• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang cùng Lộ Phỉ Phỉ trò chuyện suy ngẫm về tương lai, Lâm Hạ liền nhận được điện thoại của Cao Trực, anh muốn mời cô dùng bữa, chỉ là trước đây khi chưa gặp lại Tang Kiệt, cô nghe theo lời của mẹ đi xem mắt liền có thể dũng cảm đối mặt với một người, hiện tại, cô gặp lại Tang Kiệt rồi, lại có thể gần anh đến như vậy, tâm ý của Lâm Hạ đối với Cao Trực bỗng nhiên lung lay, cô nhìn mắt về phía Lộ Phỉ Phỉ rồi nói với Cao Trực chuyện có thể đi cùng bạn không khiến anh có đôi chút ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.

Đối với Cao Trực, Lâm Hạ như một điều gì đó rất nhẹ nhàng trong cuộc sống của anh, trước kia anh mải mê công việc cho đến khi bản thân mệt nhừ liền trở về căn nhà chỉ có một mình, hiện tại có đôi chút thành tựu liền bị bố mẹ liên tục ép đi xem mắt, nhưng Lâm Hạ là cô gái đầu tiên anh lựa chọn kể cùng ba mẹ mình.

Lâm Hạ trong ánh mắt của Cao Trực giống như ánh dương, từng cái cau mày hay từng nụ cười nhẹ của cô đều khiến anh rung động. Nhưng Cao Trực biết ẩn sâu trong đôi mắt Lâm Hạ có lẽ đã là tổn thương nào đó, những cuộc trò chuyện cùng anh luôn mang theo một sự e dè và phòng bị. Anh cũng muốn cô có thể vì anh mà mở lòng mình. Chỉ là anh lo lắng chính cô không cho bản thân mình một cơ hội.

Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Hạ cùng Lộ Phỉ Phỉ đến gặp Cao Trực ở một quán ăn nhỏ gần công ty, anh luôn tỏ ra ga lăng đối xử thật tinh tế khiến Lộ Phỉ Phỉ nhìn anh đến không thể dời, người đàn ông này chấp nhận Lâm Hạ, vì sao bạn thân của cô lại có thể từ chối một người đàn ông như vậy cơ chứ, thật là lãng phí tài nguyên. Cao Trực không thể hiện mình là người giàu có, nhưng lại thể hiện mình là người đàn ông khiến cho tất cả các cô gái có thể yên lòng trao chọn trái tim mình cho anh ấy.

Gia thế của Cao Trực đối với tất cả mọi người đều là ẩn số.



Bứa trưa qua đi, Cao Trực cũng nói với Lâm Hạ, anh muốn hai người có thể cho nhau cơ hội tìm hiểu nhau, chỉ là Lâm Hạ liền từ chối.

Tính cách Lâm Hạ ương bướng, nếu như đã từ chối đương nhiên Lâm Hạ không muốn có thể khiến người khác có cơ hội hiểu lầm.

Nhưng Cao Trực vẫn nói muốn theo đuổi cô, vừa là cho cô, vừa là cho chính mình một cơ hội.

Lâm Hạ chỉ còn biết nói với Lộ Phỉ Phỉ rằng, cuộc sống của cô, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo, không biết nên lựa chọn sao, chỉ biết không muốn bỏ người cũ càng không đủ dũng khí để bên người mới nữa rồi.

Đối với loại chuyện này đương nhiên Lộ Phỉ Phỉ cũng hiểu, trước đây trong mắt Lâm Hạ chỉ có duy nhất mình Tang Kiệt, sau này tuy sảy ra sự cố nhưng trong mắt cô ngoài anh ấy cũng chẳng thể thêm được ai, vậy là câu trở lời là quá rõ rồi, chỉ có mình cô ấy là không hiểu ra vấn đề của chính mình mà thôi.

Trở về công ty, Lâm Hạ chỉ nhẹ nhàng đến chỗ là việc của mình. Tang Kiệt để cho làm thứ kí cho anh nhưng đã phần chỉ là sắp xếp lịch trình, còn đặc biệt để bàn làm việc của cô trong phòng anh, đối diện với bàn làm việc của anh. Còn phía bên ngoài anh sắp xếp thêm một tiếp tân chuyên để thông báo với cô có khách muốn gặp Tang tổng để cô sắp xếp.

Khi Lâm Hạ vừa ngồi được xuống bàn liền thấy Tang Kiệt đang nằm ở sô pha ngồi dậy, dùng ánh mắt chuyên chú nhìn cô. Anh biết trưa nay cô ra ngoài, thậm chí còn biết cả chuyện cô cùng Lộ Phỉ Phỉ đi gặp người đàn ông kia, chỉ có điều, anh muốn cô nói cùng anh.

- Buổi trưa em ra ngoài sao?



- Phải, gặp đối tượng xem mắt.

- Em đồng ý hẹn hò với họ sao?

- Không đồng ý.

- Vậy là được rồi, em làm việc tiếp đi.

- Còn hẳn hai mươi phút nữa mới đến giờ làm việc buổi chiều.

- Vậy em nghỉ ngơi đi.

Lâm Hạ nhìn thái độ của Tang Kiệt, vừa muốn nói nhưng lại thôi, rõ ràng anh muốn dò hỏi cô, nhưng dò hỏi không đến nơi đến chốn, hoặc là anh chỉ cần câu trả lời như vậy. Trẻ con ấu trĩ.

Lời nói cô nghĩ trong lòng nhưng lại thốt ra được khỏi miệng khiến cho Tang Kiệt cũng nghe thấy. Đây là lần thứ hai anh bị cô mắng, trước là lão già hồ đồ, giờ lại là trẻ con ấu trĩ, trong mắt cô chắc chắn anh không hoàn hảo rồi.

Vài ngày sau đó, quan hệ của mọi người có vẻ dễ chịu hơn, cùng nói chuyện với nhau nhiều hơn, Lộ Phỉ Phỉ cũng thoải mái hơn về cái nhìn đối với Tang Kiệt, đặc biệt là sau khi cô ấy biết Hani là chị gái Tang Kiệt, liền bật chế độ đu Idol thường xuyên đòi về An Lạc Trúc Lâm để xin chụp ảnh chung cùng với xin chữ kí, điều này đương nhiên khiến Tang Kiệt cũng nảy sinh thêm một vài ý tưởng, đặc biệt là hôm nay cuối tuần, sau khi ăn trưa xong liền báo mọi người cùng nhau nghỉ sớm khoảng hai tiếng trước giờ nghỉ làm để cùnh đi siêu thị mua đồ về An Lạc Trúc Lâm làm tiệc nướng.

Lộ Phỉ Phỉ vốn là người ham ăn, được nghe thấy Tang Kiệt chỉ điểm liền ngay lập tức đồng ý, cùng nhau đi siêu thị là trải nghiệm gì chứ huống hồ được vào siêu thị thoái mái lựa chọn đồ mà lại được cấp trên trả tiền đó là loại trải nghiệm đương nhiên không phải ai cũng có, cơ hội này cô nhất định phải tận dụng.

Lâm Ngạn sau khi vào siêu thị liền nhanh chóng lựa chọn một chiếc xe đẩy thật lớn, sau đó đi sau ba người kia, Lộ Phỉ Phỉ thì liên tục lên tiếng nói líu lo suốt cả một ngày nhưng vẫn còn sức để tiếp tục nói. Cô cũng chịu khó thảo luận cách chế biến món ăn cùng Lâm Ngạn sao cho lựa chọn đồ phù hợp nhất. Nhưng đôi khi cũng nhìn sang phía hai người đối diện kia. Họ dường như không nói được cùng nhau mấy câu hết, đôi khi hết người này đến người kia lại quay sang nhìn trộm nhau, giống như kiểu bỡ ngỡ của tình yêu đầu. Thật khiến Lộ Phỉ Phỉ cô mở rộng tầm mắt.

Hai người bọn nó, nếu nói trắng ra, yêu cũng yêu rồi, theo đuổi cũng rồi thậm chí còn rầm rộ khiến cho cả trường cấp ba đều biết, thậm chí đến lên giường cũng đã lên rồi, vậy mà còn tỏ ra được bọ mặt bẽn lẽn như vậy.

Tang Kiệt thì khác, lần đầu tiên anh cùng cô đi siêu thị, Lâm Hạ không tỏ ra rõ ràng muốn mua thứ gì, bởi vì từ trước đến giờ những đồ ăn thức uống cô cần đều là do mẹ chuẩn bị cho cô hết, đặc biệt là ba năm nay đều là mẹ và Phỉ Phỉ giúp đỡ cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK