Sắc mặt của Tô Mộc Hề đen kịt, bảo anh cho chó ăn , anh lại lại đi cho chó ăn thật…
“Này, anh làm gì ở đây vậy?” Tô Mộc Hề gọi anh.
Lúc này Cố Dĩ Bạch mới chú ý đến cô đứng cách mình không xa, giương mắt nhìn một chút, sau đó lại chuyển sang con chó cạnh mình: “Lần trước đến đây, nhìn thấy gần đây có con chó hoang. Không phải cô nói để cho chó ăn sao?”
“Tôi…” Tô Mộc Hề không còn gì để nói nữa.
”Đầu óc anh có vấn đề à?” Im lặng nửa ngày, Tô Mộc Hề cuối cùng cũng phun ra một câu thô tục.
Cố Dĩ Bạch đứng lên: “Tô Mộc Hề, beefsteak này vốn là của cô, nếu cô đã nói phải cho chó ăn, thì tôi sẽ thay cô cho nó ăn. Nếu như cô nghĩ muốn tự mình làm, cũng có thể.”
“Cho chó ăn thật lãng phí, anh vẫn nên giữ lại tự mình ăn đi!” Tô Mộc Hề lại nói.
“Cô thay đổi nhanh thật.” Ánh mắt của Cố Dĩ Bạch nhìn cô chằm chằm không chớp lấy một cái.
Tô Mộc Hề trực tiếp xoay người bỏ đi, Cố Dĩ Bạch đứng phía sau nói một câu, ”Tôi không ăn thịt.”.
Cô không phản ứng, trực tiếp đi về nhà.
Cũng không lâu sau, lại có người đến gõ cửa .
Tô Mộc Hề mở cửa, nhìn thấy Cố Dĩ Bạch đứng ngoài cửa, nhất thời cảm thấy giận dữ .
“Chuyện gì nữa?”
“Tô Mộc Hề, nếu như cô không đeo chiếc vòng ngọc bình an kia, tôi nghĩ đêm nay gã sẽ đến tìm cô.” Cố Dĩ Bạch nói, anh dừng một chút, “Việc tôi có thể làm, thật sự chỉ có thể là khiến gã không thể đến gần người cô được, cũng như không thể đi vào giấc mơ của cô.” Anh nhìn thẳng vào Tô Mộc Hề, ánh mắt thẳng thắng mà lại chân thành.
Tô Mộc Hề nhìn anh.
Một tay anh cầm hộp cơm, tay còn lại chắp sau lưng, đứng thẳng tắp. Áo sơ mi sạch sẽ càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh, ngũ quan thanh tú sạch sẽ, đôi mắt đen thâm trầm, âm thanh thanh nhuận dễ nghe, lúc nói chuyện trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng lời nói của anh lại làm khiến cho Tô Mộc Hề có chút lo lắng.
“Tôi…” Tô Mộc Hề sờ sờ mũi, tránh né ánh mắt của anh, “Cái vòng ngọc bình an kia, ngày hôm nay, bị tôi ném đi…” Giọng nói của cô rất nhỏ, tựa như con muỗi.
Cố Dĩ Bạch híp híp con mắt, liên tục nhìn chằm chằm vào Tô Mộc Hề, vẻ mặt dần dần lạnh xuống.
Tô Mộc Hề bị anh nhìn đến cả người khó chịu: “Ngày mai đền cho anh một cái mới, về phần ngày hôm nay gã có đến hay không, anh cũng không cần quan tâm, chuyện không liên quan đến anh.”
Cố Dĩ Bạch không lên tiếng, xoay người bỏ đi, Tô Mộc Hề cho là anh đang giận cô vì đã ném đồ của anh đi, bĩu môi, sau đó đóng cửa lại.
Một buổi tối đó, Tô Mộc Hề đã lục tung mọi thứ trong nhà lên, cô nhớ là nhà mình cũng có một chiếc vòng bình an giống như vậy, nhưng lại không nhớ rõ đã bỏ nó ở đâu nữa.
Tìm cả một buổi tối, không tìm được, còn mệt muốn chết, nằm trên ghế sofa không nhúc nhích.
Những tiếp gõ cửa lại vang lên, Tô Mộc Hề không vui gào to một tiếng: “Ai vậy?”
“Cố Dĩ Bạch.” Giọng nói thanh nhuận của anh vang lên.
Tô Mộc Hề đấu tranh mấy giây, rồi mới đứng dậy khỏi ghế sofa đi mở cửa.
“Tôi nói là sẽ đền cho anh rồi, nhất định sẽ đền anh, không cần phải thúc giục gấp như vậy.” Tô Mộc Hề mở cửa, nhìn thấy đầu tóc anh rối bù, trên khuôn mặt trắng nõn dính tro bụi, ngay cả trên quần áo cũng đều là vết bẩn, cả người trông rất nhếch nhác.
“Anh đã làm gì vậy?” Tô Mộc Hề choáng váng.
“Mang theo.” Trong tay anh cầm một chiếc vòng ngọc bình an, chính là chiếc vòng mà Tô Mộc Hề đã ném đi.
Tô Mộc Hề hoàn toàn sững sờ, cô chợt nhớ đến buổi tối sau khi cô đóng cửa thì cô đem túi rác đó ném vào thùng rác ở ven đường, không lẽ là anh ta đi lục thùng rác?
Một lát sau cô mới nhận lấy chiếc vòng ngọc bình an, nắm chặt trong tay.
“Cảm ơn.” Hiếm khi nào cô nghiêm túc cảm ơn một người như vậy
“Không cần.” Cố Dĩ Bạch nói, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
“À này, anh có muốn vào trong ngồi một chút không, hay rửa mặt?” Tô Mộc Hề đương nhiên thấy có chút áy náy.
“Được.” Cố Dĩ Bạch đi vào phòng khách.
Chỉ là, mới vừa nãy Tô Mộc Hề vừa lục tung khắp nhà, trên đất toàn là đồ vậy này nọ, còn có ngăn kéo nữa, cũng không kịp đóng vào, cực kì lộn xộn.
Cố Dĩ Bạch đứng một chỗ, không biết nên đi vào như thế nào. Tô Mộc Hề đỡ trán, đương nhiên là đã quên mất vì sao Cố Dĩ Bạch ghét bỏ mình.
“Cái đó, tôi đang tổng vệ sinh nhà cửa, đúng vậy, là tổng vệ sinh, chuẩn bị ném mấy thử không dùng nữa, ha ha ha…” Tô Mộc Hề cười gượng hai tiếng.
“Có cần tôi giúp không?” Cố Dĩ Bạch nhìn mớ đồ tùm lum tùm la kia, cảm thấy có khả năng cô sẽ không dọn dẹp được.
“Không cần không cần, tôi làm được.” Tô Mộc Hề cười nói, sau đó chỉ chỉ phòng vệ sinh, “Chỗ đó là phòng vệ sinh, anh đi tắm một chút đi?”
Cố Dĩ Bạch gật đầu, buông hộp cơm trong tay xuống, đi vào phòng vệ sinh.
Tô Mộc Hề đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn Cố Dĩ Bạch, ho nhẹ một tiếng: “Anh, có muốn cởi quần áo ra không, để tôi giặt giúp anh?”
“Không cần.” Cố Dĩ Bạch trực tiếp từ chối, Tô Mộc Hề thấy anh lạnh lùng như vậy, không nhịn được lườm một cái, trở về chỗ sofa ngồi xuống.
Một lúc sau Cố Dĩ Bạch bước ra khỏi nhà vệ sinh, mặt đã được rửa sạch, nhưng áo sơ mi trắng vẫn rất bẩn.
Anh nhìn lướt qua những thứ trên đất, nghiêm mặt nói với Tô Mộc Hề: “Nhà của cô, nên dọn dẹp sớm một chút. Còn có, nhà vệ sinh, cũng nên dọn luôn.”
Tô Mộc Hề: “…”
Tô Mộc Hề cảm thấy, nhất định là trời cao nhìn thấy cuộc sống của cô trôi qua quá tốt, cho nên mới phái Cố Dĩ Bạch đến đây.
“Được rồi, nếu không còn việc gì nữa thì anh về trước đi.” Tô Mộc Hề nói, sau đó mở cửa.
Cố Dĩ Bạch khẽ gật đầu: “Vậy tôi đi trước, nhớ đeo vòng ngọc bình an.”
Tô Mộc Hề soi gương, rồi mới đeo vòng ngọc bình an vào, nhìn bên ngoài thì chất ngọc tương đối tốt, còn lại cũng không có đặc điểm gì khác.
Có người nói mang loại vòng ngọc bình an này thời gian dài sẽ có tác dụng trừ tà, hiện tại xem ra, cái vòng bình an này có thể ngăn cản một con quỷ như Mạc Nam Tuần, hình như khá lợi hại, không biết Cố Dĩ Bạch là cao nhân phương nào.
Đứng một lúc trong nhà vệ sinh, đi ra ngoài, nhìn trong phòng khách hỗn loạn, thực sự không còn lòng dạ nào để dọn dẹp, đi thẳng về phòng ngủ.
Trằn trọc trở mình ngủ không yên trên giường, nên cô quyết định mở laptop ra xem phim.
Tô Mộc Hề tựa vào đầu giường, đặt laptop trên đùi, bộ phim này thật sự rất tẻ nhạt, xem một chút liền ngủ gà ngủ gật.
Đột nhiên laptop đứng hình, Tô Mộc Hề lập tức tỉnh cả ngủ, cái laptop này cô mới thay chưa được bao lâu mà, sao lại bị như vậy rồi.
Tô Mộc Hề giật giật con chuột, phát hiện không thao tác được trên laptop, vỗ hai lần cũng không phản ứng, không còn cách gì khác đành phải ấn tắt laptop. Nhưng, dù ấn nút tắt laptop nó vẫn không chút phản ứng gì, thậm chí ngắt nguồn điện cũng không được, cuối cùng đành phải rút sạc laptop.
Vẫn không có tác dụng…
Mồ hôi lạnh sau lưng Tô Mộc Hề túa ra, bầu không khí bốn phía trở nên kì lạ, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm màn hình đang sáng lên, không nhúc nhích.
Một lát sau, cuối cùng màn hình cũng không nháy nữa, thế nhưng trên màn hình lại xuất hiện một khuôn mặt người.
Khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt hoa đào hơi híp lại, có ánh sáng lộng lẫy mê người.
Là Mạc Nam Tuần, “đùng” một tiếng Tô Mộc Hề đóng laptop lại, giống như đang cầm quả khoai lang nóng bỏng tay vậy, ném nó ra cuối giường.
Sau đó không lâu, đột nhiên laptop tự mở ra, Mạc Nam Tuần vẫy vẫy tay với Tô Mộc Hề: “Hi, Tô Mộc Hề.”
“Mạc Nam Tuần, anh rất rãnh rỗi đúng không?” Tô Mộ Hề quát, đã hơn nửa đêm, đột nhiên một con quỷ xuất hiện trong laptop của mình, tuy rằng gã rất tuấn tú, thế nhưng dù là ai cũng không chịu nổi…Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK