• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến khu đô thị Altay, đầu tiên Lý Thiên Thuỷ đỗ xe trước một ngân hàng rồi đi xuống rút hai mươi ngàn tệ, gói lại đưa cho Lương Tị, "Tạm để trong túi của cô đi."

Xe chạy một lúc thì đến một thôn nhỏ gần đó, trong thôn có mấy chục căn nhà gỗ thưa thớt, Lý Thiên Thủy đỗ xe trước một căn nhà gỗ đổ nát, gọi vào trong sân.

Một cặp vợ chồng già đang ngồi xổm trong sân trước cửa nhà đứng dậy, khi ông cụ nhìn thấy Lý Thiên Thuỷ, ông ấy vui mừng cười toe toét, trách anh đến mà không chịu nói trước một tiếng. Bà cụ thì vội vàng đi qua nhà hàng xóm mượn thức ăn, nói để chuẩn bị bữa trưa cho họ.

Ông cụ đang tu bổ lại sàn gỗ bị mối mọt ăn trước cửa nhà. Lý Thiên Thuỷ tiếp nhận, ngồi xổm xuống sửa chữa, ông cụ cầm một điếu thuốc, ngồi xổm trước mặt anh trò chuyện. Ông ấy hỏi một câu, Lý Thiên Thuỷ trả lời lại một câu. Ông cụ khen vợ của anh xinh đẹp, Lý Thiên Thuỷ nói là em gái chứ không phải vợ.

Lương Tị ngồi yên trên ghế nhìn họ nói chuyện, nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt của ông cụ, cô đoán nếu không bảy mươi thì ít nhất cũng phải sáu mươi tám tuổi.

Sau bữa trưa, Lý Thiên Thuỷ nhấc một cái thang ra, nói với Lương Tị: "Cô có muốn đi quanh thôn không? Tôi giúp họ sửa mái nhà trước đã."

"Được."

"Nhà họ không có phương tiện di chuyển nào khác ngoài ngựa."

Lương Tị nhìn ba con ngựa trong chuồng, "Tôi đi bộ thôi."

Thôn này không lớn, đi một vòng từ đầu này đến đầu kia cũng chỉ mất có nửa tiếng. Trong thôn rất nguyên thủy và kỳ lạ, bởi vì có rất nhiều hộ gia đình cột vài con ngựa trong sân của nhà mình. Hơn nữa, nơi này không có tường sân, sân được bao quanh một cách tượng trưng bởi một số tấm gỗ thấp, cho nên nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ ràng trong sân có vật gì.

Lương Tị đang định quay về thì một đứa trẻ trông cũng đã lớn dắt một con ngựa đến, hỏi cô có muốn cưỡi ngựa không? Mười tệ nửa tiếng.

Buổi chiều trước khi rời đi, Lý Thiên Thuỷ nháy mắt với Lương Tị, cô hiểu ra, nhân lúc vào nhà lấy túi xách đã để số tiền hai mươi ngàn tệ đó lại.

Trên đường đến Hemu, Lương Tị tò mò tại sao thôn này nhà nào cũng nuôi ngựa? Lý Thiên Thuỷ giải thích đây là một hợp tác xã do chi nhánh lãnh đạo, người dân có thể kiếm được mười đến hai mươi ngàn tệ mỗi năm nhờ nuôi ngựa. Và hai mươi ngàn tệ về cơ bản là tất cả chi phí của hầu hết các gia đình trong một năm.

"Chỉ mười đến hai mươi ngàn một năm?" Lương Tị không thể tin được.

"Cũng có những người giỏi chăn nuôi, có thể kiếm được bốn đến năm mươi ngàn, nhưng về cơ bản họ đều là những người trẻ và khỏe." Lý Thiên Thuỷ nói: "Gia đình mà chúng ta vừa đến, một năm chỉ chi tiêu khoảng từ năm đến sáu ngàn tệ mà thôi."

"Các người làm sao quen biết?" Lương Tị tò mò.

"Tôi biết con trai của họ."

"Con trai họ đâu? "

"Con trai họ là một cảnh sát, mấy năm trước đã chết trong lúc dẹp bạo loạn."

Vì giao thông từ Altay đến Hemu chưa thông nên phải đi đường vòng đến Burqin trước, tình trạng đường không tốt, đoạn đường ngắn 300 km nhưng phải lái xe mất sáu bảy tiếng đồng hồ. Khi bọn họ đến Hemu thì đã mười giờ tối.

Lý Thiên Thuỷ nói trong tương lai con đường này sẽ được khai thông, từ Altay đến Hemu chỉ mất hai tiếng.

Có một đoạn là đường núi, Lương Tị bị sốc rất khó chịu, buổi tối cô không có khẩu vị ăn cơm, tắm rửa xong là muốn đi ngủ ngay. Lý Thiên Thuỷ đến nhà ăn của homestay để ăn tối, mang về cho cô một hộp sữa chua tự làm và một quả trứng luộc.

Lương Tị đã đánh răng rồi nên không muốn ăn.

"Ăn xong thì đánh răng lại." Lý Thiên Thủy lấy khăn chuẩn bị đi tắm.

Lương Tị xuống giường, ngồi ăn trên chiếc thảm nhỏ bên cửa sổ. Homestay này rất có phong cách, phòng không lớn, nhưng được cái bài trí độc đáo.

Lương Tị vừa ăn vừa hỏi: "Thật sự phải đi bộ tám chín tiếng sao?"

"Không khác mấy, trên đường nếu mệt thì chúng ta sẽ cưỡi ngựa." Lý Thiên Thuỷ trong nhà tắm nói: "Sau khi đến Jiadengyu rồi, lúc về chúng ta sẽ thuê xe."

Lúc ở trên xe hai người tạm thời vạch ra một lịch trình từ Hemu đến Jiadengyu. Lý Thiên Thuỷ nói phong cảnh trên đường đi rất đẹp, và ước tính 30 km sẽ mất tám hoặc chín tiếng.

Lương Tị tìm sữa chua, nói: "Anh đi được thì tôi cũng đi được thôi."

"Chừng ấy cũng không phải là toàn bộ hành trình. Còn có vài con đường mòn đi bộ đường dài nữa, tất cả đều mất từ ​​ba đến năm ngày."

"Vậy có đi qua làng Bahaba không?"

"Là White Haba, không phải Bahaba."

"Tôi cảm thấy đi bộ ít nhiều cũng giống nhau, đi bộ ba đến năm ngày thì có ích lợi gì? Mệt chết đi được." Lương Tị không thể hiểu nổi.

"Sở thích cá nhân khác nhau."

"Nhưng đi bộ đường dài để làm gì?"

"Đó là một cách để giải tỏa. Sau khi đi bộ trong một thời gian dài, những cảm xúc trong người sẽ dịu đi, con người sẽ trở nên bình thản." Lý Thiên Thuỷ lau tóc bước ra, "Trước kia tôi rất thích đi bộ, những cảm xúc tiêu cực sẽ theo mỗi bước chân của tôi mà tan biến."

"Thần kỳ vậy sao?" Lương Tị nhìn anh.

"Cũng tuỳ người, mấy năm nay tôi không có đi nữa, bận kiếm tiền không có thời gian."Lý Thiên Thủy ngồi xuống đối diện cô.

"Anh mặt áo phông trơn trông rất trẻ trung, nhìn cỡ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi." Lương Tị nhận xét.

Lý Thiên Thuỷ nhìn chiếc áo phông trắng trên người, "Đồ để ngủ."

"Anh đói bụng không?" Lương Tị chỉ vào lòng đỏ trứng, đưa cho anh. Cô không ăn lòng đỏ trứng.

Lý Thiên Thuỷ cầm lấy ăn, rồi quay trở lại phòng tắm đánh răng, sau đó nằm xuống giường.

Lương Tị múc miếng sữa chua cuối cùng, dọn dẹp bàn, đi vào phòng tắm đánh răng rồi nằm lại trên giường.

Lý Thiên Thuỷ quay đầu lại nói với cô: "Ngày mai nhắc tôi gia hạn phòng, chúng ta còn phải ở lại một đêm nữa."

"Ừ."

Hai người nhìn nhau vài giây, Lương Tị hỏi: "Anh có cảm thấy kỳ lạ không?"

Dường như Lý Thiên Thuỷ biết cô nói đến điều gì, đắp chăn lên người, ngủ.

Lương Tị càng muốn nói, còn nhảy lên giường anh, kéo chăn ra nói: "Chúng ta cô nam quả nữ, vậy mà có thể ngủ cùng một phòng mà không xảy ra chuyện gì." Nói xong thì tự mình cười ngất.

Lý Thiên Thuỷ phớt lờ cô, kéo chăn qua đầu.

Lương Tị lại kéo ra, vò tóc anh, mỉm cười trở lại giường, nằm xuống đắp chăn nói: "Không phải nói chứ ở cùng anh thật sự có cảm giác an toàn, ngủ cũng rất ngon."

"Ngủ đi." Lý Thiên Thuỷ tắt đèn.

"Ngủ ngon." Lương Tị đáp lại anh.

Bảy tám giờ sáng hôm sau, sương mù trong làng rất dày, tầm nhìn chỉ có chục mét. Đêm qua đến đây rất muộn, Lương Tị vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng thật của làng Hemu.

Hai người lang thang trên con đường làng, nghe nói cách đó vài trăm mét có một khu chợ bán đồ ăn sáng. Trên đường có hai ba người đi phượt, mặc áo khoác, tay cầm gậy leo núi, trông như chuẩn bị đi leo núi. Lâu lâu lại có vài tiếng bò kêu "Hum Hum Hum".

Lý Thiên Thuỷ nghe thấy tiếng bò kêu thì dừng lại, hỏi người phụ nữ trong sân có sữa không, người phụ nữ đó bưng ra một cái nồi nhỏ, vắt cho anh một nồi rồi quay vào nhà nấu.

Lý Thiên Thuỷ đang trả tiền cho người ta, Lương Tị tinh mắt, nhìn thấy ở homestay đối diện có người đang trả phòng, cô bước nhanh qua đó, vào phòng nhìn thử.

Phòng hai người tiêu chuẩn có cấu hình cơ bản của phòng dành cho khách, không tốt cũng không tệ. Một người phụ nữ đến dọn dẹp, cô thuận miệng hỏi giá, đối phương nói hai trăm tám mươi.

Nghe xong giá, Lương Tị muốn thuê ngay, chỉ có hai trăm tám mươi tệ, tuy là không sang trọng, nhưng nó rẻ và sạch sẽ. Ngoài ra sân trong của homestay còn có khu vực nướng thịt và giải trí, không có việc gì làm thì nằm phơi nắng cũng được.

Cô ngay lập tức chạy về kéo nhẹ Lý Thiên Thuỷ, kêu anh đổi sang homestay này. Lý Thiên Thuỷ nói: "Không cần, chỉ ở lại một đêm..."

"Tôi đã xem phòng rồi, căn phòng này thật sự rất tốt, chỉ có hai trăm tám mươi tệ." Lương Tị chân thành nói.

Giống như nếu tiếp tục ở cái chỗ thuê một ngàn hai trăm tệ kia thêm thì ngốc không gì bằng vậy.

Lý Thiên Thuỷ cười ra tiếng, vô thức nhéo má cô, qua đó tìm chủ nhà để thuê phòng.

Lương Tị biết rõ tình hình tài chính của Lý Thiên Thuỷ, ở trong căn một ngàn hai trăm tệ đó cô có gánh nặng tâm lý rất lớn. Cũng lạ là cô thật sự thấy căn hai trăm tám mươi tệ cũng không đến nỗi nào. Thông thường khi đi công tác cùng Lương Minh Nguyệt, nếu có khách sạn được xếp hạng sao thì cô sẽ không bao giờ ở trong một khách sạn bình thường. Cho dù danh tiếng của khách sạn bình thường đó có tốt đến đâu đi nữa.

Lý Thiên Thuỷ đứng ở quầy lễ tân một lúc, sau đó xoa ót, quay lại hỏi cô: "Thuê mấy phòng?"

"Đương nhiên là thuê một phòng, tiết kiệm tiền!" Lương Tị không cần suy nghĩ trả lời.

Cả hai thu dọn đồ đạc, bắt đầu đi bộ lên núi với chiếc ba lô trên lưng. Sương mù dần dần tan đi, dọc đường luôn có thể bắt gặp những người cưỡi ngựa trở về từ Jiadengyu, tươi cười cổ vũ họ.

Lương Tị cũng chào hỏi họ, quay đầu lại liền nói với Lý Thiên Thuỷ: "Tôi luôn cảm thấy những người lạ mà tôi gặp trên đường đều rất thân thiện."

"Do tâm trạng thay đổi. Vì ra ngoài chơi nên tâm trạng thoải mái hơn."

"Có lý." Lương Tị đồng ý.

Sau khi đi bộ hơn nửa tiếng và leo lên đỉnh núi, Lý Thiên Thuỷ để cô ngắm nhìn làng Hemu. Lương Tị nhìn xuống thì thấy rằng mặc dù đã có nắng nhưng sương mù vẫn chưa tan, cả ngôi làng bị bao phủ bởi mây và sương mù. Cây xanh, cabin hình xương cá và dòng sông uốn khúc trông giống như một thiên đường ẩn giấu.

"Đẹp quá!" Lương Tị khen ngợi.

"Có một số phong cảnh, khi ở trong đó rất khó nhìn ra vẻ đẹp của nó, phải thay đổi góc độ thì mới nhìn thấy được."

"Đúng vậy, Lý Bạch đã từng nói, 'Chích duyên thân tại thử sơn trung'." Lương Tị phụ hoạ.

... "Lời này là Tô Thức nói." Lý Thiên Thuỷ sửa lời cô.

Nói rồi, anh dẫn cô đi dọc theo con đường, hai bên đường cỏ mọc cao, ống quần của Lương Tị đã ướt sũng. Cô kéo Lý Thiên Thuỷ, chỉ cho anh nhìn vào ống quần của mình, nịnh nọt: "Anh hay thật, biết tính trước!"

Khi họ đi qua trung tâm thành phố Altay, Lý Thiên Thuỷ đã mua cho cô một chiếc quần nhanh khô và đôi giày đi sông, nói sau này sẽ dùng đến.

Lương Tị thở dài, "Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông mua giày và quần cho tôi."

"Ngốc vừa thôi." Lý Thiên Thuỷ trả lời.

"Thật mà, họ thường mua cho tôi túi xách, xe hơi, nhẫn kim cương. Chẳng ai bỏ ra mấy trăm tệ để mua quần và giày cho tôi cả. Ngại mất mặt!"

Lý Thiên Thuỷ phớt lờ cô.

Lương Tị vẫn còn lảm nhảm, "Còn một cây gậy leo núi trị giá hai mươi tệ nữa." Nói xong, cô chọc cây gậy leo núi xuống đất, "Không, là ba mươi tệ, anh trả giá với ông chủ mới được giá hai mươi."

"Giày lội sông nhãn hiệu Lý Thiên Thuỷ, quần nhanh khô nhãn hiệu Lý Thiên Thuỷ, gậy leo núi nhãn hiệu Lý Thiên Thuỷ." Lương Tị không thể ngừng cười.

Lý Thiên Thuỷ tăng tốc, không đáp lại lấy một lời.

Lương Tị chạy lon ton đến chộp lấy chiếc ba lô trên lưng anh, đưa cây gậy leo núi cho anh xem, "Anh nhìn xem, đều bị biến dạng và tróc sơn hết rồi." Nói xong cô ném nó xuống bãi cỏ, "Của rẻ là của ôi mà."

Lý Thiên Thuỷ nhặt lên, muốn cầm nó đánh cô ghê nơi, "Tôi đã nói với cô nhiều lần gậy leo núi là để chống xuống mặt đất khi cô leo núi. Cô không thể dùng chúng để đánh vào những đám cỏ dại và bụi rậm đó, làm sơn bị bong tróc rồi đỗ lỗi cho tôi mua đồ chất lượng kém." Nói xong, anh tự chống gậy của mình bước đi.

Trên đường đi, Lương Tị cầm gậy leo núi, lúc thì đánh cỏ dại, lúc thì đập bụi cây.

Lương Tị trách vì phong cảnh quá đẹp nên khiến cho lòng cô dâng lên một cỗ vui sướng không thể khống chế được. Trời xanh, mây trắng, không khí trong lành, gió dịu, cây cối tươi tốt, người đi kẻ lại. Khung cảnh bình thường như thế nhưng lại khiến cô cảm động đến tột cùng.

Cô nhanh chóng đuổi kịp Lý Thiên Thuỷ, chộp lấy cây gậy leo núi trong tay anh, dùng cánh tay vung nó ra xa rồi chạy lon ton nhặt lại. Tiếp tục ném nó ra xa, và sau đó lại nhặt nó lên.

...

Lý Thiên Thuỷ gọi cô, đừng lãng phí sức lực của mình nữa, vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Lương Tị không thể nghe được, cô đã chạy đến cái cây nhỏ trên sườn đồi phía xa. Quay đầu nhìn lại, khắp núi đồi là một màu xanh ngắt rải rác hoa dại.

Đợi Lý Thiên Thuỷ đến, cô lục ba lô của anh trước, từ bên trong tìm thấy một chiếc bánh rán đã mua ở quầy hàng trước đó. Ăn xong, cô lại như ngựa hoang chạy về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu vẫy tay với anh, "Anh chậm quá đi!"

Lý Thiên Thuỷ đeo một chiếc ba lô rất nặng, trong đó có ba bốn chai nước, một quả dưa Hami nặng khoảng hai ba kg, một tấm thảm dã ngoại, một chiếc dù và nhiều loại đồ ăn vặt, sữa chua.

Lương Tị chơi điên cuồng một lúc, cảm thấy nóng, cởi áo khoác đứng đó đợi anh. Chờ anh chậm rãi đến gần, cô lại bắt đầu lục ba lô, lần này là lấy nước.

Sau lần này, cô không chạy nữa, bởi vì không còn sức để mà chạy.

Phía trước có một đoạn đường dài vừa hẹp vừa lầy lội, thường xuyên bị móng ngựa giẫm lên, không còn phân biệt được đâu là bùn đâu là phân ngựa.

Lương Tị ghét bỏ, không muốn bước lên.

Lý Thiên Thuỷ nóng đến mức cởi áo khoác ra, hỏi cô: "Cô có muốn cưỡi ngựa không?"

Lương Tị lắc đầu, cô không muốn ngồi trên lưng ngựa, nhưng cũng không muốn giẫm lên phân ngựa. Hai người họ chỉ đứng đó, nhìn những người khác bước qua.

Một người đi ngang qua nói với cô: "Cô gái trẻ, đã ra ngoài rồi thì cũng đừng kỹ tính quá, phía trước có con sông, cô đi qua đó rồi rửa được mà."

Chân Lý Thiên Thuỷ to, vì vậy anh bước lên một chỗ trước, sau đó xoay người lại nói với cô: "Cô giẫm lên dấu chân của tôi mà đi."

Lương Tị giẫm vào dấu chân to của anh đi qua đó, rồi cùng nhau ra sông rửa chân và ống quần.

Lương Tị rửa sạch sẽ, dùng chân hất nước, nhìn anh, "Anh cũng cảm thấy tôi õng ẹo?"

"Không đến nỗi."

"Không đến nỗi là có ý gì?" Lương Tị không hài lòng.

"Không õng ẹo. Không ai sẵn lòng giẫm lên phân ngựa cả." Lý Thiên Thuỷ ngồi trên một tảng đá ăn bánh rán.

Anh cũng đói.

Lương Tị đứng trong dòng sông nhỏ nghịch nước, Lý Thiên Thuỷ Nói: "Nước lạnh, ngâm lâu không tốt cho cơ thể."

Lương Tị đi lên, đổ nước từ trong đôi giày của mình ra, ngồi trên tảng đá trước mặt Lý Thiên Thuỷ. Lý Thiên Thuỷ cười đưa cho cô một miếng bánh rán, "Chán rồi?"

Lương Tị nhận lấy ăn, "Chúng ta còn bao xa nữa?"

"Mới có mười km, còn hai phần ba nữa, nếu mệt, tôi thuê một con ngựa cho cô nhé?"

"Không cần, tôi có thể đi bộ." Lương Tị cầm lấy gậy leo núi, đến bên sông nhỏ rửa sạch.

"Chúng ta đi thêm một tiếng nữa thì tìm một chỗ nghỉ ngơi, tôi cắt dưa Hami cho cô ăn." Lý Thiên Thuỷ nói.

"Ừ." Lương Tị gật đầu, "Mấy giờ rồi?"

Lý Thiên Thủy ngẩng đầu nhìn mặt trời, "Mười một giờ."

Lương Tị cũng nhìn lên mặt trời, không đến ba giây liền hét lên: "Hi, Siri."

Điện thoại di động trong túi áo khoác trả lời: Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn?

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Mười một giờ ba phút."

Lý Thiên Thủy nhìn cô, chờ cô khen mình, không ngờ cô lại bĩu môi, "Anh nói đúng rồi."

Lý Thiên Thuỷ cũng không so đo với cô, đeo ba lô lên đi tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK