• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các ngươi có ai không biết ta là kẻ có bệnh, không thích tiếp xúc với người khác. Nếu cô ta không tự ý xông vào nhà, ta mới không thèm tự tìm cô ta gây sự đâu." Nguỵ Nhã vẫn duy trì bình tĩnh như thể người trong cuộc không phải là cậu, dùng giọng tường thuật nói.


"Tự ý xông vào?" Lê Diệp Anh nghe ra điểm có vấn đề, quay sang nhìn kỹ Chu Lệ Uyên một lần rồi bất ngờ kêu lên một tiếng "Ngươi chẳng phải là nữ nhân năm đó ta gặp sao?!"


"Trước đây ngươi có quen biết cô ta?" Sa Dực hỏi.


Lê Diệp Anh gật đầu, rồi lại lắc đầu "Ta không biết nhưng là ta nhớ rõ ngày đó có một nữ nhân đồng hành cùng Nguỵ Nhã, bộ dáng của cô ta khi ấy khác xa hiện tại nên nhất thời không nhìn ra."


Mỗi ngày đều phải chạy trốn cùng đánh nhau với biến dị thú cho nên đa số những nhân loại sống bên ngoài căn cứ đều đồng dạng chật vật, Nguỵ Nhã cùng Chu Lệ Uyên cũng không ngoại lệ. Thiếu dinh dưỡng nên da đều tái lại, quần áo trên người đầy vết máu của biến dị thú, đầu tóc lâu ngày không gội nên bết dính, quả thật sau mạt thế ít ai nhận ra được dung mạo trước đây của bọn họ.


La Hải trong căn cứ có năng lực săn thú thuộc hàng đứng đầu cho nên mấy năm nay Chu Lệ Uyên sống rất tốt, cũng dưỡng ra được một thân da thịt hồng hào như trước đây, trở về bộ dáng hoa khôi của trường khiến Lê Diệp Anh nhất thời nhận không ra cũng không phải chuyện khó mà tin được, thêm việc quan hệ cũng dừng lại ở mức xã giao cho nên Lê Diệp Anh cũng không tỉ mỉ nhìn kỹ đối phương.


Về phần Nguỵ Nhã thì không phải do Thiên Ân bỏ đói cậu, khiến cho cậu mang dáng vẻ khó coi trước sau như một thế kia, sự thật thì đây là do bản thân cậu muốn biến mình thành như vậy.


Mục đích cũng thật đơn giản, Nguỵ Nhã muốn khiến cho dị tộc cảm thấy ghê tởm, từ ghê tởm mà dập tắt ý định chạm vào người cậu. Đây là chủ kiến ai đề ra thì không cần nghĩ cũng biết.


Hiện tại nếu có ai nói Nguỵ Nhã trước khi mạt thế xảy ra đã từng là nam thần của trường thì đảm bảo những người còn lại sẽ cười chết đối phương, cho là mắt của đối phương có vấn đề rồi.


Nguỵ Nhã thật hết nói nổi, không biết bản thân lại từng ngây thơ tới trình độ như vậy. Dựa vào việc lần đầu tiên cậu gặp Thiên Ân, bộ dáng cũng đã xấu không thể tả nhưng mà y vẫn chọn cậu làm bầu bạn, vậy thì xấu hơn nữa sẽ khiến y thấy ghê tởm không muốn chạm vào? Sự thật chứng minh, phương pháp này hoàn toàn không đạt được hiệu quả như mong đợi.


Không nghĩ tới trong căn cứ còn có người đã từng gặp mình, Chu Lệ Uyên cả người thoáng cứng đờ, đột nhiên đâm ra sợ hãi. Nếu như mọi người biết cô cùng Nguỵ Nhã là thanh mai trúc mã thì việc cô lén đến gặp đối phương khẳng định sẽ khiến tất cả mọi người nghi ngờ mình có dị tâm, đặc biệt là La Hải.


"Chu Lệ Uyên là em bà con xa của ta. Hẳn là vì quan tâm đến ta nên muốn đến thăm, kết quả lại tạo thành sự tình như vậy." Nguỵ Nhã liếc mắt nhìn Chu Lệ Uyên, cười như không cười nói "Ngươi cũng thật khinh suất đi. Ta bị bệnh nên không nhận ra ngươi, còn tưởng là kẻ xấu xông vào nhà muốn gây sự. Nhưng mà ta khiến tay ngươi bị thương, ngươi cũng khiến đầu ta đổ máu, cũng coi như là không ai nợ ai, ta nói có đúng không?"


Vừa dùng giọng điệu thương lượng, vừa khéo léo nhắc nhở những người đang có mặt đừng quên rằng Nguỵ Nhã cậu cũng bị thương, vả lại vết thương còn nặng hơn đối phương.


Biết rõ đối phương là một người điên nhưng vẫn tự ý xông vào nhà, cho nên Chu Lệ Uyên bị thương cũng không tránh khỏi có một phần trách nhiệm. Nguỵ Nhã nói cậu bị bệnh nên không nhận ra người quen, chỉ là theo bản năng mà phòng vệ, chuyện này cũng không phải kì quái. Suy xét một chút thì dù là người bình thường, đột nhiên thấy một người không quen biết xông vào nhà, nhất định bọn họ cũng sẽ đề cao cảnh giác.


La Hải vừa nghe Nguỵ Nhã nói bầu bạn mình tự xông vào nhà đối phương thì bàn tay hơi siết lại, đến khi nghe cậu "thành thật" nói cả hai là họ hàng thì mới buông lỏng ra.


Họ hàng? Cậu mới không thèm có một đứa em họ là bạch liên hoa đâu! Nguỵ Nhã âm thầm bĩu môi.


Chu Lệ Uyên cắn răng, không nghĩ tới Nguỵ Nhã lại nói dối cả hai là họ hàng, nhưng nếu cô phủ nhận chuyện này thì La Hải nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ, chưa kể cô còn bị tai tiếng xấu, vì vậy nên đành thu liễm oán giận cùng nghi hoặc trong mắt, hai mắt rưng rưng đẫm lệ nói "Tiểu Nhã, thật xin lỗi. Ta cũng là vì lo lắng cho ngươi nên nhất thời không kịp suy nghĩ kỹ, không nghĩ tới lại gây phiền phức cho ngươi. Vốn ta định sinh xong La Vân thì đến thăm ngươi, dù sao cũng nhờ có ngươi một đường bảo hộ thì ta mới sống sót nhưng mà cơ thể lại suy nhược không đi xa được. Ngươi sẽ không trách ta chứ?"


"Không cần gọi ta là 'Tiểu Nhã'. Ta là vì hoàn thành lời hứa với người nhà của ngươi, bảo hộ ngươi đến nơi an toàn, cho nên ngươi không cần phải nhớ ân." Nguỵ Nhã thản nhiên nói "Vả lại, ta muốn làm lại từ đầu. Nguỵ Nhã mà ngươi biết sớm đã chết, vậy nên chúng ta hiện tại là người xa lạ, không cần tỏ ra thân thiết."


Phóng một bậc thang cho Chu Lệ Uyên leo xuống, lại chặt đứt triệt để mối quan hệ với đối phương. Cả hai cũng không phải họ hàng của nhau, nếu để đối phương lợi dụng lời nói dối này để tìm cách tiếp cận, Nguỵ Nhã sẽ đem chính mình ra đánh một trận vì tội ngu ngốc.


Làm lại từ đầu? Nguỵ Nhã mà ngươi biết sớm đã chết? Những người khác nghe vậy liền bất ngờ, chỉ có Thiên Ân là vẫn duy trì ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng. Nói như vậy, bầu bạn của y là đang muốn mọi người thay đổi cách nhìn về mình, không cần nhìn về quá khứ?


"Nếu như cả hai đều có lỗi, vậy thì mọi chuyện cứ xem như chưa có gì xảy ra, ai về nhà nấy được rồi." Niệm Y vừa nãy quay trở lại quảng trường đem thịt hôm nay săn được phân chia ra, trở về vừa lúc nghe được câu chuyện, lên tiếng giải tán đám đông.


Bởi vì Niệm Y lên tiếng cắt ngang nên Chu Lệ Uyên đành phải đem những lời định nói nuốt vào trong. Cô không ngờ Nguỵ Nhã lại nhanh chóng vạch rõ khoảng cách với mình như vậy.


"Đúng đấy! Hiện cũng đã sắp qua thời gian dùng bữa tối rồi, tất cả cũng nên về nhà dùng bữa." Phó Quân lại quay sang La Hải, ôn hoà nói "Bầu bạn của ngươi bị kinh hách một ngày, ngươi cũng nên sớm dìu cô ta về nhà nghỉ ngơi đi."


La Hải gật đầu, đem Chu Lệ Uyên bế lên, lúc đi ngang qua Nguỵ Nhã, không biết là cố ý hay vô tình mà liếc cậu một cái. Nam nhân này đã khỏi bệnh, hắn nghĩ. La Hải vì tới trễ nên không nghe tin Nguỵ Nhã đã hết bệnh, đến khi nghe cậu nói chuyện rõ ràng rành mạch như vậy thì không khỏi bất ngờ, nhịn không được nhìn kỹ một lần.


"Thuốc của Nguỵ Nhã ta đã chuẩn bị xong, hắn cũng đã khỏi bệnh, giờ chỉ cần điều dưỡng thân thể là được." Phó Quân đưa một cái bọc nhỏ cho Thiên Ngọc giữ, dù sao thì Thiên Ân cũng đang bận hai tay, không tiện mang đồ vật.


Niệm Y tùy ý nói "Phần thịt phân cho nhà của ngươi, ta đã đem đặt ở trước cửa rồi."


"Nguỵ Nhã, sáng mai ta đến thăm......" Lê Diệp Anh còn chưa nói hết câu thì đã im miệng.


Sa Dực bật cười nói "Thiên Ân, ngươi vẫn nên về sớm đi. Hắn coi bộ cũng mệt chết rồi."


Thiên Ngọc nghiêng đầu nhìn mẫu phụ đang tựa đầu vào vai cha, không biết từ khi nào đã nhắm mắt ngủ say, khe khẽ hô hấp.


Mất máu nhiều như vậy mà vẫn cố tỉnh táo để xử lý mọi chuyện, đám người Sa Dực cũng là có chút bội phục.


Sa Dực lôi kéo bầu bạn của mình trở về, mọi chuyện cũng đã được giải quyết, không cần phải tiếp tục nán lại lâu, Sa Luân còn đang đói bụng đợi ở nhà kìa.


Phó Quân nhìn tất cả đều đã trở về nhà, miệng vẫn cười không ngừng "Nguỵ Nhã người này thật thú vị. Nếu nữ nhân kia kiên quyết đem chuyện này làm lớn, vậy thì nhất định sẽ khiến cô ta rơi vào thế bất lợi, kết quả là không thể không thuận theo ý Nguỵ Nhã mà đem mọi chuyện xem như chưa từng xảy ra."


"Ngươi nhìn hắn nếu thấy đáng kết giao thì cứ giúp đỡ một chút." Niệm Y nói.


"Ta cũng là tính như vậy." Phó Quân gật đầu, rồi lại thở dài "Hoàn cảnh bọn họ cũng thật không tốt. Ngươi xem quần áo trên người cũng đã rách thành cái dạng gì, mùa đông sắp tới phải chống đỡ sao đây."


Người thông minh ít nhiều đều nhận ra được Nguỵ Nhã ngay từ đầu đã dẫn dắt Chu Lệ Uyên đi theo con đường mà cậu vạch sẵn, cuối cùng không chút phí sức đạt được kết quả mà cậu mong muốn.


Nhưng mà không ai biết rằng Nguỵ Nhã có thể đem ván hoà này trở thành thắng lợi tuyệt đối, muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của Chu Lệ Uyên đối với cậu không khó. Nhưng cậu lại phóng cho cô ta một bậc thang. Không phải vì cậu thương hoa tiếc ngọc, hay là thánh phụ nên tha thứ cho đối phương. Hại cậu trở thành kẻ điên, phản bội cậu, muốn tính kế người nhà cậu, bấy nhiêu đó cộng lại thì khiến cô ta chỉ bị huỷ hoại danh tiếng cũng quá nhẹ nhàng rồi. Thời gian còn dài, cứ chậm rãi chơi đùa đi.


Ngụy Nhã cũng muốn xem xem loại thảo dược kia là kẻ nào đã đưa cho Chu Lệ Uyên, cậu mới không tin một nữ nhân không biết gì về thảo dược lại có thể tự mình điều chế ra được loại thuốc gây kích thích hệ thần kinh người khác như vậy.


Tối hôm nay mọi người trở về nhà đều sôi nổi đem mọi chuyện thảo luận cùng bầu bạn của mình, mà nhân vật chính của câu chuyện thì đang thư thái ngắm cảnh. Nguỵ Nhã khi ngủ luôn duy trì cảnh giác cao độ, vậy nên khi Lê Diệp Anh nói chuyện với cậu thì cậu cũng đã tỉnh nhưng cố tình không định mở mắt. Đến khi rời khỏi nhà Phó Quân, vì tò mò muốn ngắm quang cảnh xung quanh như thế nào nên cậu mới chịu mở mắt ra.


~Tác giả có lời muốn nói~


Thể loại sinh tử văn hẳn là có rất ít người đọc. Ta cũng không quá thích sinh tử văn, nhưng ta lại thích bánh bao manh manh manh a~ (> <。)


P/S: Ta thiệt cao hứng khi đọc bình luận. Ta vẫn luôn thích đọc bình luận, được quan tâm làm ta hảo cảm động mà QvQ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK