm lỗi, tối nay thái tử điện hạ giấu diếm mẫu hậu, phụ hoàng xuất cung không nói, lại còn dẫn theo cả tân thê tử!”

So với người khác, Nhậm Trường Lạc biết rõ, tuy Mã hoàng hậu cưng chiều, dung túng thái tử, nhưng trong lòng thấy hắn chơi bời lêu lổng cũng chẳng ra thể thống gì. Cho nên khi tuyển chọn Thái tử phi,

Ánh mắt Nhậm Tư khinh khỉnh, “Vậy thì sao? Hay là hoàng tỷ muốn mách với phụ hoàng để giam lỏng ta, hay là mách mẫu hậu để phạt ta nhặt đế giày đây?”

Từ nhỏ hắn đã được Tấn An đế và Mã hoàng hậu cưng chiều, cho dù có trách phạt thì cũng không đành lòng phạt nặng, chung quy lại cũng chỉ là hình thức rồi ậm ờ cho qua, điều này vừa hay lại chính là cái gai trong lòng Nhậm Trường Lạc. nghe vậy, nàng ta nghiêm mặt tức giận nói, “Chẳng qua ta chỉ muốn nhắc nhở Hoàng đệ một câu, ở trong cung này, đệ muốn bảo vệ thê tử của đệ thì cũng đừng bảo nàng ta khoe mẽ cái gì đó ở chỗ này, trò cười ấy trong mắt bản công chúa thì cũng không có gì đâu, thế nhưng tuy hiện giờ hoàng hậu nương nương đúng là có chút thích nàng ta, nhưng về sau nếu hoàng hậu phát hiện ra, đứa  con dâu này không còn chút giá trị nào thì thật khó để đảm bảo nương nương sẽ có ý thay cho hoàng đệ thê tử mới đấy.”

Mã hoàng hậu là người xuất thân không được cao quý, nên nhiều lúc hành sự không theo quy củ vương pháp, nếu hoàng hậu thấy ai không vừa mắt, sẽ thẳng chân đá đi không nhiều lời.

Suy cho cùng, lời Nhậm Trường Lạc nói cũng có mấy đúng.

Thế nhưng Nhậm Tư lại chẳng chịu nép vế, nghiến răng nói, “Cảm phiền tỷ nhắc nhở rồi.”

“Nơi này là Đông cung, hạ nhân mắc lỗi, hoàng tỷ muốn giáo huấn thì tự đưa về Hán Phương cung đi. Đêm đã khuya, thứ lỗi đệ không tiễn.”

Nhậm Trường Lạc hừ lạnh hai tiếng, ánh mắt vẫn ghim chặt trên người nữ nhân áo trắng xanh bên kia, ánh mắt nàng như tuyết trên núi Trường Bạch nhiều năm không đổi, thâm sâu lại như thể sáng rõ, không giống người gian tà, cũng chẳng phải người nhu nhược. tuy Nhậm Tư cũng là người mỹ mạo, nhưng khi nhìn nàng lại sinh chút tự ti, nàng ta cụp mắt, rời đi.

Nhậm Tư nhìn theo bóng lưng của nàng, ổ giận vốn cuộn trào trong lòng nhưng lại bị suy nghĩ của hắn lấp đi, kiếp trước, khi hắn xuất quân tây chinh, bên ngoài thành nhỏ đã gặp một người mặt mũi lấm lem, quần áo tả tơi, chiếc bát sứt mẻ trên đôi tay run rẩy, trong ngực nàng còn đang ôm một tiểu hài nhi không còn chút sinh khí…

Mặc dù thuở nhỏ Nhậm Tư rất ghét Nhậm Trường Lạc, nhưng nghĩ đến một vị công chúa cao cao tại thượng chỉ trong nháy mắt đã sa vào cảnh ti tiện như bùn, trong lòng hắn không khỏi tiếc nuối. cũng do Nhậm Trường Lạc tự làm tự chịu, ai bảo nàng ta chạy the tên nam nhân không ra gì kia, bị hắn đùa bỡn chán rồi vứt bỏ chẳng khác đôi giày rách. Dù sao hắn và nàng ta cũng là tỷ đệ cùng cha khác mẹ, trong người chảy một nửa huyết dịch giống nhau, lại cũng nhau lớn lên từ bé. Nghĩ đến hắn lại không đành lòng.

Nhậm Tư lấy lại tinh thần, nắm lấy bàn  tay mềm mại của Thịnh Trì Mộ đặt trong lồng ngực, “Mộ Mộ, đêm đã khuya, để ta cho người chuẩn bị nước nóng, tắm rửa xong rồi đi ngủ.”

“Ừm.”

Thịnh Trì Mộ không nói chuyện, hôm nay thực sự hơi mệt, về đến phòng ngủ, Nhậm Tư mượn cớ tới thư phòng lấy đồ, tới tận lúc Thịnh Trì Mộ tắm xong nằm cuộn tròn trong chăn rồi hắn mới trở về.

Hôm trước cũng cùng hắn ngủ chung trên một chiếc giường. nhưng hôm nay hình như có điểm khác biệt.

Nàng ngó đầu nhìn phu quân tuấn mĩ dưới ánh nến, lại nghĩ tới dánh vẻ hắn khi đứng dưới xe ngựa, mọi phồn hoa trong ánh mắt ấy đều đã hóa tro bụi từ lâu, lại như lưu luyến cái gì đó, chỉ là nàng nhìn không ra.

Nhậm Tư mở chiếc hộp gỗ mà ông chủ Nhã hiên đưa hắn lấy ra một đôi bông tai lục ngọc trong suốt, long lanh. Hắn đưa tới trước mặt nàng, thận trọng như đang dâng lễ vật quý, “Mộ Mộ, phu quân nói sẽ lấy về cho nàng.”

Ban đầu Thịnh Trì Mộ thấy đôi bông tai này cũng không có gì là hiếm có, nhưng nàng lại muốn xem tranh hắn vẽ, nàng vốn định dặn dò hộ vệ cầm bức tranh đó về, nhưng lại quá lo cho thương thế của Tề ma ma nên đã không nói.

Nàng xòe bàn tay ra, lục ngọc lành lạnh khẽ chạm vào lòng bàn tay, rất mượt, trong suốt tới nỗi có thể nhìn ra cánh bướm nhàn nhạt như vệt nước bên trong khối ngọc nhỏ, nàng khéo lại bàn tay nói, “Ta muốn ngủ rồi, điện hạ đặt lên bàn trang điểm đi.”

Hắn không nghe, “Vậy mai nàng đeo lên cho ta ngắm!”

“Ừm.”

Nàng đáp ứng, Nhậm Tư mới cất đi.

Đem hộp gỗ tới trước bàn gương, ánh mắt khe động đã thấy một đôi giày đang thêu dở, vải tím, chỉ may vàng, mơ hồ đã nhìn ra được kiểu dáng đường thêu.

Hắn nâng nâng khóe miệng, Mộ Mộ biết mình bị nhìn thấu rồi, vậy nên mới không giấu nữa chăng?

Khi ông chủ nhã hiên đưa ra đôi bông tai ngọc hắn nhìn đã muốn ngay, trong lòng hắn nghĩ, dù sao Mộ Mộ cũng bí mật chuẩn bị cho mình một đôi giày, tuy không đẹp đến xiêu lòng nhưng thắng ở chỗ tâm ý, hắn dùng bao nhiêu vàng bạc cũng không đổi lấy được.

Nhậm Tư đặt chiếc hộp xuống, quay lại giường.

Màn hồng khẽ rủ, hình uyên ương nghịch nước, ngực Thịnh Trì Mộ khẽ phập phồng, nhịp tim có chút nhanh hơn bình thường.

Nhậm Tư khẽ xốc một góc chăn lên, mới lật một chút mà trước mắt đã hiện ra đôi chân non mềm, da thịt trơn láng như ngọc, trong chốc lát, ánh mắt đã nhanh chóng biến hóa, Thịnh Trì Mộ xấu hổ, khẽ thu lại hai chân.

Nhậm Tư ho khan một tiếng, tỏ ra không có việc gì nằm xuống, hai người đều có chút hồi hộp, xấu hổ, nhìn chằm chằm đỉnh màn, Nhậm Tư lại ho một tiếng, “Mộ Mô, nàng…nàng nói thời điểm tới tháng của nàng đi… ta.. để ta…”

Hắn trước giờ là người nói năng, hành động dứt khoát, thế nhưng, khi đối diện với vấn đề nào đó, những gì hắn biết được đều rất ít ỏi.

Ngón tay Thịnh Trì Mộ khẽ siết lấy góc chăn, mặt nàng đã sớm đỏ bừng lên, “Sau này sẽ nói…”

Ngày ấy sớm muộn gì cũng phải tới, nàng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, vốn nghĩ là cứ xem như đem mình đi hiến tế là được rồi, đáng tiếc đêm động phòng hoa chúc lại bị ‘dì cả’ hỏi thăm, nàng lại phải rơi vào trạng thái thấp thỏm thêm mấy ngày.

Cũng không phải là nàng không thể, huống hồ Nhậm Tư đã nói, trong vòng hai năm…

Muốn có con!

Thịnh Trì Mộ kéo chăn che kín khuôn mặt đã nóng đỏ, nàng muốn chui xuống đất quá! Quá xấu hổ!

Một đêm ngon giấc.

Hôm sau khi Nhậm Tư tỉnh dậy, ánh mặt trời đã chói đến nỗi hắn không mở nổi mắt, phía bàn trang điểm, Thịnh Trì Mộ đang đeo đôi bông tai mà hôm qua hắn thắng được, an tĩnh, mỏng manh, hắn sợ khi ánh mặt trời chiếu đến, nàng sẽ tựa như giấc mộng cứ thế bay đi. Thế là hắn đi tới, từ phía sau ôm lấy nàng.

Thịnh Trì Mộ bất ngờ bị ôm, thân thể cứng đờ. Nhậm Tư nhìn trong gương đồng, nữ nhân tóc cài trâm hoa, sinh đẹp động lòng, hương thơm trên người nàng làm cho tâm tình hắn dập dờn như chuồn chuồn đạp nước, khẽ cúi, khẽ hít hà.

Thịnh Trì Mộ tránh không kịp, chỉ nghe tiếng hắn nói, “Khối bạc tối hôm qua có chút bất thường, tới tận bây giờ ta vẫn chưa an tâm, chi bằng đi tìm Tiểu Trình giúp ta điều tra thêm.”

Lông mày Thịnh Trì Mộ khẽ  nhăn, “Cũng tốt, an nguy của điện hạ là quan trọng.”

Lời này của nàng hắn thích nghe, người nào đó lập tức toét miệng cười, Thịnh Trì Mộ nhìn thấy Nhậm Tư cười ngố như đứa trẻ con, tim lại đập loạn.

Thỏi bạc kia đã giao cho hai tên hộ vệ hay đi theo Nhậm Tư, không có đem về, “Ở Nhã Hiên, ông chủ đã cho dùng vải đỏ bọc từng viên đá lại, vậy thỏi bạc kia là do người ngoài đem vào sao?”

Nhậm Tư nói, “Mỗi khối bạc lớn sẽ có ấn giám, lát nữa ta cho người đi điều tra. Mộ Mộ…” hắn quay đầu, khí nóng phả tới gương mặt nàng, “Ta tặng nàng đôi bông tai tốt như vậy, nàng có gì đáp lễ không?”

Đáp lễ?

Cái này Thịnh Trì Mộ không nghĩ tới.

Thịnh Trì Mộ kinh ngạc chuyển ánh mắt, thấy mắt hắn như vô tình lại như hữu ý rơi xuống nơi nào đó. Theo ánh mắt hắn, nàng thấy một đầu vải bị đè dưới một chiếc vòng bạch ngọc, hôm qua nàng mới thêu mấy họa tiết mây bên trên. Nay hắn hỏi nàng việc lấy gì đáp lễ, chẳng lẽ hắn tưởng cái đó nàng chuẩn bị cho hắn?

Thịnh Trì Mộ khẽ chắn môi, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện hiểu lầm như thế, thế nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng mong đợi, nàng thực sự không đành lòng cự tuyệt.

Vậy thì… lần sau nhé?

Nàng chậm chạp mở lời, “Trung thúc sắp lên đường trở về Mạc Bắc.”

Nhậm Tư nhướn nhướn mày, điệu bộ vô cùng kiên nhẫn, “Ừm.”

Đến đây, lời này của Thịnh Trì Mộ lại càng khó nói hết, “Đường xá xa xôi, ít nhất cũng phải tới tháng mười mới về tới Hãn thành. Thời tiết phương Bắc lại rất lạnh, nên ta… muốn làm cho Trung thúc một đôi giày.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK