Cô đứng ở một chỗ cao nhìn ánh đèn trong căn phòng trên lầu hai nhà anh, cửa đang mở, cô có thể nhìn thấy anh đi đi lại lại trong phòng.
Cô lấy điện thoại gọi cho anh, thấy anh đặt cây đàn trên tay xuống bắt máy. Cô hỏi anh: "Anh ngủ chưa?"
Anh trả lời: "Chưa, anh định tập guitar một lát."
"Rất tuyệt." Lương Tị nói một câu khó hiểu. Sau đó cô hỏi: "Hôm nay nói chuyện với chị em suôn sẻ không?"
"Suôn sẻ."
"Chị em còn khen anh đó." Lương Tị nói: "Khen anh kiên định thận trọng."
"...Em hết chuyện để nói rồi đúng không?" Lý Thiên Thuỷ không nói nên lời.
Lương Tị cười lớn, "Không, chị em thật sự khen anh là người kiên định thận trọng mà."
"Kiên định thận trọng là lời khen à?" Lý Thiên Thuỷ trò chuyện với cô.
"Đúng vậy," Lương Tị cười lặp lại, "Thuỷ Thuỷ của em có khen thế nào cũng không đủ."
Lý Thiên Thuỷ cười, rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng gọi anh bằng tên trùng lặp, anh cảm thấy mình giống như một BB* nhỏ..."
*Babe
"Nhưng anh là BB bé nhỏ trong lòng em."
...
Lý Thiên Thuỷ ho, hỏi cô: "Lời này có được xem là lời tâm tình buồn nôn không?"
"Thích thì là lời tâm tình, không thích thì là nói nhảm." Lương Tị nghiêm túc nói: "Lời tâm tình hay nói nhảm đều do anh quyết định."
Một lúc lâu sau Lý Thiên Thuỷ mới trả lời: "Lời tâm tình."
"Anh có thích nghe không?"
"Anh thích." Lý Thiên Thủy nhẹ giọng nói: "Anh thích làm BB nhỏ của em."
Lương Tị không thể ngừng cười, trêu anh là trẻ dễ dạy, đường đường là một thanh niên trai tráng mà để bị mình dạy hư. Sắp xuất sư được rồi.
Lý Thiên Thuỷ mặc kệ cô, để cô cười.
"Đoán anh hiện tại nhất định đang đỏ mặt." Lương Tị nói một cách chắc chắn.
"Không có." Lý Thiên Thuỷ xoa mặt, bác bỏ lời cô.
"Không đỏ mặt sao anh lại sờ mặt?" Lương Tị xuyên qua cảnh đêm, nhìn anh đứng trong phòng.
"Em đang ở cửa?" Lý Thiên Thuỷ chuẩn bị đi xuống.
"Đừng xuống..." Lương Tị ngăn anh lại, "Giờ em về đây."
Lý Thiên Thuỷ không đi xuống nữa, đứng trước lan can tầng hai nhìn xung quanh, thoáng nhìn thấy Lương Tị đang đứng trên một đống cát. Đống cát này được nhà người ta dùng để xây dựng công trình.
Lương Tị vẫy tay với anh, hai người nhìn nhau từ xa, ai cũng đều cảm thấy hạnh phúc. Lương Tị muốn anh đứng dưới ánh đèn, ở chỗ tối cô không thể nhìn rõ mặt của anh.
Lý Thiên Thuỷ di chuyển đến cửa phòng, hỏi cô qua điện thoại: "Thấy rõ chưa?"
"Rồi." Lương Tị đáp, thuận miệng trêu chọc một câu, "Mặt của anh đỏ ghê."
"Em thấy được mới lạ đó." Lý Thiên Thuỷ không tin lời nói dối của cô.
"Vậy anh tự nói anh đỏ mặt đi?"
"Mặt anh đỏ bừng, tim anh đập thình thịch." Lý Thiên Thuỷ thừa nhận.
Lương Tị không lên tiếng nữa, cả hai chỉ yên lặng nhìn nhau. Đêm nay thật yên tĩnh, gió cũng nhẹ nhàng, người thì trầm lặng, mọi thứ đều quá đỗi an yên.
Một lúc sau, Lương Tị nói: "Bên em còn giữ một khoản tiền của nhà máy bên cạnh, em có thể khấu trừ nó cho anh."
"Không cần. Bọn anh sẽ tự mình giải quyết các khoản nợ. Đừng làm nhà máy của nhà em khó xử." Lý Thiên Thuỷ hắng giọng nói: "Không phải trước đây nhà máy của họ làm đại lý rượu sao? Anh và họ đã thương lượng, họ sẽ trả lại cho anh một nửa số tiền và một nửa là rượu."
"Ừ, nhà này nổi tiếng chuyên quỵt nợ, có thể trả một nửa số tiền mặt là tốt rồi." Lương Tị cũng yên tâm thay anh, "Cậu em có nhiều bạn bè và biết nhiều nhà hàng, em sẽ nhờ cậu giúp tìm nguồn tiêu thụ."
"Ừ." Lý Thiên Thủy gật đầu, "Anh vốn định đòi đủ tiền mặt."
"Không sao, có thể nhận được một nửa số tiền là tốt rồi." Lương Tị an ủi anh, "Khoản tiền này vốn là do em trai anh không biết nhìn người nên mới cho mượn, có thể coi như một bài học cho cậu ấy."
Lý Thiên Thuỷ gật đầu, thúc giục cô về nhà, vì trời càng lúc càng muộn.
"Được, tạm biệt BB thân yêu." Lương Tị nhìn anh, nói vào điện thoại.
Lý Thiên Thuỷ cười thành tiếng, nỗi phiền muộn trong lòng tiêu tan, anh khẽ gọi cô: "Lương BB."
"Ừm, có chuyện gì sao Lý BB?"
"Anh yêu em." Lý Thiên Thuỷ nhìn người đứng trên đống cát nói.
"Em cũng yêu anh." Người trên đống cát nhẹ nhàng đáp.
- -
Lương Tị lái xe trở về biệt thự, trái tim cô rất đầy, rất đầy, như thể sắp tràn cả ra ngoài. Cô âm thầm ước nguyện, trong lòng thầm cảm kích, cuộc sống như thế này thật tốt, mặc dù phía trước vẫn còn rất nhiều trở ngại nhỏ, mặc dù quan hệ giữa cô và Lý Thiên Thủy vẫn chưa rõ ràng, nhưng có quan trọng gì? Cô tự tin rằng mình có thể san bằng từng chút một.
Cô biết rất rõ rằng cuộc sống không phải là một cuốn tiểu thuyết mà các nhân vật chính trong đó đều có bàn tay vàng. Cuộc sống là cho dù có dốc hết sức mình, cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đón nhận kết quả không như mình mong muốn.
Cô ngâm nga một bài hát bước vào nhà, cho rằng mọi người đã ngủ vì không có ai trong phòng khách cả. Lúc cô đang định lên lầu thì nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng ngủ chính, cô đi gõ cửa, ba mẹ Lương vẫn chưa ngủ, họ đang nghiêm túc trò chuyện với Phi Phi.
Phi Phi đang ngồi trên ghế vẻ mặt chiếu lệ, khi thấy Lương Tị về, cô ấy như thấy một vị cứu tinh, kéo cô lên lầu ngủ. Khi hai người rời đi, mẹ Lương thở dài, căn bản không có tâm trạng ngủ nghê gì.
Trước kia vợ của Chu Toàn cho rằng cậu bất tài, ít nhất là so với các chị gái của mình, ông ấy kém cỏi hơn. Bà ta đệ đơn ly hôn nhưng Chu Toàn không đồng ý, cuối cùng bà ta dứt khoát bỏ nhà đi, công khai sống với người khác. Mẹ Lương một mặt cảm thấy xấu hổ, mặt khác lại mắng Chu Toàn vô dụng, nói bà ta ăn ở như vậy sao cậu còn không chịu ly hôn?
Sau này dưới sự can thiệp ép buộc của mẹ Lương, cuộc hôn nhân này mới chấm dứt. Khi đó Phi Phi mới tám chín tuổi, thường sống trong trường nội trú, cuối tuần và ngày nghỉ mới về thị trấn ở với mẹ Lương. Dù sao cô ấy cũng là cháu gái ruột của bà, mặc dù mẹ Lương ra mặt đối xử bình đẳng với ba đứa trẻ nhưng trong lòng bà vẫn thiên vị cháu gái ruột của mình hơn.
Khi đó bà còn nắm quyền, tuy hiệu quả của nhà máy không được tốt như bây giờ, nhưng bà vẫn lén giấu một số tiền riêng để mở đường cho Phi Phi, coi đó là của hồi môn sau này của cô ấy. Sau khi Lương Minh Nguyệt hoàn toàn tiếp quản nhà máy, lợi ích ngày càng tốt hơn, mỗi quý sẽ có một số tiền lớn được chuyển vào thẻ của bà. Bà không thể công khai đưa tiền cho cháu gái của mình, nên đã đem mua cổ phần hết và coi tiền lãi kiếm được như tiền lì xì, tặng cho cô ấy những dịp lễ Tết.
Trước kia bà thường chế giễu Chu Toàn, mắng ông ấy không có chí cầu tiến, nói ông ấy vô dụng, có mấy lần bị Phi Phi nghe thấy. Bà không biết có phải vì nguyên nhân này mà khiến Phi Phi bây giờ vô cùng chán ghét và khinh thường Chu Toàn hay không.
Ba Lương trầm giọng nói: "Anh đã sớm dặn em phải kiềm chế tính nóng nảy, bớt dần đi, không thể ở trước mặt con mà mắng ba nó được. Bây giờ thì biết mệt rồi?"
"Em chưa bao giờ quở trách trước mặt con bé. Là con bé cố tình, thích dựa trên cửa nghe lén." Mẹ Lương nói.
"Chuyện này cũng không quan trọng. Chuyện ba và con gái thờ ơ với nhau này bỏ qua một bên đi, nhưng Phi Phi không nên làm xấu mặt ba mình trước mặt người khác."
"Tại nó không hiểu chuyện. Đầu óc cũng kém xa Minh Nguyệt và bé út. Hai chị em nó đều là người thông minh, biết cách phải xử sự như thế nào." Mẹ Lương thở dài, "Cái tính tình không coi ai ra gì này của con bé đều học được từ mẹ nó cả." Bà bắt đầu quở trách mẹ của Phi Phi. Nói mẹ cô ấy tướng mạo chanh chua, nói trước kia bà ta xúi Phi Phi đến nhà bà lấy vòng vàng ra đeo chơi, xong rồi đem luôn về nhà cho bà ta.
Ba Lương không muốn nghe những chuyện như thế này, nhắm mắt lại muốn ngủ. Giọng mẹ Lương thay đổi, bà lại chuyển sang Lương Tị, nói điều kiện của Lý Thiên Thuỷ quá kém. Một mình anh thì không sao, nhưng anh lại còn có một đứa em như bom nổ chậm. Ba Lương không ngủ nữa, hai vợ chồng già cùng nhau thở dài. Cuộc hôn nhân của Lương Minh Nguyệt vấp ngã, giờ đến Lương Tị cũng không khiến họ bớt lo. Họ là những người từng trải, hiểu rất rõ rằng vợ chồng nghèo hèn trăm sự ngổn ngang.
Trên lầu, Lương Tị đang rửa mặt, Phi Phi mở hộp trang sức của cô ra xem, bên trong là một đống hỗn độn, có giá trị và cả không có giá trị, dây chuyền và vòng tay đều bị quấn chung với nhau. Cô ấy giúp tháo những thứ này ra, chọn ra hai chiếc vòng tay bạc không có giá trị nhất, "Chị, vòng tay bạc của chị dùng hơn mười năm rồi, lâu ngày cũng bị oxi hóa, để ở đây rất tốn diện tích... "
"Hai cái này là chị Minh Nguyệt của em tặng cho chị, để đó chị sẽ rửa lại." Lương Tị nói.
Phi Phi bỏ chúng về chỗ cũ. Cô ấy biết rằng một số đồ trang sức đã lỗi thời và phai màu trong đó là do trước đây mình và Lương Minh Nguyệt tặng.
Cô ấy nằm xuống suy nghĩ một lúc, rồi lại đứng dậy, lấy chiếc túi mà Chu Toàn tặng mình ra, đẩy đến trước mặt Lương Tị, "Chị, em giảm 10% bán lại cho chị đó."
...
Lương Tị sững sờ trong giây lát, cô không biết phải trả lời như thế nào.
"Giảm 12% cũng được." Phi Phi chân thành nói: "Em là một người bình thường với mức lương hai ba ngàn, mang một chiếc túi đắt tiền như vậy không hợp. Em thấy dùng lại đồ cũ của chị và chị Minh Nguyệt là tốt lắm rồi."
"Nhưng... nhưng..." Chuyện gì không biết nữa, cái túi cô nhường đi, giờ lại muốn cô dùng tiền mua lại? Thật ngớ ngẩn!
"Nếu chị không muốn thì em sẽ đăng lên mạng bán vậy." Phi Phi thành thật nói: "Bởi vì chị cũng vừa cho em hai cái túi, em nghĩ chiếc túi này cũng không cần, vậy nên tốt hơn là đổi nó lấy một khoản tiền."
...
"Được, vậy em đem lên mạng bán đi." Lương Tị nói: "Chị không có hứng thú với những chiếc túi này nữa."
Phi Phi bị sốc, "Chị mang đến chán rồi?"
"Cứ coi là vậy đi."
"Trời ơi... vậy sau này chẳng phải không có gì để em hưởng ké nữa sao?"
"Em hưởng ké của chị Minh Nguyệt đó."
"Túi của chị Minh Nguyệt quá... giống bà già." Phi Phi do dự một lúc, sau đó mới ý thức được mình không có quyền kén chọn, miễn cưỡng nói: "Vậy cũng được."
Hai người cùng nhau nằm xuống ngủ, Lương Tị nhớ tới lời mẹ Lương nói với cô ấy, thuận miệng hỏi: "Em và người đó thật sự chia tay rồi?"
"Là thật. Mấy tháng trước cứ chia rồi lại hợp, nhưng tháng trước thì dứt khoát chia tay thật rồi." Phi Phi nói: "Em không thể nào chịu khổ được. Em không muốn mỗi dịp lễ tình nhân nhận được hoa đều là do anh ấy đến chợ hoa để mua với giá rẻ, rồi lại mang đến cửa hàng hoa để gói lại."
Lương Tị không nói gì, vì không tiện phán xét.
"Nói thật..." Phi Phi mờ mịt nói: "Em nghi ngờ rằng tình yêu hoàn toàn không tồn tại trên thế giới này. Giống như trong phim, yêu đến chết đi sống lại. Em nghĩ nó chỉ là một khái niệm trừu tượng, thậm chí do con người tưởng tượng ra mà thôi. Giờ em chỉ muốn quen người có điều kiện tốt hơn mình."
Lương Tị do dự một lúc rồi nói: "Không phải tình yêu không tồn tại, mà là vì chúng ta không thể chấp nhận rằng người khác có tình yêu, nhưng chúng ta thì không. Theo thời gian, chúng ta càng sẵn sàng tin rằng trên thế giới này không có tình yêu, chứ không chịu tin rằng nguyên nhân là ở chính bản thân mình."
"Còn một điều đáng nói đến chính là quan niệm chọn bạn đời đã thay đổi theo thời gian. Khi tình yêu và bánh mì được mang lên bàn cân, chúng ta sẽ tìm đủ mọi lý do để không tin vào tình yêu nhằm thuyết phục bản thân yên tâm chấp nhận bánh mì. Tình yêu thật ra rất đơn giản. Chính con người mới làm cho nó phức tạp lên."
"Những gì chị nói sao mà phức tạp quá."
"Sao lại phức tạp? Không thể vừa muốn có tình yêu mà cũng vừa muốn có bánh mì được. Em cần phải xác định mình muốn gì. Bánh mì và tình yêu chỉ là lựa chọn cá nhân, không phải tiêu chuẩn đạo đức. Không có nghĩa là nếu em chọn bánh mì thì sẽ thấp kém hơn khi chọn tình yêu. Thấp kém là khi em không tôn trọng sự lựa chọn của mình, cái nào cũng muốn. Có người sinh ra trong một gia đình nghèo khó và sợ nghèo. Họ chọn bánh mì không phải xuất phát từ bản năng sao? Chỉ là đa số chọn bánh mì nhưng lại chờ mong tình yêu nên thất vọng thôi."
"Chính vì tình yêu quá trừu tượng và khó nắm bắt nên ngày càng có nhiều người chọn bánh mì."
Phi Phi không nói gì, tâm trí cô ấy đã sớm nghĩ về chuyện khác, cô ấy chợt nghĩ đến hộp trang sức của Lương Tị. Bên trong là những món quà mà mình và Lương Minh Nguyệt đã tặng cho chị ấy, vậy làm sao chị ấy có thể sẵn sàng đưa chiếc túi mà Lương Minh Nguyệt tặng cho mình? Cô ấy lập tức hiểu rằng Lương Tị cố tình để mình được lợi, chứ không phải chị ấy thật sự dùng chán rồi.
Cô ấy quay đầu nhìn Lương Tị, tính khí và năng lực của cô ấy rất bình thường, chỉ cần đứng cùng Lương Minh Nguyệt, cô ấy sẽ không thể nổi bật một chút nào. So với Lương Minh Nguyệt, rõ ràng là cô ấy thân thiết với Lương Tị hơn, đó là bởi vì cô ấy cảm thấy Lương Tị rất bình thường, bọn họ không khác nhau mấy, nên mới có thể chơi thân với nhau. Nhưng nếu cô ấy muốn tìm kiếm lời khuyên và sự giúp đỡ, cô ấy sẽ không đến gặp Lương Tị mà trực tiếp tìm Lương Minh Nguyệt. Và cô ấy cũng theo bản năng càng ngưỡng mộ Lương Minh Nguyệt hơn. Bởi vì chị mạnh mẽ và có năng lực hơn.
Nhưng hôm nay không hiểu sao cô ấy lại có thể get được sự dịu dàng và quyến rũ của Lương Tị, sự quyến rũ của một người phụ nữ bình thường. Cô ấy vẫn luôn cho rằng những thứ như dịu dàng quyến rũ này rất xa vời với người bình thường như họ. Cô ấy chợt nghĩ: Đây chính là cái mà phụ nữ gọi là vẻ đẹp tâm hồn sao?