Róc...
Băng vừa bước xuống xe đã bị trẹo chân vì giày cao quá mà, nhưng lúc đi ăn có bị gì đâu, chắc thời gian không phù hợp. Phú liền lao ra ôm lấy eo của nó, nó hoảng quá choàng lấy vai hắn. Mặt đối mặt, hai mắt nhìn nhau. Những tia nắng ấm áp sớm mai xuyên qua kẽ lá chiếu rọi vào màng cảnh lãng mạn này. Bất giác, Phú kéo Băng vào lòng, lần đầu tiên ôm một người xa lạ Băng mới cảm nhận được vòm ngực của anh rộng và ấm áp làm sao. Anh từ từ đẩy nó ra và cúi xuống, anh ghé sát bao nhiêu thì nó nghiêng ra sau bấy nhiêu nhưng đến lúc kkông thể nghiêng được nữa thì làn môi anh chạm vào môi nó. Cứ như có một tia điện vậy, nó run lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì và cũng không phản xạ được gì môi cứng đơ cứ để mặc cho làn môi anh lướt nhẹ trên môi (mà không "đáp trả"), cho đến khi đầu lưỡi của anh bắt đầu "xâm chiếm" vòng miệng thì ôi trời ơi lúc này mới bắt đầu ý thức được việc anh đang hôn mình, nhưng lạ quá sao thấy mình vui vui làm sao ý. Sau một thời gian khoảng chừng 30s thì nó hết hơi, anh nuốt tiếc buông nó ra nhưng vô tình người nó cứng đơ vì hàng nghìn con mắt phực lửa của mọi người đang nhìn chằm chằm vào nó và hắn. Hắn quay qua mặt ửng hồng, kéo tay lại chỗ cũ tiếp tục ôm eo nó. Phất lờ bao nhiêu ánh mắt của mọi người xung quanh.
- Phú hỏi: Cô đi đứng sao vậy, có bước ra thôi mà cũng té là sao? Có bị thương chỗ nào không?
-Nó đang đơ: Sao..sao anh dám Kiss tôi?
Hắn không nói gì (biết gì đâu mà nói) liền xốc nó lên, bế đi vào lớp. Còn nó thì tượng đá đã bị tạc, cứng như sắt, thép không gì cử động nổi, thật là muốn kiếm một lỗ chui xuống đất cho rồi mà, khóc không ra nước mắt. Nụ hôn đầu bị cướp trắng trợn còn không nói gì đi, lần này còn ở trước mặt mọi người nữa chứ, nhục hết chỗ nói. Chắc sau này có nhiều antifan lắm đây. Nó cũng là một người bình thường thôi, sức chịu đựng cũng có giới hạng mà.
Nhưng...đang có một ngọn lửa từ từ bùng cháy trong lòng tụi nó, chúng nó sẽ yêu nhau thật sao? Liệu tình yêu nhỏ nhoi đó có vẹn toàn và mĩ mãn hay chỉ là thoáng qua như một cơn gió mùa thu.
Ở đằng xa, có một người con trai đang mang trong lòng một vẻ cực kì tức giận. Tại sao cô ấy có thể đi cùng hắn? Ôm hắn, hôn hắn mà không phải mình chứ? Mình có gì không bằng hắn sao? Tài sản mình có, sắc đẹp mình cũng có nhưng... tại sao vẫn không chiếm được trái tim của cô ấy. Có lẽ mình nên bỏ cuộc chăng? Tình cảm đâu thể miễn cưỡng được, nếu một người không yêu mình thì sống bên cạnh cũng chẳng có nghĩa lí gì? Phú ơi ! Tao bằng mày trong mọi phương diện nhưng lại thua mày trong tình yêu, thua rồi, thua thê thảm. Thôi được, nếu vậy thì tao đồng ý. Tao sẽ quên cô ấy, quên những gì thuộc về cô ấy. Yêu một người là được nhìn thấy người đó hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc. Nhưng... Phú à, nếu mày làm cô ấy tổn thương thì tao sẽ không tha cho mày đâu dù tao với mày có là bạn thân đi chăng nữa. Mãi mãi không bao giờ. Nhớ kĩ đó. Đứng một lát, cuối cùng Duy cũng đi vào lớp với một tâm trạng khá hơn.
Trong lớp 12A.
Các học sinh từ già đến trẻ, từ xấu đến đẹp, từ cao đến thấp,.... tất cả đều bu một cục như ổ ong vò vẻ trước cửa. Xôm, rất xôm, đang chen chút nhau xem cảnh lãng mạn. Một thanh niên đang ngồi cùng một nữ sinh, nhẹ nhàng xoa chân cho cô ấy, từng chút, từng chút một như sợ bàn chân này nếu va chạm mạnh sẽ tan biến mất (đúng rồi, đau quá, rút chân lại không mất mới lạ). Sắc mặt nữ sinh kia biến đổi khôn lường, từ vô hồn đến ngạc nhiên, từ không còn một giọt máu đến ửng đỏ vì ngại. Vì sao ư? Đơn giản chỉ vì tâm trạng thất thường của cậu con trai kia. Lúc rất lạnh lùng, lúc rất trầm ngâm nhưng không biết hôm nay anh ta có uống lộn thuốc hay không mà dịu dàng, ấm áp như thế lại còn rất đáng yêu nữa chứ. Thật là muốn cắn một phát mà, yêu chết đi được. Còn người đang bị nhìn chằm chằm thì sao, anh ta không hề phản ứng gì mà cứ tiếp tục biểu diễn tài nghệ của mình (cho nhìn miễn phí, không cần trả tiền) trong lòng đang dâng lên một cảm xúc hạnh phúc khôn nguôi. Nhìn cô ấy mê mình kìa? Biết ngay mà, đẹp trai như vậy không mê sao được (giờ nổ tới rồi, chuẩn bị núp đi, miểng bom tới kìa)
Sau 30s, nhận thức được sự mê trai bá đạo của mình, cô vội rút ánh mắt lại, mặt ửng hồng quay đi chổ khác. Anh ấy cũng hoàn thành công việc osin của mình, để chân cô xuống hơi bực bội ( bị ăn bơ do chị Băng nhà ta quăng).
- Mãi một lúc sau mới mở miệng: Cô đi đứng kiểu gì vậy, có bước ra xe thôi mà cũng té nữa.
- Nó phản khán: Vậy cho hỏi ai đòi bắt tôi mang đôi giày này vậy? - mắt hổ báo, chìa đôi giày ra trước mặt hắn.
- Hắn: Biết vậy phải cẩn thận một chút chứ, làm tôi phải..............(đoạn này ảnh đứng hình)........
- Nó: Anh còn nói nữa hả? Ai cho anh lợi dụng .......(***)........ tôi.
Tùng...Tùng...Tùng. (Giải vây cho hắn)
Đã đến giờ học rồi, xin mời các em lớp ở trước lớp 12A về lớp học của mình.
Tất cả mọi người ùa về như đàn ong vỡ tổ. Nữ thì mang theo một ánh mắt viên đạn về phía nó, còn nam thì tiếc hùi hụi vì hoa đã có chủ, có nằm mơ cũng không với tới. Cuối cùng là những cặp mắt ngưỡng mộ của người biết điều.
- Nó thấy hắn không trả lời, hối thúc: Ê, sao hỏi mà không trả lời?
- Hắn: Bà la sát vô rồi kìa.
Nó cũng im re luôn.
-Bước lên bục giảng, bà cô nói : Hôm nay các em có tiết kiểm tra 15' môn Ngữ Văn nhé, kiểm tra bài cũ khỏi cần ôn, lấy giấy ra viết đề, cô cho các em 3'.
Què qué que.
Ô mai chuối.
Xong đời.
Tới rồi.
Haizzz.
Tao chưa học chữ gì hết mày ơi.
Chỉ tao nha.
Bùa đâu hết rồi mày.
Hàng loạt tiếng ai oán vang lên, nó thì không thể tưởng tượng nổi. Mới vô có một ngày mà bắt kiểm tra rồi trời, giống gì nữa đây, hiếp người quá đáng à. Sao biết làm đây trời? Huhu.