• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khung xương Nhậm Tư thon dài, lúc đè xuống như vậy khiến Thịnh Trì Mộ không thở nổi, đẩy hắn ra, “Ta, ta…thực sự không được…ta sẽ không…”

Nhậm Tư nhíu lông mày.

Nói ra lời này chắc nàng đã hiểu, nàng từng xem qua không ít tranh, biết rõ nên làm thế nào, thế nhưng…nàng chưa hề có kinh nghiệm thực chiến…

Hắn không khi dễ nàng nữa, trở mình nằm xuống nệm êm. Ánh mắt bỡn cợt có phần ngà ngà say nhìn nàng cười ha hả.

Thịnh Trì Mộ ngồi trên giường lúng túng, đứng dậy nhưng không dám nói với Nhậm Tư là đi đâu, nàng chỉ nói, “Ta đi tìm nhũ mẫu lấy chút đồ.”

Nhưng khi nàng vừa động thân, phía sau truyền đến tiếng nam nhân lành lạnh, “Lúc này ngươi đi ra ngoài, người khác nhìn thấy sẽ nói bản thái tử thế nào?”

Thịnh Trì Mộ không giải thích được, “Chẳng lẽ họ dám nói này nói nọ sau lưng điện hạ sao?”

Hắn nghiến răng nghiến lợi từ trên giường hẹp xoay người dứng lên, bắt được cổ tay mềm mại ngọc ngà của Thịnh Trì Mộ, phát cáu, “Bản thái tử tránh làm sao được miệng lưỡi khắp nơi?”

“A?” có cần nghiêm trọng như vậy không? Tâm Thịnh Trì Mộ như nổi trống, nghĩ tới điều thái tử nói đúng là…làm người ta khó xử.

Cả phòng ngập tràn mùi hương thơm mát, gò má ửng hồng khẽ khàng chạy qua tầm mắt.

Nhậm Tư nói, “Người chờ ở đây.”

Ngay sau đó, hắn từ trên giường leo xuống, nắm lấy chăn, xốc lên. Lấy ra toàn bộ đậu phộng, táo, long nhãn…, Thịnh Trì Mộ kinh hãi, nghĩ đến lời Xá Yên dặn đi dặn lại, không biết làm thế nào, “Điện hạ, đây là… đây là…Bỏ ra như vậy không phải sẽ không cát tường sao….?”

Hắn cầm mấy túi gấm đó, ánh nhìn sâu xa, cánh mũi anh tuấn khẽ động mấy lần, nụ cười có phần tươi hơn, “Ồ? Ngươi sợ chúng ta không thể “Sớm sinh quý tử” sao?”

“Thiếp…không có ý đó.” Ánh mắt Thịnh Trì Mộ nhanh chóng tránh đi, hắn nhìn nàng chăm chăm khiến lòng dạ nàng rối như tơ vò.

Nhậm Tư nhìn hai tay nàng giấu trong tà áo, lần này lớn gan mà nắm lấy tay nàng. Hình như, từ trước tới nay hắn chưa từng dám gần gũi nàng như vậy. Da thịt nàng như bị nhiễm lạnh, cảm giác giống hai khối hàn ngọc, đôi mắt trong veo như nước, Nhậm Tư nhíu mày một cái, “Sao tay lại lạnh như vậy?”

Thịnh Trì Mộ bất thình lình bị nắm lấy tay, biết rõ người này là phu quân của mình nên không thể gạt ra, sắc mặt ửng đỏ, mặt mũi cúi gằm, “Từ nhỏ đã như vậy.”

“À.” Miệng nói vậy nhưng trong đầu Nhậm Tư lại đang suy nghĩ: Mấy năm trước mẫu hậu nhiễm phong hàn, không biết do vị thái y nào chữa trị?

“Cái kia ở dưới nệm khi ngủ sẽ không thoải mái, ngươi…” hắn ho khan một tiếng, “Ta sợ thắt lưng ngươi sẽ bị đau.”

Trên danh nghĩa, họ đã là phu thê mấy hôm nay, muốn hay không cũng vẫn vậy.

Nhậm Tư hé mắt có phần lười biếng, “Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi ngoan ngoãn cởi y phục ra rồi nằm trên giường, có người đến cũng đừng ra ngoài, chỉ cần nói ta tới thư phòng tìm ít đồ. Những thứ khác tốt nhất đừng nói. Nghe lời!”

“Thiếp hiểu.”

Nói gì nghe đó, dáng vẻ này của nàng khiến tâm tình hắn thật tốt. Kiếp trước chưa từng được như thế này. Khi đó hắn ở tông miếu, trên vị trí cao nhất nhìn về phương Bắc xa xôi kia chỉ thấy trong lòng trống rỗng một khoảng, chỉ toàn hình ảnh nàng và ngươi khác chồng hòa vợ hợp.

Nhậm Tư đẩy cửa đi ra ngoài, ánh trăng ngoài sân theo đó ùa vào. Hắn mím đôi môi mỏng, rồi lại quay lại đóng kín tất cả các cửa sổ giống như sợ vị tiểu nương tử của mình bị người nào đó không liên quan nhìn được.

Xá Yên thấy hắn đang bước đi thong thả trên hành lang, “Điện hạ, còn rất sớm, người sao lại….đi ra?”

Nhậm Tư giật giật cánh môi, “Ta muốn đi lấy chút đồ. Đi chuẩn bị nước nóng trong tân phòng trước đi.”

“Nô tỳ đã biết.”

Nàng nhanh nhẹn đáp ứng, là cung nữ có tài bên cạnh Hoàng hậu đương nhiên đáng tin. Vì vậy Nhậm Tư men theo một hàng liễu xanh rời đi.

Ánh trăng như sương, nhũ mẫu phất chiếc khăn tay muốn vào Tân phòng xem Thịnh Trì Mộ một chút nhưng bị Xá Yên cùng hai người cung nữ ngăn lại ở ngoài cửa, Xá Yên hành lễ, “Nhũ mẫu, thái tử điện hạ dặn dò không được để người khác vào trong.”

Nhũ mẫu nói, “Ta cũng đâu phải người không có phận sự gì, vừa mới cùng thái tử phi hàn huyên một chút thì thái tử giá lâm. Chuyện bị ngắt tại đấy. Ta có mấy lời cần nói rõ, sợ thái tử phi không hầu hạ thái tử được tốt.”

Xá Yên không đáp lời. Lúc này Thịnh Trì Mộ đang nằm ở trên giường, trong lòng vô cùng sốt ruột, nàng không biết Nhậm Tư muốn nàng nằm thế này để làm gì, hắn lúc nào sẽ quay trở về. Trong đầu có dự cảm không được tốt lắm, giống như mình đang bị người ta trêu đùa bỡn cợt. Tâm tình giống như mọc chân chạy đi theo hắn rồi…

Chỉ chốc lát, vài cung nữ mang theo nước nóng tiến đến, đem mành đỏ vén lên, ánh đêm u tối phảng phất phía sau tấm mành. Cung nữ châm nến, trong nháy mắt tầm nhìn sáng rực. Nước nóng được đổ vào thùng tắm, hơi nước thật dày bốc lên, trong phòng càng lúc càng ấm áp.

Nhũ mẫu thừa dịp cung nữ chuẩn bị nước vội vàng đi vào muốn nói vài câu với Thịnh Trì Mộ. Bắt gặp cảnh nàng nằm trên nệm đỏ, chỉ lộ ra phân nửa bờ vai trắng như tuyết, nhất thời giật nảy người, “Quận chúa, người….đây là….”

“Thái tử điện hạ đâu ạ?” Nhũ mẫu liếc mắt xem xét xung quanh, đặt tay bên mép nhỏ giọng hỏi.

“Hắn, hắn tới thư phòng lấy đồ.”

Thịnh Trì Mộ được dặn gì đáp cái đó.

Nhũ mẫu sững sờ, đi tới thư phòng? Đang đêm tối, tới thư phòng làm gì? Nghĩ đến Thịnh Trì Mộ đang tới tháng, Nhũ mẫu lo lắng nói, “Quận chúa, tối nay người không được… Nô sẽ nói rõ ràng với thái tử điện hạ. Lão nô có mang theo đồ dùng cho ngày kinh nguyệt, hay để nô sai người về dịch quán lấy?”

“Không, không cần.” nếu để đám người Trung thúc biết được thì mặt mũi của Thịnh Trì Mộ biết phải để ở đâu đây?

Đang lúc nhũ mẫu muốn nói gì đó, thanh âm của Nhậm Tư từ phía sau truyền đến. “Tất cả lui xuống.”

Nhũ mẫu chỉ có thể dậm chân, rốt cuộc chẳng thể nói thêm lời nào, cứ thế rời đi, cũng không biết được chuyện nam nữ thế này Thịnh Trì Mộ có ứng phó được hay không.

Trước kia nhũ mẫu đã từng được gả cho một người tài giỏi, có điều trượng phu đã hi sinh ở biên cương, bà trở thành góa phụ. Nhà chồng người chết, người thì ly tán, vì kiếm kế sinh nhai, bà đã tới phủ Định Viễn Hầu. Tuy rằng đã mấy chục năm không tìm thêm người đàn ông nào nữa, nhưng so với Thịnh Trì Mộ bà có nhiều kinh nghiệm hơn, vừa là trước đó Định Viễn Hầu phu nhân từng giao phó. Những điều trước đây từng học được, bà nhất nhất ghi nhớ.

Càng nghĩ, nhũ mẫu càng cảm thấy Thịnh Trì Mộ khó có thể đối phó với cục diện trước mắt. Vị thái tử trước mắt là người thế nào chứ, tùy ý giậm chân một cái cũng có thể khiến vô số vương tôn công tử giật mình rớt xuống. Một quận chúa như nàng đâu phải đối thủ của người?

Cây nến long phượng trong tân phòng đốt được nửa đoạn, Nhậm Tư bày ra vẻ mặt lạnh lùng để giấu đi tâm trạng đang nhảy loạn không ngừng của mình. Cái này quả thật là…Mộ Mộ nghe lời kiểu này quá đáng yêu!

Cùng lắm hắn chỉ nói đùa một chút, nàng nghĩ gì lại thực sự cởi đồ?

Mặt Nhậm Tư đỏ tới mang tai, vành mũi nóng nhanh chóng bốc lửa, phảng phất như có dòng nhiệt nóng chậm rãi chảy ra từ khoang mũi…

Thịnh Trì Mộ không chịu nổi ánh mắt của hắn, gò má thanh tú không gì sánh nổi đang đỏ lên giống hệt trái anh đào chín. Nàng quay đầu đi, lại muốn tránh né Nhậm Tư, nhưng hắn làm sao có thể để nàng được như ý? Cánh tay nhanh chóng nắm lấy chăn đỏ khẽ run lên, lòng dạt dào mong đợi, nghĩ đến một thân hình trắng nõn mềm mại nằm giữa hình thêu uyên ương, hoa tịnh đế, lòng hắn vô cùng, vô cùng kích động. Vậy mà, khi lật chăn ra, Thịnh Trì Mộ ăn mặc nghiêm chỉnh ngoại trừ hai cánh tay để trần thì mọi “Phong cảnh” hắn vừa nghĩ trong đầu đều không được nhìn thấy.

Nhậm Tư cứ như thế mà sụp đổ trong nháy mắt.

Thịnh Trì Mộ không nghĩ tới hắn đột nhiên trở mặt, còn nghĩ không biết bản thân đã làm gì đắc tội thái tử gia. Trong đầu không biết phải làm sao.

Mẫu thân từng nói,nàng không nên gả cho gia đình quá danh giá, bởi chỉ sợ cả đời không thể ngóc đầu lên được, hầu hạ cha mẹ chồng đều phải cẩn thận, đối với trượng phu cũng cần phải nói sao nghe vậy. Nhưng lần này nàng được gả vào hoàng thất, nam nhân này cùng toàn gia tộc của họ đều không thể đắc tội nổi, nàng chỉ có thể nhìn sắc mặt hắn mà tùy cơ mở miệng. Ban đầu đã hết sức cố gắng không chọc tới hắn, nhưng cũng không thể để Nhậm Tư hết lần này tới lần khác nói năng, cư xử không hợp lẽ thường như vậy được.

Ngón trỏ giữ lại ngón giữa, nhẹ nhàng ngắt một chút.

Động tác nho nhỏ rơi vào đáy mắt, mi mắt Nhậm Tư khẽ động. Động tác này kiếp trước Mộ Mộ thường làm, mỗi lúc nàng cảm thấy căng thẳng nàng đều bóp ngón tay, lẽ não lúc này nàng đang khẩn trương? Đối mặt với hắn, nàng sợ sao?

Thịnh Trì Mộ đang suy xét xem nên phái đối mặt với hắn như thế nào, bóp ngón tay chỉ là một động tác vô thức. Nhưng nàng đột nhiên kinh ngạc mở to đôi mắt, phía sau lưng cũng theo đó nóng lên, cả người nàng đang bị ôm.

“Thái tử điện hạ, người…” hắn đột nhiên ôm nàng, Thịnh Trì Mộ chưa hề có sự chuẩn bị, không dám nhìn cặp mắt đào hoa có ý cợt nhả của hắn, sợ là khi nhìn, ánh mắt đó sẽ khiến không ít cô nương chìm chân trong bùn lầy.

Nhậm Tư kéo kéo khóe miệng, “Tắm rửa đi, trên người ngươi…..”

Nàng biết rõ hắn ở ngay phía sau, vội vàng cắn môi, xốc mành đi ra. Trong lòng Nhậm Tư mềm ra như đậu hũ, trên mặt thì cười hì hì, nhưng trong đầu không khỏi âm thầm hối hận.

Trước khi hắn hôn mê, không biết kẻ nào dám ở bên tai hắn đặt điều thị phi, nói rằng nữ nhân Mạc Bắc ai nấy đều dữ như lang cọp, còn không cho phu quân nạp thiếp, khiến hắn sợ đến mức để bảo vệ cho mình mà phải lấy cái chết để tỏ ý… Ài, đúng là ngu ngốc, Mộ Mộ đâu phải là Mẫu Dạ Xoa, nàng so với kiều thê ôn nhu hiền hòa, lấy được mới thực sự là phúc tu ba đời.

Thịnh Trì Mộ vẫn đang mặc hỉ phục, vốn định cởi xiêm y tắm rửa, nhưng hắn vẫn đứng ở đằng kia không chịu đi. Giống như muốn chờ nàng cởi đồ. Thịnh Trì Mộ hơi nghiêng mặt sang bên, thấp giọng nói, “Điện hạ, xin hãy tránh một chút.”

Nhậm Tư không nghe, “Sờ không được, nay nhìn cũng không cho sao?”

Lại nữa, Thịnh Trì Mộ không chịu nổi khi nghe hắn nói những lời thế này, mang tai như bị hun nóng, mày ngài khẽ nhíu, “Điện hạ, trên người thiếp…không sạch sẽ…”

“À, được, ta ra ngoài chờ ngươi, ái phi tắm giặt xong, nhớ lên giường cùng ta.” Hắn nhìn nàng nhíu lông mày, đẩy tấm mành ra rời đi, trước khi đi hắn còn ghé qua chỗ giá gỗ treo y phục, để lại một món đồ.

Nàng cẩn thận nhìn lên, chỉ một thoáng mặt đã đỏ lựng. Thái tử điện hạ là một nam nhân, cầm đồ của nữ nhân dùng trong kỳ kinh nguyệt đi tới đi lui như thế…

Sau đó Thịnh Trì Mộ phát hiện, bất kể hắn đi hay không đi nàng đều không xong…

Tấm mành che bị gió thổi bay lên, nhìn nhẹ nhàng tựa như mây, lại không có tác dụng che chắn, nhìn xuyên qua bức mành mỏng trái lại càng tăng thêm vẻ thần bí và mê hoặc.

Thịnh Trì Mộ cắn môi, cầm váy áo vừa cởi ra treo lên giá gỗ, vừa hay có thể chặn lại ánh mắt như sói săn của Nhậm Tư.

Nhậm Tư ‘ai nha’ một tiếng, thả người xuống giường.

Nương tử không cho hắn xem, cái này không hợp lý. Mộ Mộ thay đổi rất nhiều, lại như có chút không thay đổi, ví như vẻ đoan trang khắc kỷ trong cốt tủy nàng. Kiếp trước trên long sàng cô độc, ban đêm hắn rất khó ngủ, trong đầu đều là hình ảnh nàng hầu hạ dưới thân của nam nhân khác, nghĩ đến nỗi trái tim như muốn bốc hỏa, thế nhưng trên thực tế, Mộ Mộ đâu phải người như vậy.

Nàng là đóa liên hoa cao vút trong đầm, hắn không hề muốn nhúng chàm nàng nên đã bỏ lỡ tình yêu. Lúc này đây, Tiêu Chiến không thể chiếm được tiện nghi, hắn sẽ trao nàng tất cả sự quý trọng, âu yếm, nâng niu nàng trên tay…

Huân hương trong phòng nồng đậm có chút say lòng người.

Nhậm Tư trước khi tới đã cùng mấy vị hoàng đệ trong cung đấu rượu, uống tới toàn thân ngập tràn mùi men để lấy dũng khí bước vào tân phòng, trước mặt nữ nhân yêu mềm kia vừa ôm vừa hôn, nếu không có mấy chén rượu mạnh đó không biết hắn sẽ phải lúng túng đến thế nào. Vừa rồi đi lấy cái đó cho nàng, hắn phải uống hết hai bát rượu lớn.

Ngã vào giường không bao lâu, đầu óc Nhậm Tư mơ mơ màng màng, uể oải muốn ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm giác như góc giường nhẹ nhàng bị người khác đè lên, Thịnh Trì Mộ dè dặt từng chút một chui vào trong chăn, không dám làm hắn thức giấc, bởi vì nàng không dám nghĩ, nếu thái tử tỉnh dậy sẽ lại khi dễ nàng như thế nào. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, an an ổn ổn ngủ một giấc mới là lựa chọn đúng đắn nhất. Thịnh Trì Mộ đặt lại gối, thoải mái nằm xuống.

Cây nến long phượng sắp cháy hết, tiếng huyên náo của cung nhân bên ngoài cũng yên lặng đi không ít.

Nhũ mẫu đứng ở ngoài cửa sổ, không nghe được động tĩnh gì, nhìn Xá yên nói, “Thái tử và thái tử phi có lẽ đã ngủ rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.”

Xá Yên cúi người, “Nô tỳ sẽ trông coi thêm một canh giờ nữa, Nhũ mẫu đã vất vả cả ngày rồi, nên đi nghỉ sớm. Đông cung nam uyển đã dọn dẹp xong xuôi, nhũ mẫu là người bên cạnh thái tử phi, thái tử phân phó phải ở bên cạnh để tiện bề chăm sóc.”

Không nghĩ tới thái tử điện hạ là một người suy tính chu toàn như thế, mắt nhũ mẫu sáng lên, đối với vị cô gia này lại thêm vào phần tín nhiệm.

Gió đêm thổi động bóng cây, sương sa giăng giăng bốn phía.

Thịnh Trì Mộ đang dần thiếp đi, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng lầm bầm, sắc mặt nàng ngưng lại, đang muốn quay đầu xem hắn thế nào.

Bất thình lình, thắt lưng xuất hiện một cánh tay ấm áp…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK