Sau khi ăn sáng xong Tang Kiệt liền đưa cô xuống xe muốn đưa cô đi làm, Lâm Hạ có dôi chút không đành lòng nhưng sau khi thấy sắp muộn giờ làm việc cuối cùng vẫn là phải buồn bực ngồi vào ghế lại phụ. Sau khi ngồi vào trong xe, cô bỗng nhiên cảm nhận được một mùi hương rát dễ chịu, dường như là một mùi hương dễ chịu nhất từ khi cô thai nghén đến giờ.
Lâm Hạ lưu luyến mùi hương nhẹ nhàng đó đến mức loay hoay trên chiếc ghế lái phụ, nhẹ nhàng di chuyển tìm đến nơi toát ra mùi hương đó cho đến khi nhìn thấy chiếc dây treo tinh dầu nhỏ trên phía gương phụ của xe.
Tang Kiệt nhìn thấy cô như vậy ban đầu cũng có chút nghi ngờ sau đó liền nhẹ nhàng nói với cô có thể tháo nó xuống. Lâm Hạ tháo xuống được ngửi mùi hương thơm nhẹ trên lọ tinh dầu trên tay liền nhẹ nhàng mỉm cười. Đây có lẽ là hương thơm dễ chịu nhất mà cô cảm nhận được lúc này. Cho đến khi cô đến công ty cũng không có ý định trả lại anh chiếc hộp nhỏ này, trực tiếp cần trên tay dời khỏi xe của anh bước về phía công ty của mình.
Chờ khi Lâm hạ đi khỏi, Tang Kiệt mới nói với Lâm Ngạn chuyện đến sửa sang lại căn phòng cô đang ở. Nếu như cô đã có khúc mắc trong lòng về vấn đề đứa nhỏ, vậy anh sẽ thay lại một số vị trí ở căn phòng để hai người ở có thể thoải mái hơn một chút.
Thay một chiếc cửa mới để đảm bảo an toàn hơn, thay một vài dụng cụ trong nhà tắm, mua thêm thật nhiều đồ có dinh dưỡng trong tủ lạnh để cô có thể ăn thêm bất cứ lúc nào, ngoài ra còn sửa thêm bóng đèn điện, thay rèm cửa mới, để đảm bảo đủ ánh sáng trong căn phòng. Thời gian vừa qua tâm trạng cô u uất nên không để ý đến không gian căn phòng, nhưng không thể để cô ấy sống quá lâu trong không gian đó được. Tang Kiệt nhớ lại hộp tinh dầu mà cô lấy đi ban sáng, đó là hộp tinh dầu vỏ cam, nếu cô đã dễ chịu với mùi hương đó vậy chắc chắc một số loại thức ăn được nấu từ vỏ cam hoặc cam cô đều dễ dàng nuốt trôi được.
Tang Kiệt vì cô đã hỏi qua bác sỹ để biết cách có thể làm giảm đi sự thai nghén của cô. Ví dụ như làm những món ăn từ mùi hương cô cảm thấy dễ chịu.
Buổi chiều anh đã mua sẵn vài loại bánh ngọt có vị của cam, buổi tối còn tự tay xuống bếp, anh nấu hai món mặn là ức gà sốt cam và salat cam, cộng thêm một nồi canh mộc nấu chua, ngày hôm qua sau khi nhìn cô ăn rau cải xanh luộc liền nôn ra anh cũng đoán chắc cô không thích mùi nồng của rau cải. Xong xuôi đâu đấy anh liền nhẹ nhàng để đồ ăn nên lồng giữ nóng sau đó cầm chìa khóa xe đi đón cô trở về.
Khi hai người trở về nhà, Lâm Hạ đương nhiên nhận thấy được sự thay đổi của căn phòng, nhưng khi cô chưa kịp phản ánh lại điều gì với Tang Kiệt cô liền bị một mùi hương cuốn đến khiến cô không những muốn ngửi mãi còn thậm chí nghĩ đến cũng muốn ăn được một món gì có mùi vị gần như thế.
Cho đến khi cô mở lồng giữ nhiệt trên bàn ăn liền muốn trực tiếp dùng tay lên để nhúp thức ăn cho vào miệng, Tang Kiệt nhìn thấy biểu hiện này của cô có đôi chút an tâm, cô có thể thèm ăn là dấu hiệu khả quan nhất, nhưng hai người vừa mới đi ngoài đường về không thể trực tiếp ăn như vậy được.
Anh dùng cả thân mình cao lớn của mình ôm lấy cơ thể Lâm Hạ nhấc cô đến bồn rửa sau bếp sau đó xả nước giúp cô rửa tay liền, sau đó liền để cô tự do đến ăn những món anh đã chuẩn bị trên bàn.
Một miếng, hai miếng, quả nhiên cô đã cảm nhận được vị thức ăn, không còn cảm giác khó chịu nữa. Lâm Hạ vừa mỉm cười hạnh phúc vừa cố gắng ăn thêm hai miếng thịt ức gà. Gần nửa tháng nay cô mới cảm nhận được có chút thức ăn vào trong bụng, vậy mà cô luôn cố gắng nấu nướng cố gắng ép bản thân ăn nhưng không được vài miếng, hóa ra cô thích hương vị chua chua ngọt ngọt lại thanh thanh như những món ăn này đây.
Nhưng khi đang ăn cô lại bất chợt nhìn lên, thấy khuôn mặt của Tang Kiệt nhìn mình cô bất chợt có đôi chút xấu hổ, trước khi bước vào nhà cô vẫn còn hờn dỗi dường như muốn trách móc anh chuyện hai ngày nay anh luôn xuất hiện trước mắt cô, nhưng suy đi nghĩ lại, nếu như không có anh, sao có có thể phát hiện ra mình thèm ăn những món có hương vị như này chứ.
- Chuyện đó..
- Em ăn đi, anh không tranh với em đâu. Đợi em ăn xong anh sẽ ăn.
- Không có ai nói với anh không được ăn lại của bà bầu sao?
- Ăn lại thì sao?
- Sẽ bị béo, rất béo.
- Anh là đàn ông, không sợ béo, em ăn đi, ăn xong trong tủ còn có mấy loại bánh ngọt cũng có hương vị gần như này, chắc chắn e cũng ăn được.
- Ồ.
Lâm Hạ trong lòng bỗng dưng vui vẻ, không những có thể ăn cơm lại còn có thể có bánh ngọt để ăn, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ lạ thường, nhưng khi chưa ăn hết miếng bánh cô lại khựng lại trong dòng suy nghĩ. Nếu đến khi đi kiểm tra lại, bác sỹ nói cô không thể giữ lại đứa bé, bản thân cô sẽ ra sao? Lâm Hạ quả nhiên vẫn còn giao động, tâm tư của cô vẫn chưa thoát ra nổi cõi lòng trắc ẩn của mình. Phụ nữ mang thai cấm kị suy nghĩ ưu tư, nhưng cô chưa một phút nào thả lỏng khỏi suy nghĩ của mình.
Tang Kiệt biết được điều đó vẫn luôn thường xuyên khuyên nhủ cô. Anh không những vậy còn luôn cố gẳng ở bên cạnh cô gần như mọi ngày, theo dõi từ chút một trong suy nghĩ của cô, tránh trường hợp cô quá hoảng loạn lại làm hại chính mình.
Hai người cứ như vậy ở bên cạnh nhau cũng được một tuần. Lâm Hạ dường như cũng dần quen với sự có mặt của Tang Kiệt ở nơi này. Hai người cùng nhau đi làm, về nhà lại cùng nhau ăn cơm, mặc dù không nói với nhau nhiều chuyện, nhưng Tang Kiệt luôn động viên cô nhiều chuyện, đặc biệt luôn khiến cô có thể ăn nhiều hơn trong thời kì thai nghén. Hai tuần này, nhìn sắc mặt cô cũng có thể thấy đã có thêm một chút hồng hào, cơ thể dường như cũng có thêm một chút thịt.