Sở Minh lớn lên cùng mẹ, từ khi còn là đứa trẻ anh ta đã không thấy ba mình. Mẹ anh ta thường kể về ba anh ta là kẻ bội bạc đã bỏ rơi mẹ con họ. Tuổi thơ của anh ta rất nghèo khó và mẹ anh ta thường xuyên đánh hoặc la mắng để trút giận.
Khi được nhận vào đại học Giang Đạt, anh trở thành sinh viên ưu tú của bố tôi. Có lẽ vì bố tôi đã yêu thương anh ta như một người con, nên dù dự án nào anh ta vẫn theo bố tôi. Trong một thời gian dài, anh ta coi bố tôi thành người cha ruột đã bỏ rơi anh ta và mẹ anh ta. Vợ và con của bố là thủ phạm chia rẽ tình yêu của gia đình anh ta. Vì thế nên anh ta đã giết tôi chỉ để có được tình yêu của cha mình.
Vì vậy, mười năm trước, anh ta đã lôi kéo Thẩm Hiểu Quân, người đã bị từ chối bởi dự án của bố tôi. Thẩm Hiểu Quân từ lâu đã muốn trả đũa giáo sư Trương và được Minh giới thiệu cho dự án của giáo sư Lý. Tại sao không nắm miếng bánh béo bở này? Cả hai đạt được sự đồng thuận và lên kế hoạch g.I.ế.t tôi.
Trong mười năm qua, hai người không gặp thêm lần nào nữa. Tinh thần của Sở Minh vô cùng bất thường, anh ta chỉ muốn chiếm lấy ba tôi thành ba của riêng anh ta mà thôi.
Khi cảnh sát đến nhà anh ta theo địa chỉ của Sở Minh. Mở cửa, lão Hồ thấy xác chết phụ nữ giữa ở giữa nhà, ngoài ra còn có một con d.a.o g.ă.m trên ngực. Người phụ nữ trung niên này là mẹ của Sở Minh. Lần cuối cùng anh ta giết người lại là mẹ của anh ta. Khoảnh khắc anh ta đ.â.m con d.a.o lên mẹ mình, anh ta nghĩ rằng anh ta đã bị điên từ lâu.
Nhưng anh đã cảm thấy rất phấn khích, chỉ có cách này, mẹ anh ta luôn có thể ở bên cạnh và có thể lắng nghe tiếng lòng đau khổ của mình để an ủi anh ta.
Đính chính em chó mà nu9 xuyên vô bị đâm tui đoán là ngủm luôn á quý dị, tại không thấy nhắc đến nữa.