Chuẩn tấu.
Hoàng đế không chỉ đồng ý mà còn đi thêm một bước: Thời gian và địa điểm luận võ đều đã được sắp xếp, ba ngày sau, giờ tỵ một khắc, sàn đấu ở Bắc đại doanh, Hoàng đế sẽ đích thân tới xem.
Ngọc Khanh Thư cầm chiết tử đã được phê duyệt, mặt ủ mày chau ngồi một góc, ngồi đến tận khi người trong Lễ bộ về hết, y mới bần bần thần thần đứng lên, một bên đấm chân một bên thở dài.
Tránh cũng tránh không khỏi, buông cũng buông không được, Ngọc Khanh Thư ra đến cửa cung, lệnh cho kiệu phu đưa đến quý phủ Dương Tướng quân.
Ngọc Khanh Thư là khánh quen của Dương phủ, mọi người không cần thông báo, để tùy ý y đi đến nội viện.
Trong sân, Dương Hoành Tu đang lau đao.
Thánh chỉ vừa tới, Dương Hoành Tu đã lập tức tìm lại trường đao mình hay dùng hồi còn chiến tranh ở biên quan, lau thật cẩn thận bằng vải bố tẩm rượu.
Đây là thứ vũ khí vô cùng thích hợp sử dụng trên lưng ngựa, dài chừng tám thước năm tấc (khoảng gần 3 mét), đầu đao vừa rộng vừa dài, giống bán huyền nguyệt, có móc câu nhọn như mũi thương, từ đầu đao tới chuôi đao có long văn màu vàng kim. Bởi vì thân đao giống như “Yển nguyệt đao”, lại bởi sống đao có răng cưa sắc bén nên gọi là “Lãnh diễm cứ”. (Cứ: cưa)
Ngọc Khanh Thư dù đã thấy loại binh khí này trong sách nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn tận mắt.
“Đây là quà mừng năm ta hai mươi tuổi.” Dương Hoành Tu không ngẩng đầu, cười nhàn nhạt, “Bởi vì bên ngoài một mực giao tranh, không có cơ hội tổ chức lễ trưởng thành chính thức, phụ thân đã mời thợ rèn và thầy đúc tốt nhất ở biên quan đúc cho ta thanh đao này, coi như bằng chứng chứng tỏ ta đã lớn. Tử Hề, ngươi có muốn xem không?”
Không hỏi hắn làm sao biết có người tới, cũng không hỏi làm sao hắn biết là ai, Ngọc Khanh Thư bị hấp dẫn bởi trường đao trong tay Dương Hoành Tu liền bước tới.
Dương Hoành Tu dùng cả hai tay đưa thanh đao cho y. Ngọc Khanh Thư ve vuốt từ mũi đao đến chuôi đao, trên tay dính đầy hương rượu cay nồng.
“Ngươi dùng loại rượu gì?” Ngọc Khanh Thư không kìm lòng được hỏi.
“Rượu tế.” Dương Hoành Tu bổ sung, “Uống cùng phụ thân khi xuất sư tế thiên.”
Ngọc Khanh Thư trầm mặc trong chốc lát, vẻ mặt ngưng trọng, “Hoành Tu, ngươi không thể giết gã.”
Dương Hoành Tu không trả lời.
“Chiến sự biên quan đã ngừng, trên dưới hai nước nên đắc ý vui mừng, Hoắc Bố lại yêu cầu luận võ vào lúc này, tất có rắp tâm.”
Dương Hoành Tu dùng một tay cầm chuôi đao, kiểm tra lưỡi đao cẩn thận.
“Vì thù nước hận nhà, các ngươi có thể tùy ý chém giết trên chiến trường, thế nhưng hôm nay đã không còn ở biên quan, hai nước đang giao hảo, nếu chỉ vì chuyện riêng tư mà khơi mào phân tranh, lần thứ hai vây hãm vạn dân trong vòng nước lửa, ngươi nhẫn tâm được sao?”
Ngọc Khanh Thư bước lên phía trước, lấy tay phủ lên bàn tay Dương Hoành Tu đang cầm chuôi đao, “Ngươi muốn giết gã, chỉ có thể giết trên chiến trường.”
Dương Hoành Tu ngước mắt nhìn ánh mắt Ngọc Khanh Thư.
“Dù Hoắc Bố có nói thế nào đi nữa, cũng không được phép xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn trong trận luận võ này.” Ngọc Khanh Thư không né không tránh, kiên định vô cùng, “Ngươi phải thắng gã, nhưng tuyệt đối không thể giết gã.”
Dương Hoành Tu không nói gì, chỉ nhìn Ngọc Khanh Thư, vẫn nhìn như thế.
Ngọc Khanh Thư chẳng thể trốn tránh cũng chẳng thể buông tha, dù biết lời mình nói rất tàn nhẫn nhưng chỉ đành nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Nếu ngươi nhất định phải giết người mới cam tâm, vậy thì dùng cây đao này lấy mạng ta đi.” Ngọc Khanh Thư liếm liếm đôi môi khô khốc, cắn răng nói như vậy.
Bàn tay Dương Hoành Tu nắm chặt chuôi đao rốt cục cũng buông ra, hắn chậm rãi cúi đầu.
Ngọc Khanh Thư áy náy, dọc lên trên theo cánh tay hắn, ôm đầu hắn kéo dựa vào hõm vai của mình. Da thịt kề cận da thịt, cần cổ quấn quít cần cổ, phải nghe thấy tiếng hô hấp rõ ràng của đối phương mới có thể an tâm.
Ba ngày sau, giờ Tỵ một khắc, võ đài Bắc đại doanh, Hoàng đế giá lâm, mọi người cung nghênh.
Sau khi khách sáo như lệ thường, người đến quan chiến ngồi vào chỗ, một tên Giáo úy của Bắc đại doanh tuyên bố luận võ bắt đầu.
Lý Đán và Dương Hoành Tu song song tiến vào giữa võ đài, sau khi cung tay hành lễ, cuộc luận võ mới bắt đầu chính thức.
Lý Đán mặc trang phục của người Hồ, tay cầm Cửu hoàn đại đao, tư thế sẵn sàng, một tay làm chưởng, một tay giương đao quá đỉnh đầu, mục tiêu hướng về Dương Hoành Tu.
Dương Hoành Tu cũng mặc một thân kình trang, trường đao rời đất, nhưng hắn lại chỉ nghiêng người, cầm đao trong tay.
Ngọc Khanh Thư ngồi trên đài quan chiến mà lòng bàn tay lạnh ngắt, chưa đánh đã lo đến mức sắp quên hô hấp thế nào.
“Yên tâm đi.” Bá Ngôn ngồi bên cạnh bĩu môi nói, “Dù ta không thích Dương Hoành Tu, nhưng ta tin hắn nhất định thắng cái tên Lý Đán kia.”
Ngọc Khanh Thư cười cười miễn cưỡng.
Hai người trên đài giằng co trong chốc lát, ánh mắt Lý Đán lóe tinh quang, nhằm về phía Dương Hoành Tu.
Hô hấp Ngọc Khanh Thư như nghẹn lại, chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, đao của Lý Đán chém vào chuôi trường đao của Dương Hoành Tu. Lý Đán rút đao chém thêm một lần nữa, Dương Hoành Tu dùng hai tay cầm đao, nhất chính nhất phản, giương, đỡ, móc, câu thủ thế.
Trường đao phát huy ưu thế khi ở trên lưng ngựa, đến khi ở dưới đất, đại đao của Lý Đán lại linh hoạt dễ sử dụng, thích hợp cận chiến hơn. Vì thế, Lý Đán từng bước áp sát Dương Hoành Tu, liên tiếp xuất đao. Dương Hoành Tu không tìm được cơ hội kéo giãn khoảng cách, đành phải thối lui, tập trung tiếp chiêu không dám khinh thường chút nào.
Một hồi sau, Dương Hoành Tu đã bị ép tới mép sàn đấu.
Đại đao của Lý Đán bổ tới lần thứ hai, lại thấy Dương Hoành Tu thụp xuống, trường đao đột nhiên rời tay, hắn cúi người quét chân một cái. Lý Đán không phòng thủ phía dưới, sợ hãi lui về sau theo bản năng. Dương Hoành Tu xoay người cầm đao lần thứ hai, hướng về phía Lý Đán đã lui xa về sau, vừa chém một nhát, áo giáp che phần bụng Lý Đán đã xuất hiện vết nứt. Hai người không ngừng nghỉ, lập tức lại giương đao tái chiến. Song phương đều biết binh khí của mình nên đánh thế nào, nhưng trong thời gian ngắn lại không cách nào khắc chế hoàn toàn đấu pháp của đối phương. Thời gian dài lâu, tay cầm đao của song phương đều đã mỏi nhừ, mồ hôi chảy đẫm lưng từ lúc nào không hay.
Trong mắt Dương Hoành Tu trước sau vẫn là ẩn nhẫn, hắn tựa như bị vây trong vòng bạo phát, cưỡng ép bản thân giữ vững lý trí, mỗi lần xuất thủ đều chém xuống tàn nhẫn, rồi lại thu lực giữa đường, cho nên, vốn đã không chiếm nhiều ưu thế về tốc độ, sức mạnh nay lại càng bị giảm nhiều.
Đang lúc giằng co, Lý Đán cầm đao đánh bất ngờ, Dương Hoành Tu đang định hóa giải chiêu thức của đối phương, bỗng nhiên lại trượt chân, mũi đao do đó chệch đi, để lỡ mất một đao quét ngang. Dương Hoành Tu vội vã giương tay chân ngăn cản, ‘xoẹt’ một tiếng, một vệt máu đã xuất hiện trên cánh tay.
Ngọc Khanh Thư ngồi trên đài giật mình suýt nữa thì đứng bật dậy, bị Bá Ngôn vội vã kéo lại.
“Ngươi điên rồi sao? Bệ hạ còn đang ở đây!” Bá Ngôn nắm chặt tay áo Ngọc Khanh Thư, thấp giọng trách cứ.
Ánh mắt Ngọc Khanh Thư vẫn không rời sân đấu, tim đập thình thịch, sắc mặt xám trắng.
Dương Hoành Tu tựa hồ không quan tâm, Giáo úy bên cạnh cũng không định lên tràng đấu ngăn cản, song phương lại tiếp tục giao thủ trong những tiếng ‘keng’, ‘keng’.
Ngọc Khanh Thư không ngồi yên nổi, trong chớp mắt Dương Hoành Tu bị thương, y đã hối hận— tại sao lại phải đi tìm Dương Hoành Tu nói này nói nọ?
Nhìn Dương Hoành Tu quơ đao, Ngọc Khanh Thư có cảm giác bi phẫn vô hình, trực giác nhận định, cảm giác bi phẫn này là chính y ép Dương Hoành Tu phải chịu.
Kẻ thù giết cha đang ở trước mắt mà không thể tự tay kết liễu, còn lui nhượng không ngừng, phải nhẫn nại lớn đến mức nào mới có thể làm được?
Đợi đến khi Dương Hoành Tu lại một lần nữa tránh được công kích của Lý Đán trong đường tơ kẽ tóc, Ngọc Khanh Thư đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, khó có thể đè nén suy nghĩ: Quên đi, không cần nhịn nữa, giết gã đi, giết gã báo thù cho Dương lão Tướng quân đi, giết đi.
Dương Hoành Tu vẫn còn đang kìm nén. Một bên chỉ cần hơi sơ xuất liền sống chết ra chiêu, một bên lại cưỡng ép dằn xuống dục vọng báo thù.
Ngọc Khanh Thư nhìn Dương Hoành Tu, cảm giác như mình bị bao quanh bởi khí thế tàn bạo và bi thương khắc cốt trên người hắn, lửa cứ như vậy lan tràn khắp tứ chi bách hài, trói chặt linh hồn và thể xác, thiêu đốt người ta đến không còn xương cốt.
Ngọc Khanh Thư nhìn bóng dáng Dương Hoành Tu trên sàn đấu, tay nắm thành đấm, vô thức thì thầm trong miệng, “Giết gã đi, ta van ngươi.”
Bá Ngôn đè cổ tay Ngọc Khanh Thư xuống, sợ mình chỉ cần lỏng tay một cái, Ngọc Khanh Thư sẽ nhảy dựng lên, chạy đến sàn tỷ võ.
Tình hình trong sân đang bước vào thời khắc nguy cấp. Ngay lúc Dương Hoành Tu bổ đao thì sơ hở phía trái xuất hiện, thế đao Lý Đán chuyển sang hướng tay trái Dương Hoành Tu. Dương Hoành Tu cầm đao tay phải thuận thế hướng về sau, tay trái tiếp được chuôi đao liền dùng lưỡi đao nghênh đón lưỡi đao, chém xuống từ trên không. Một tiếng vang giòn giã, Cửu hoàn đại đao trong tay Lý Đán đã bị chém gãy. Thế đao của Dương Hoành Tu không giảm, hắn nhanh chóng chuyển sang cầm đao tay phải, trong thoáng chớp, chuôi đao hạ xuống, mũi đao quét ngang về phía yết hầu Lý Đán.
Giết gã!
Trong chớp nhoáng, một ý niệm đồng thời hiện lên trong đầu Dương Hoành Tu và Ngọc Khanh Thư.