Beta: Thanh Uyên
Tô Mộc Hề vốn nghĩ trong nửa tiếng cô không thể tỉnh ngay được, nhưng có Cố Dĩ Bạch ở đây, anh sẽ gọi cô dậy.
Chỉ là không ngờ, anh lại không gọi.
Khi cô tỉnh dậy thì đã là bốn rưỡi sáng rồi.
Tô Mộc Hề mơ màng tỉnh lại, cô nhìn thời gian xong lại thấy luống cuống. Vừa mở cửa đã thấy Cố Dĩ Bạch đứng ở trước cửa, dáng người anh thẳng tắp như cây gốc cây tùng không bao giờ ngã.
“Sao anh không gọi tôi dậy?” Tô Mộc Hề hỏi.
Cố Dĩ Bạch không trả lời mà chỉ nói: “Rửa mặt chút đi, trời sắp sáng rồi.”
Trong lòng Tô Mộc Hề có chút chua xót, quay về phòng lấy khăn mặt, bàn chải đi vệ sinh cá nhân.
Hiện tại là mùa hè nên trời sáng rất nhanh, Tô Mộc Hề đánh răng rửa mặt xong thì trời cũng đã sáng.
Bọn họ không thể ở lại đây, cho dù không biết có thể đến thôn Bình Khẩu được không nhưng cũng không thể ở lại nhà nghỉ này của dì An nữa.
Cố Dĩ Bạch đem hết hành lý xuống lầu, Tô Mộc Hề lười biếng duỗi lưng bên cạnh cửa sổ nhìn Cố Dĩ Bạch xách đồ của cô xuống sân, khóe môi khẽ cong lên nở nụ cười, rồi cầm cây tiên nhân cầu đi xuống lầu.
Vừa xuống lầu, đã thấy có một người đàn ông trung niên lái xe ba bánh chạy đến, sau đó đỗ trước cửa nhà trọ.
“Là cô cậu muốn đến thôn Bình Khẩu phải không?” Ông chú cao giọng hỏi.
Tô Mộc Hề thoáng kinh ngạc, xem ra dì An cũng không tính để bọn họ ở lại trấn Thạch Hưng này không thể đi được.
“Là bọn con.” Cô đáp.
Ông chú ừ một tiếng rồi xuống xe nói tiếp: “Hiện tại đường xá khó đi, phải đi đường thuỷ trước, xong mới chuyển sang đi đường bộ, do vậy chúng ta nên bàn trước tiền nong. Cô cậu nhiều đồ đạc, còn đi hai người nữa, tôi lấy một nghìn tệ một lượt.”
“Hả?” Tô Mộc Hề giật mình, sao người ở chỗ này lại xảo trá như vậy…
“Cháu gái à, khu này vừa xảy ra sạt lở đất, mà thời tiết hôm nay cũng không được tốt lắm, không biết chừng lát còn mưa lớn. Đây là việc bán mạng sống đấy, lấy một nghìn tệ cũng không tính là nhiều đâu.” Giọng ông chú này khá to, không khác cái loa phường là bao, khí thế hoàn toàn lấn át Tô Mộc Hề, làm cho suy nghĩ muốn mặc cả của cô cũng bị giảm đi một nửa.
“Được, vậy thì một nghìn tệ ạ.” Cố Dĩ Bạch hào sảng đáp lời.
Tô Mộc Hề liếc nhìn anh, bĩu môi tiếp lời: “Chú phải đưa chúng cháu đến nơi an toàn đấy.”
“Việc này cô cứ yên tâm.” Ông chú sảng khoái đáp, rồi giúp hai người chất hành lý lên xe, sau đó lái xe chở bọn họ đến bờ sông ngoài thị trấn.
Đang mùa lũ về nên hai bên bờ sông bị đắp không ít đất vườn, mênh mông hơn thường ngày rất nhiều, nước sông cũng đục ngầu.
Sau khi lên thuyền, Tô Mộc Hề ngồi ở mũi thuyền, ngắm phong cảnh hai bên bờ sông, cũng có thể ngắm núi non trùng điệp xa xa.
Thôn Bình Khẩu mà họ muốn đến được xây sát vào núi, ngọn núi kia hẳn chính là nơi họ muốn đến.
Đi thuyền khoảng một tiếng thì đến được thôn nọ, bắt đầu chuyển sang đường bộ thì phương tiện di chuyển của họ là một chiếc xe bò.
Xe bò chòng chành, thấy Tô Mộc Hề ngáp, Cố Dĩ Bạch liền nói: “Em có muốn ngủ một lát không, đường vẫn còn dài lắm.”
Ông chú trung niên cũng cao giọng tiếp lời: “Đúng đấy, đường còn xa lắm, tầm năm sáu giờ chiều mới đến nơi cơ, nếu hai người mệt thì cứ ngủ một lát đi.”
Cố Dĩ Bạch nghĩ dù sao cũng đã lãng phí thời gian đi đường, liền đáp lời: “Vậy nhờ chú trông đồ đạc giúp chúng cháu nhé.”
Sau đó dựa vào hành lý, dần chìm vào giấc ngủ.
Tô Mộc Hề vốn định thức trông đồ nhưng hai mắt đã bắt đầu dánh nhau, vốn chẳng nghe theo chỉ đạo của cô nữa nên cũng dần thiếp đi.
——
Tô Mộc Hề tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm trên mặt đất, cô được Cố Dĩ Bạch gọi dậy.
“Tiểu Hề, hình như chúng ta bị trộm rồi,” Cố Dĩ Bạch nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Hả?” Tô Mộc Hề vội bật dậy, kiểm tra lại đồ đạc trên người mình, nhưng cái gì cũng còn, chỉ có tiền mặt trong balo là không cánh mà bay.
“Có lẽ chúng ta bị chuốc thuốc mê rồi.” Cố Dĩ Bạch nói, anh vốn luôn ngủ không sâu, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến anh tỉnh giấc. Trừ nguyên nhân đó ra, thì không thể còn nguyên do nào khác.
“Mẹ nó!” Tô Mộc Hề chửi một tiếng, ngồi tạm trên đống hành lí rồi nhìn Cố Dĩ Bạch, chớp chớp mắt trông rất vô tội, Cô thật sự không cố ý ngủ quên mất…
Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Chúng ta phải tìm đường trước đã, trời cũng không còn sớm nữa rồi.”
Nếu trời thật sự tối đen, đường lên núi cũng sẽ không còn dễ đi nữa.
Tô Mộc Hề nhìn hai túi đồ của mình ngẫm nghĩ, nếu bọn họ phải đi bộ thì không thể mang đồ đạc theo được, chỉ có thể vứt lại thôi.
Trong lúc cô còn đang do dự thì Cố Dĩ Bạch đã mở cái túi của mình ra, lấy đồ leo núi cùng một ít đồ cần thiết trong túi ra. Xem ra anh không tính mang túi theo rồi.
Nếu đã như vậy, Tô Mộc Hề cũng không mang theo hai cái vali của cô nữa, cô không muốn làm vật cản trở, vậy nên cố cũng chuẩn bị những đồ cần thiết nhét vào trong balo, cả cây tiên nhân cầu cũng được bỏ vào.
“Sớm biết thế này thì tôi đã không mang nhiều đồ đạc rồi.” Tô Mộc Hề nói. Ai mà ngờ Mục Liễu lại chui vào nơi hẻo lánh như vậy, trên đường đi còn xảy ra chuyện gì đâu.
Cố Dĩ Bạch lấy balo mà cô đang cầm trên tay, sau lưng anh cũng đeo một cái, nói: “Đi thôi.”
Nói rồi, anh sải bước đi, tốc độ khá nhanh.
Tô Mộc Hề sửng sốt một lát rồi chạy chậm đuổi theo anh, “Cố Dĩ Bạch, hay anh về trước đi. Sao tôi cứ cảm thấy tại tôi mà anh rơi xuống hố vậy.”
Cố Dĩ Bạch dừng bước, quay đầu về phía cô đáp lời: “Đã rơi xuống hố rồi, cũng chẳng leo lên được nữa.” Anh nói rất nghiêm trang chững chạc.
Tô Mộc Hề không nhịn được khẽ cười khì một tiếng. Ngày thường đều chỉ thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, vậy mà không ngờ cũng có lúc anh biết cách nói đùa như thế này.
Nhìn thấy cô cười, Cố Dĩ Bạch cũng bất giác cười theo cô.
“Này, tôi nghiêm túc đó, anh về đi.” Tô Mộc Hề lại nói.
Cố Dĩ Bạch không đáp lời cô, chỉ chăm chăm đi tiếp. Có một số việc, anh không muốn nói nhiều mà chỉ muốn dùng hành động nói cho cô biết lựa chọn của bản thân.
Núi non ở ngay trước mắt nhưng đường thì thật sự rất khó đi. Bọn họ đi khá lâu mà vẫn không thấy một thôn xóm nào cả, đành dừng chân nghỉ ngơi một lát.
Tô Mộc Hề không nhịn được lại mắng ông chú kia một hồi, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
Cố Dĩ Bạch lấy la bàn ra xác định phương hướng, nói: “Chúng ta đi hướng này.”
“Tôi đi không nởi nữa, uống ngụm nước đã.” Nói rồi mở chai nước uống mấy ngụm lớn.
“Tôi cõng em.” Cố Dĩ Bạch bỏ balo vốn đeo trên lưng xuống cầm tay, hạ thấp người xuống.
Tô Mộc Hề giật mình rồi vội đứng dậy nói: “Để tôi tự đi.”
Cô cứ đi thẳng phía trước, Cố Dĩ Bạch gọi với lại ở phía sau: “Tiểu Hề, em đi nhầm rồi, không phải là hướng đó.”
“À!” Tô Mộc Hề lại quay đầu, đi đằng sau Cố Dĩ Bạch.
Đường núi đúng là không dễ đi, hơn nữa bọn họ còn không rõ địa hình nên cứ đi lòng vòng mấy hồi, còn đi sai đường mấy lần, mãi đến nửa đêm mới tìm được một cái thôn.
Trước giờ Tô Mộc Hề chưa từng đi bộ lâu như vậy, mệt đến không nói ra lời. Trên chân còn mọc mấy nốt mụn nước, thật sự là không đi nổi nữa nên Cố Dĩ Bạch đã cõng cô mấy tiếng đồng hồ liền.
Sau khi nhìn thấy thôn, Tô Mộc Hề rốt cuộc cũng được thở phào một hơi: “Mẹ nó, cuối cùng cũng đến nơi, mệt muốn chết.”
Cố Dĩ Bạch không nói gì, bước đến gõ cửa một nhà dân gần đó. Gõ một hồi vẫn chưa thấy ai ra mở cửa, anh định đến nhà tiếp theo thử.
Tô Mộc Hề lại nói: “Cứ đá cửa vào đi, chưa biết chừng đây lại là một căn nhà bỏ hoang thì sao.”
Cố Dĩ Bạch không tính làm như vậy, nhưng Tô Mộc Hề đã trèo xuống khỏi lưng anh, đá cửa vào luôn.