• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Phương Tông Huy và Ngọc Khanh Thư dẫn người tới khu rừng ở ngoại thành thì trời đã tối.

Men theo dấu hiệu tìm được chỗ lúc nãy, bọn họ lật từng cành cây lên, thi thể nằm ở phía dưới.

Phương Tông Huy sai người đặt thi thể lên xe đẩy rồi kiểm tra hiện trường. Sau khi đã xác nhận không còn quên gì nữa, gã mới nói với Ngọc Khanh Thư, “Ngươi đi đi, còn lại cứ để ta xử lý.”

“Đa tạ.” Nói nhiều cũng vô ích, Ngọc Khanh Thư sau khi cảm tạ liền lập tức rời đi.

Ngọc Khanh Thư vừa mới đi, tức thì có một thuộc hạ thì thầm bên tai Phương Tông Huy, “Tất cả đều mất mạng bởi một đao, thủ pháp khá gọn ghẽ.”

Phương Tông Huy trầm tư trong chốc lát, hỏi, “Binh khí bọn chúng sử dụng đã thu gom hết chưa?”

“Bốn mũi ám tiễn, sáu thanh loan đao, đã thu nhặt đầy đủ.”

“Tốt lắm.” Phương Tông Huy chắp tay nói, “Để hai người lại đây, còn lại đi theo ta.”

Ngọc Khanh Thư cưỡi ngựa về thành, sau khi về tới nơi liền xuống ngựa, đi bộ được vài bước đã thấy Dương Hoành Tu đứng dựa tường trong một con ngõ nhỏ.

Ngọc Khanh Thư dắt ngựa bước nhanh tới, “Sao còn chưa về nhà?”

“… Không sao.” Thực ra, Dương Hoành Tu cũng không rõ vì sao mình còn chưa về.

Ngọc Khanh Thư nhìn bốn phía, “Ngựa đâu rồi?”

“Nhờ đứa nhóc trong nhà ngươi đưa về Dương phủ rồi.” Dương Hoành Tu nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong ngực ra hai bao giấy.

“Tô đường.” Ngọc Khanh Thư nở nụ cười, “Ngươi một bao ta một bao, ta đã nhờ Tiểu Phú mua rồi giữ lại cho.” Tiểu Phú là tên của tiểu đồng thường đi theo Ngọc Khanh Thư.

Dương Hoành Tu do dự một hồi rồi hỏi, “Có gì phiền phức không?”

“Cái gì?” Ngọc Khanh Thư nghiêng đầu nhìn hắn, sau mới hiểu được hắn có ý gì. Ánh nhìn giao với hắn trong nháy mắt liền rời đi bất định, y cười có chút miễn cưỡng, “Không đâu, bắt tên ngốc nhà Thừa tướng câm miệng rất dễ. Huống hồ người sai là gã, nếu truy cứu cũng là gã chịu.”

Dương Hoành Tu nhìn dáng vẻ Ngọc Khanh Thư, nhất thời thấy khó chịu trong lòng.

Mắt nhìn đi nơi khác, Ngọc Khanh Thư không yên lòng nói, “Hoành Tu, lần sau, dù ngươi có lý đến đâu, muốn đi đánh kẻ khác nhớ phải che mặt, ngoài ra, không nên tự giới thiệu mình.”

Khi phát hiện ra binh khí kẻ đánh lén hai người dùng có kí hiệu của phủ Thừa tướng, Ngọc Khanh Thư lấy làm kinh hãi, tưởng rằng đã dính phải phiền phức lớn nào, kết quả hỏi ra lại chỉ là, cách đây không lâu, giữa Dương Hoành Tu và đứa con phá của nhà Thừa tướng xảy ra chút xích mích. Tên nhà Thừa tướng kia nổi danh là kẻ bất tài vô học, lòng dạ nhỏ nhen có thù tất báo, ngay cả những công tử gia đình quyền quý cùng dạng cũng xem thường không kết giao với gã. Nếu sau lưng không có cha làm chỗ dựa, tên vô lại đầu đường xó chợ này đã sớm bị nhốt vào đại lao. Là người bình thường, có ai lại chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt trên đường mà phái người hạ sát thủ. Huống hồ, đối phương lại là mệnh quan triều đình, chuyện dù có bị người biết hay không cũng sẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì. Nhưng vì là đó là vị kia nhà Thừa tướng, có lẽ mọi sự có thể nói xuôi. Theo như lời một quan viên đã nói, từ trong ra ngoài tên phá gia chi tử kia, đặc biệt là đầu óc, còn không bằng loài chó lợn.

Nhưng dù sao cũng là sáu mạng người sống, lấy việc này để trị tội tên bại gia kia cũng bất tiện. Mặt khác, dù ít dù nhiều chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ Dương Hoành Tu. Sau nhiều lần suy xét, cuối cùng, Ngọc Khanh Thư quyết định nhờ đồng liêu đứng ra giải quyết. Vì vậy, sau khi cùng Dương Hoành Tu giấu thi thể rồi trở về thành, Ngọc Khanh Thư để Dương Hoành Tu về nhà trước, còn y tới Hoàn Thúy Các gọi Phương Tông Huy đang dùng cơm ra. Phương Tông Huy trước tiên về Hình bộ điều động người, sau đó mới ra ngoại thành. Phương Tông Huy nói chuyện này không có vấn đề gì, những chuyện khác cứ để mình xử lý, không cần Ngọc Khanh Thư hỏi lại nữa.

Chỉ là khi chuyện ấy xảy ra, nhớ tới Dương Hoành Tu cầm đao với vẻ mặt hờ hững, Ngọc Khanh Thư toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài đều trở nên đông cứng.

Nhìn mà khiếp sợ.

— nếu có một ngày ta trở thành kẻ địch của ngươi, có phải ngươi cũng sẽ đối xử với ta như những tên bịt mặt kia không, khi ta còn chưa kịp phản ứng, ngươi đã một đao lấy mạng?

Kinh sợ trước suy nghĩ của mình, Ngọc Khanh Thư lắc đầu, y không nên nghĩ đến những việc này.

“Khó chịu sao?” Dương Hoành Tu ít khi chủ động quan tâm, Ngọc Khanh Thư lại lắc lắc đầu.

“Hoành Tu.” Ngọc Khanh Thư nắm lấy ống tay áo của hắn, thấp giọng nói, “Sau này ngươi…”

Sau này thế nào? Nói đến đây lại không cách nào tiếp tục.

Y đương nhiên biết chiến sự nơi biên quan vô cùng khốc liệt, chiến trường không buông tha cho ai, chỉ hơi chút phân tâm hơn chút chần chờ, bản thân chính là kẻ tử trận. Mới bảy tuổi đã sinh tồn dưới hoàn cảnh này, hơn hai mươi năm lưỡi đao liếm máu đã rèn đúc ra một Dương Hoành Tu với trực giác nhạy bén vô cùng, với thói quen quyết đoán ra chiêu trí mạng đối với nguy hiểm trước mắt. Nhưng nơi này không phải là chiến trường biên quan ngươi không chết thì ta mất mạng, nơi này là kinh thành dưới trướng Thiên tử, hắn lúc nào cũng phải khống chế bản thân ra tay đúng mực, cho dù là ở thời khắc sinh tử tồn vong.

Thế mà Ngọc Khanh Thư lại chẳng nói nên lời.

Bắt một người có thói quen khi nguy cấp một chiêu giết người phải cân nhắc xuất thủ đúng mực cũng chẳng khác nào bắt hắn phân tâm phân thần, đối phương chỉ là những kẻ lâu la như hôm nay thì không sao, vạn nhất gặp phải cao thủ chân chính, hắn sẽ mất mạng.

Ngọc Khanh Thư vừa miên man suy nghĩ vừa nhíu nhíu mày, Dương Hoành Tu nhìn thế lại càng thấy khó chịu. Hắn đang chờ nghe câu tiếp theo mà mãi không thấy, chỉ có sắc mặt Ngọc Khanh Thư càng ngày càng xấu.

Dương Hoành Tu vô thức vuốt lên vùng giữa lông mày của y đang cau lại, “Không phải ngươi đã nói nhíu mày sẽ nhanh già sao?”

Ngọc Khanh Thư sửng sốt rồi lại lập tức bật cười.

Dương Hoành Tu chờ y nói, Hoành Tu, ngươi thật đáng yêu.

Ngọc Khanh Thư lại chỉ nhìn hắn cười, sau đó nói, “Không còn sớm nữa, Hoành Tu, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, tối nay ăn cơm nhiều một chút.” Nói xong, y liền dẫn ngựa rời đi.

Dương Hoành Tu liên tiếp không nghe được những câu hắn cho rằng sẽ được nghe, cuối cùng còn phải nghe một câu từ biệt nói cho có lệ, cho nên cực kì buồn bực.

Ngọc Khanh Thư vừa về nhà đã bị mẫu thân gọi tới.

Dung thị cúi đầu niệm Phật, không nhìn y mà nói, “Sáng nay, con đi rất sớm.”

“Con đã hẹn Dương Tướng quân đi đạp thanh.” Ngọc Khanh Thư hơi chút uể oải.

“Đạp thanh mà cũng phải đi sớm vậy sao?”

“Mẫu thân muốn hỏi con việc gì?”

Dung thị khẽ thở dài, “Con đi gặp Phù Nguyệt sao?”

Ngọc Khanh Thư mệt mỏi cười, đáp lại, “Đại tỷ ở nơi nào con còn không biết, làm sao có thể gặp?”

Dung thị trầm mặc một hồi mới nói, “Cũng được, nếu con thấy nó thì nói với nó, thỉnh thoảng về thăm nhà một lúc, lão gia tử chỉ nhất thời tức giận, nếu nó không thích Thường đại nhân thì không lấy là được.”

“Vâng.” Biết nhiều lời vô ích, nếu Dung thị đã cho rằng như thế, y có cãi cũng không thay đổi được suy nghĩ của bà, đơn giản là thuận theo thôi.

Dung thị rốt cục thở phào, gật đầu, “Con đã mệt chết rồi, không cần dùng cơm tối với ta nữa, muốn ăn gì thì bảo nhà bếp làm rồi đưa tới tận phòng, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Mẫu thân cũng giữ gìn sức khỏe.”

Khấu đầu rời đi, Ngọc Khanh Thư trở về phòng luôn, ngã xuống giường, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Y nhắm mắt vào là thấy Dương Hoành Tu tay cầm đao toàn thân nhuộm máu, lạnh lùng nhìn y như người xa lạ.

Có lẽ đó mới thực sự là Dương Hoành Tu? Kẻ mạnh sống sót trên chiến trường, bất cứ khi nào, chỉ cần hắn muốn là có thể hóa thân thành ác quỷ Tu La.

Ánh mắt lạnh lẽo vô tình, giết người không do dự, không để cho đối phương mảy may cơ hội thở dốc.

Dương Hoành Tu.

Tứ phẩm trung lang tướng, con trai của nguyên Phiêu Kị Tướng quân.

Bảy tuổi đã theo cha nam chinh bắc chiến, đến nay đã hai mươi năm. Tháng trước vừa phụng chỉ hồi kinh, được ngự ban danh hào Uy Vũ đại Tướng quân.

Là người ở buổi tiệc của Hoàng đế bị y nhìn đến mất cả tự nhiên, liều mạng một mình uống rượu; là người bị hôn bị véo, cuối cùng cũng chỉ oán giận một câu, không hề trả lễ; là người uể oải nói với y, Bát Ca chỉ biết réo có mấy từ như vậy; là người thấy y đột nhiên nhào tới cũng sẽ không né không tránh, trái lại che chở y chu toàn; là người tay cầm cung tiễn, dưới ánh mặt trời cưỡi Vượng Tài của y chậm rãi trở về; là người ngoan ngoãn nướng gà rừng cho y ăn; là người khi y ngủ thì dịu dàng như thế—

Ánh mắt ngưng đọng, tay vô thức chạm vào môi mình— là thật sao?

Y thực không phải là nằm mơ? Y có thật chỉ là bị bóng đè? Khi cố gắng mở mắt nhìn thấy một bóng hình mơ hồ, thật là Dương Hoành Tu?

Khi y vẫn còn đang cố sức tỉnh lại, ai ngờ trời đất chao đảo, tỉnh lại khỏi cơn bóng đè, Dương Hoành Tu đã kết thúc tất cả. Hắn xoay lưng về phía thái dương, trên y phục dính vết máu lớn, một tay cầm đao, một tay xóa sạch vết máu trên lưỡi đao, lạnh lùng như băng nói cho y biết, máu không phải là của hắn, là của những kẻ bịt mặt kia.

Ngọc Khanh Thư ôm đầu rên rỉ, đủ loại dáng vẻ của Dương Hoành Tu xoay quanh trong óc, chồng chéo lại tách biệt, cuối cùng trở thành rối loạn.

Sau một thời gian ngắn, Dương Hoành Tu phát hiện Ngọc Khanh Thư đang trốn tránh mình.

Sau khi hạ triều không đuổi theo hắn nói những việc muốn làm buổi tối, mỗi ngày sau khi xử lý công vụ cũng không tới Dương phủ quấn lấy hắn đi hết chỗ này đến chỗ khác, càng miễn bàn tới ngày nghỉ, cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Lúc đầu, Dương Hoành Tu còn tưởng do Lễ bộ bận rộn, bởi vì mấy ngày nay khi thượng triều, Ngọc Khanh Thư luôn mang dáng vẻ chưa tỉnh ngủ,  tựa như hôm qua đã phải làm việc tới khuya. Tới tận khi có lần Trần Thích Linh gặp mặt Lễ bộ Thượng thư, Thượng thư nói dạo này ít chuyện, rảnh rỗi đến phát hoảng, Dương Hoành Tu mới biết mình đã đoán sai. Hắn lại nghĩ gia trưởng Ngọc gia lên tiếng không cho Ngọc Khanh Thư qua lại với mình, ai biết cùng ngày hôm đó hạ triều, hắn vừa ra tới cửa cung, đại ca Ngọc Khanh Thư đã kéo hắn qua một bên, hỏi hắn gân đây Ngọc Khanh Thư gặp chuyện gì mà luôn có vẻ mệt mỏi như vậy, lại không chịu nói vì sao. Lúc ấy, hắn mới biết mình lại đoán sai rồi. Sau đó, hắn nghĩ ra ba khả năng—

Trần Thích Linh nói: Ngọc đại nhân thích trêu cợt người khác, có tới bốn người đã từng bị y nói vừa gặp đã yêu trước mặt mọi người giống ngươi.

Hình bộ Thượng thư Lý đại nhân nói: Có mới nới cũ, ngươi dám thông đồng với Dương Tướng quân ngay trước mắt ta, không sợ ta rủ Bá Ngôn tới tính sổ với ngươi sao?

Một vị bằng hữu của Ngọc Khanh Thư nói: Thế Y Y cô nương thì phải làm sao?

Sau đó, trong đầu lại hiện dáng vẻ Ngọc Khanh Thư và Bá Ngôn nói nói cười cười trong ngày tiếp phong yến.

Một loại tức giận không rõ lý do bừng lên.

Song hắn lại thấy kì quái— hắn lấy cái gì mà tức giận đây?

Ngọc Khanh Thư là gì của hắn? Hắn có tư cách gì bởi vì đối phương qua lại với kẻ khác mà tức giận? Tại sao lại lưu tâm tới việc Ngọc Khanh Thư trốn tránh hắn như vậy?

Nghĩ tới đây, hắn lại nghĩ ra một vấn đề cơ bản— Ngọc Khanh Thư là gì của hắn?

Khi y vừa xuất hiện, trực giác đã thấy không thích, càng về sau lại càng quen với cách biểu đạt của y, rồi từ bao giờ… học theo cách y biểu đạt?

Tự nhiên nhớ tới một màn trong khu rừng ở ngoại thành, tức giận của Dương Hoành Tu bỗng biến mất vô tung vô tích, thay vào đó là gương mặt càng ngày càng nóng và rung động vô hình trong lồng ngực.

Đêm đó, Dương Hoành Tu ngồi trong sân nhà mình uống rượu với trăng, lẩm bẩm, “Có phải là ta nên thành thân rồi…”

Dương bá đúng lúc đi qua nghe thấy những lời này của thiếu gia nhà mình thì không khỏi ngừng bước, nhìn lại Dương Hoành Tu đang thương cảm với trăng, bi thương chợt đến, lão cũng nước mắt ngắn dài.

*Bài thơ “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, tác giả Trương Nhược Hư 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK