• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Nhã dẫn theo Thiên Ngọc chạy dọc theo khe vực, mặc dù chỉ vừa hình thành cách đây không lâu nhưng đã sâu tới mức không thấy đáy, cúi đầu nhìn xuống cũng chỉ có một mảnh tối đen như mực. Mọi thứ đều giống với khe vực từng chặn đường cả bọn khi chạy trốn khỏi đám sư tử biến dị y như đúc, làm người hoài nghi khe vực trước đó cũng là hình thành từ sau mạt thế, chứ địa hình vốn dĩ không phải là như vậy.


Từ lúc đầu vẫn luôn cẩn thận đi đường, tránh bản thân bị vấp ngã làm vướng chân sau, thế nên Thiên Ngọc không hề nhận ra Ngụy Nhã vẫn luôn xem kỹ nhóc.


Trong tình huống bình thường, lấy kinh nghiệm của Ngụy Nhã tới suy xét thì một dị tộc ưu tú như Thiên Ân hoàn toàn có đủ khả năng để thoát khỏi nguy hiểm, rơi xuống vực cũng chưa hẳn là hết, bởi vì kiến thức sinh tồn lẫn khả năng ứng biến nhanh chóng y đều có đủ. Nhưng mà...


Thiên Ngọc đã quên, cha nhóc bị hai chân giới hạn. Nói cách khác, dù Thiên Ân có đủ thời gian để trốn thoát khỏi thuyền, bám được vào vách đá thì y cũng không kịp leo lên. Đối mặt với việc mặt đất vẫn luôn rung chuyển, người ở trên đất bằng còn sống dở chết dở thì khả năng y có thể bám trụ vách đá được bao lâu?


Ngụy Nhã không muốn nghĩ tới hướng tiêu cực, nhưng cậu lại là người thực tế. Cậu không hề nói dối Thiên Ngọc việc Thiên Ân sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, đồng thời cậu cũng chưa từng khẳng định y vẫn còn tồn tại.


Nói vậy thì chẳng phải việc Ngụy Nhã kéo theo Thiên Ngọc chạy tới vực thẳm là hành động vô nghĩa sao? Không hề, tựa như Ngụy Nhã nói, bọn họ đến mang Thiên Ân trở về, nhưng rốt cuộc trở về đâu thì chỉ có cậu mới biết.


Nếu như Thiên Ân thật sự không có khả năng sống sót, vậy thì đương nhiên là phải cùng xuống dưới đoàn tụ với y rồi.


Vu Xuyên không nói sai, đám người kia cũng không nghĩ sai, Ngụy Nhã chính là có ý định lôi kéo Thiên Ngọc hướng chỗ chết nhảy. Nếu Thiên Ân còn có thể cứu thì đó chính là chuyện tốt, cậu nhất định sẽ tìm mọi cách để cứu được y, nhưng nếu như người đã không còn, vậy thì một nhà cùng nhảy vực đi!


Ngụy tướng quân kì thực là người rất ích kỷ, cố chấp tới điên cuồng, hoàn cảnh trưởng thành lại khiến tính cách cậu mỗi một ngày càng thêm cực đoan, tới mức gần như biến thái, tâm lý đều đã vặn vẹo. Chẳng qua là ngày thường cậu chỉ xoay quanh giữa chiến trường cùng huấn luyện, vậy nên một mặt hắc ám này không có cơ hội bị phát hiện.


Sẽ không ai tưởng được rằng, năm ấy Ngụy lão gia bệnh nặng một hồi, được Ngụy tướng quân đem đi khắp nơi cứu chữa, kéo dài sinh mạng thêm mấy chục năm, đã từng khiếp đảm phát điên quỳ xin cậu cho hắn được chết như thế nào, bởi vì cậu quá mức khủng bố.


Lời đã hứa thì phải thực hiện được, người không còn thì làm sao chứng kiến được đây? Bởi vậy mà Ngụy lão gia vốn dĩ đã không còn cách cứu chữa, đã bị Ngụy tướng quân dùng một phương pháp cực kỳ đáng sợ để giữ lại một hơi. Tất cả đều vì để kéo dài hơi tàn cho tới lúc có thể tận mắt chứng kiến Ngụy gia vang danh lại như cũ.


Cho dù cách làm có khiến Ngụy lão gia người không ra người, quỷ không ra quỷ, thì đó cũng không phải việc Ngụy tướng quân quan tâm. Trên hết là người một nhà, sao có thể dễ dàng từ bỏ được a, bàn cơm cũng không nên để một chỗ trống, thiếu mất một vai diễn nha.


Hành vi của Ngụy tướng quân chẳng khác nào kẻ điên, thế nhưng cậu lại không hề thấy bản thân đã sai. Sau tất cả, chưa từng có người dạy cậu cái gì là sai, cái gì là đúng, việc nào nên làm, việc nào không nên làm. Thứ mà cậu được dạy, từ trước tới nay luôn là bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.


Đối với một người trống rỗng mà nói, tìm được thứ bản thân muốn quý trọng thật sự quá khó có được. Thế nên một khi tìm được rồi, cậu tuyệt đối sẽ không buông tay, cũng sẽ không để bị cướp mất, dù là cái chết cũng không được.


Một người như vậy, còn phải gánh thêm một mặt âm u đến mức điên cuồng từ Ngụy thiếu gia, thì sao có thể để Thiên Ngọc bảo bối ở lại một mình, gọi người khác là cha, là mẫu phụ được chứ? Không có khả năng!


Nhưng mà trong một chốc, Ngụy Nhã đột nhiên nhớ tới ánh mắt ôn nhu của Thiên Ân khi nhìn Thiên Ngọc, cũng nhớ tới nhóc con đáng yêu thế nào khi biệt nữu đưa nước cho cậu giữa trời nắng gắt, tất cả khiến cậu do dự. Hơn nữa, Thiên Ân nếu biết chuyện thì sẽ rất phẫn nộ đi? Bởi vì do dự, thế nên đối mặt với đề nghị của Vu Xuyên, cậu mới không làm ra phản ứng, mọi chuyện muốn để Thiên Ngọc tự mình quyết định.


Nếu nhóc muốn sống sót, cậu sẽ không ép buộc nhóc đi chịu chết. Cậu có lỗi với đứa nhỏ này, vậy nên cậu không có tư cách đi quyết định chuyện sống chết của nhóc.


Nhưng mà một khi Thiên Ngọc chọn lựa Vu Xuyên, Ngụy Nhã hiển nhiên sẽ không bao giờ xem nhóc là con của cậu. Cho dù Thiên Ân có được cứu, cả nhà lại đoàn tụ, thì đứa con này cậu cũng đã từ bỏ. Phản bội chính là phản bội.


May là Thiên Ngọc không làm Ngụy Nhã thất vọng, hoặc nói đúng hơn là đã không phụ lại sủng ái mà Thiên Ân đã dành cho nhóc.


"Thiên Ngọc có sợ chết không?" Ngụy Nhã chợt hỏi, cong môi cười không rõ ý vị.


Thiên Ngọc có thể nhận ra được từ sau động đất mẫu phụ của nhóc có chút xa lạ, ví dụ như ít lời hơn trước, không còn đem tới cảm giác thân cận ấm áp mà là lạnh căm căm, lại không giống với cảm giác lạnh nhạt mà cha đem lại.


"Không sợ." Thiên Ngọc lắc đầu, lần đầu tiên thổ lộ suy nghĩ "Chết không đáng sợ, người nhà không còn mới đáng sợ. Thiên Ngọc không muốn bị bỏ lại, không cần phải bỏ Thiên Ngọc lại. Có chết thì cùng chết!"


"!!!" Ngụy Nhã đồng tử co rụt, bàn tay vô thức siết chặt, rồi bất giác lại bật cười, cười đầy sáng lạng, đem tất cả mặt trái cảm xúc đều thổi quét hết, gật đầu nói "Hảo, có chết thì cùng chết. Ba người chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."


Thiên Ngọc gật đầu, nhỏ giọng thì thầm "Ba người chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."


Nên nói Thiên Ngọc không hổ là đứa nhỏ do cậu sinh sao? Thiên Ân cùng cậu quả nhiên không uổng công yêu thương nhóc nhiều như vậy a.


Bất quá, nghe được lời này của Thiên Ngọc, không hiểu sao Ngụy Nhã lại thấy cả người thả lỏng, cảm xúc tiêu cực cũng biến mất không còn một mảnh. Thật giống như khi cậu sắp cùng sư tử đồng quy vu tận, cũng là Thiên Ngọc đã kéo cậu trở về, không còn muốn từ bỏ mạng sống dễ dàng như vậy nữa.


Thiên Ân là ai kia chứ? Lão công của cậu sao có thể giống những người khác, bỏ mạng tại nơi đây được.


Như để đáp lại sự tin tưởng của cả hai, một bóng dáng mơ hồ đang bám vào vách vực dần dần phóng đại trước mắt, Thiên Ngọc có thị lực hơn người lập tức liền nhận ra, kích động hô to "Cha!!! Mẫu phụ, là cha! Cha ở đó! Cha đang ở đó!"


Máu không ngừng từ bàn tay chảy xuống, khiến vách vực vốn đã khó bám càng thêm trơn trượt, nếu không phải đã sớm tàn nhẫn đem hai tay nhét vào khe đá thì chắc chắn đã không thể trụ lâu đến bây giờ. Thiên Ân sức lực đã gần cạn kiệt, nhưng trực giác luôn nhắc y không được bỏ cuộc, ngoài việc không muốn dễ dàng từ bỏ mạng sống thì dường như sẽ có chuyện phi thường khủng khiếp xảy ra nếu y cứ thế mà biến mất.


Thiên Ân lúc này còn không biết, nếu y thật sự từ bỏ, thì thứ từ bỏ không chỉ có duy nhất mạng của y, mà là một nhà ba mạng người.


Không phải Thiên Ân không muốn leo lên, mà là vách vực hoàn toàn không có độ nghiêng, mặt trên cũng không có chỗ để bám, hơn hết là... Thiên Ân hạ mắt nhìn Niệm Y vẫn luôn túm chặt cổ chân của y, như còng sắt trói buộc không cho y có cơ hội tránh thoát.


Niệm Y một bên vai xui xẻo bị thanh chắn thuyền đâm trúng khiến một bên cánh tay trở nên vô lực, chỉ có thể dùng một tay bám trụ cổ chân của Thiên Ân để níu kéo mạng sống. Đáng lẽ Thiên Ân rất dễ dàng để hất văng Niệm Y, thoát khỏi sự kiềm hãm, nhưng đáng tiếc là tình trạng chân của y đã vô cùng tồi tệ, nhảy ra khỏi thuyền đã là cực hạn.


Hiện bị Niệm Y gây gánh nặng lâu như vậy, một bên chân của Thiên Ân đã đau đến chết lặng, gần như chặt đứt.


"Thiên Ân, ngươi nói xem, sẽ có người tới cứu chúng ta không?" Niệm Y bị thương không nhẹ, toàn bộ trọng lượng cơ thể lại chỉ gánh bằng một tay, cũng đã sức cùng lực kiệt.


"Không biết." Kì thực Thiên Ân cũng đang hoài nghi bản thân cố gắng bám víu vách vực là để làm gì? Y lại không thể trèo lên, kêu cứu chắc cũng không ai nghe được, vậy thì rốt cuộc y đang làm cái gì? Hay là nói, trong thâm tâm y đang trông chờ cái gì?


Niệm Y thất thần, nhìn đáy vực như hố đen khổng lồ muốn nuốt chửng hắn, bỗng dưng chua xót nói "Không biết nếu ta chết, Phó Quân có vì ta rơi vài giọt nước mắt không? Hay là hắn sẽ lập tức đi tìm người khác che chở đây? Có lẽ lúc này hắn đang bận rộn cứu chữa đồng loại, còn chưa phát hiện ra ta đã mất tích đi. Nghĩ lại thì như vậy mới giống tác phong của hắn. Ta vĩnh viễn đều chỉ có thể xếp sau những người khác."


"Ta thay hắn nhận hình phạt, bị đám người Vu Xuyên tra tấn, bắt ép nhận tội tới mức sống không bằng chết. Đánh đến da tróc thịt bong, lại chờ vết thương tự lành, lại tiếp tục đánh. Ta chịu đựng hết thảy đều vì hắn, vậy mà lúc vừa được thả ra, ngươi biết hắn phản ứng ra sao không?" Niệm Y kì thực là đang nói cho chính mình nghe, thế nên cũng không cần Thiên Ân đáp lại, buồn cười nói tiếp "Hắn còn chẳng thèm nhìn tới thương tích trên người ta, cũng không hỏi xem ta đã trải qua những gì, có đau không, có khổ không,... Hắn lúc đó chỉ hướng ta gào thét, mắng ta vô dụng, không có cách cứu hắn khỏi cảnh bị nhốt, không thể giúp hắn giải oan, còn mắng dị tộc tất cả đều tàn nhẫn vô nhân đạo."


"Tình yêu rốt cuộc là gì đây? Chẳng lẽ chỉ có một bên vô điều kiện trả giá hay sao?"


Tình yêu sao? Thiên Ân cho tới nay vẫn không hiểu nổi, thứ tình cảm hư vô mờ mịt như vậy tại sao lại khiến nhiều người điên cuồng cố chấp tới mức ngay cả lý trí cũng từ bỏ? Ở mạt thế bọn họ còn chưa chứng kiến đủ những kẻ từng thề non hẹn biển, cuối cùng lại vứt bỏ, phản bội, giết hại lẫn nhau hay sao?


Đúng lúc này, một sợi dây thừng bỗng xuất hiện trong tầm mắt của Thiên Ân. Dây thừng được bện từ đủ loại dây leo màu sắc khác nhau, nhìn qua rất đẹp mắt, lại bện vô cùng tinh tế. Thiên Ân chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây là dây thừng của Thiên Ngọc, lần trước Ngụy Nhã dạy đám nhóc bện dây thừng để vượt đầm lầy, Thiên Ngọc đã từng khoe cho y xem.


Ngẩng đầu nhìn lên, mặt trên lúc này cũng vừa vặn có người ló đầu nhìn xuống, một lớn một nhỏ, trên mặt đầy biểu tình kinh hỉ.


~Tác giả có lời muốn nói~


Từ nhỏ đã bị đối xử như sát nhân hình người, cả đời cũng chỉ quanh quẩn giữa huấn luyện cùng chém giết trên chiến trường, lại cộng thêm một đời bị những người tín nhiệm nhất lần lượt phản bội, bức đến mức phát điên cũng không muốn tha cho cậu một đường sống. Một người như vậy, tâm lý có thể không vặn vẹo sao?


Ngụy Nhã không phải OOC, cậu chỉ là vẫn luôn muốn bày ra một mặt tốt đẹp, hoặc nói đúng hơn là học cách để trở nên tốt đẹp, đơn giản chỉ vì muốn kéo Thiên Ân cùng Thiên Ngọc cùng tiến về phía trước, thắp một tia hy vọng tại mạt thế đầy sự tàn khốc mà thôi.


Không cần ghét Ngụy Nhã a!!! Ngụy Nhã rất đáng thương!!! (((><)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK