"Gấu Nhỏ suốt đêm cứ sủa suốt ở gần cửa chính. Chúng tôi nghĩ có chuyện gì đó nên mở cửa ra thì nhìn thấy bàn tay này”.
"Đội trưởng, bàn tay này có thể là của Thẩm Hiểu Quân."
Vì trong mảnh giấy viết: [Tôi đã dùng bàn tay này đ.â.m con d.a.o vào tim Trương Nhã.]
Sĩ quan Hồ nhíu mày, vì sự việc ngày càng phức tạp: "Nhưng chi tiết sẽ phải đợi cho đến khi bác sĩ pháp y lấy lại bàn tay đã bị chặt để sở sánh với ADN của Hiểu Quân. "
Mẹ tôi nghe nói bàn tay đó là của Thẩm Hiểu Quân, bà lập tức ngừng run rẩy. Quay sang nhặt con dao làm bếp trên bàn lên, muốn rạch vài đường.
Bố tôi cũng không ngăn cản, thay vào đó tôi phải hợp tác với cảnh sát Hồ, kéo mẹ tôi thật mạnh ra khỏi bàn tay kia.
"Gâu gâu gâu! (Bình tĩnh mẹ ơi, bình tĩnh!)"
Trong mắt Hồ sĩ quan hiện lên một tia tức giận, không rõ tức giận mẹ tôi làm loạn hay do mất dấu hung thủ. Điều này không thể hỏi được gì, chỉ kết hợp với lời khai của những cư dân khác trong khu chung cư để xác định thời điểm hung thủ đến.
Cảnh sát hình sự bắt đầu kiểm tra camera giám sát suốt đêm, nhưng nhà trường cảm thấy những người trong khu của giáo viên, đa số là người tốt nên chỉ lắp một camera. Khi tôi tỉnh dậy, thì nghe được sĩ quan Hồ đã kể lại tình hình cho bố tôi.
“Hu..ng t.h.u có lẽ đến từ khu rừng phía sau khu này. Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, nên không thể nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng có một điều là hắn đã gặp một trong hai nghi phạm đã bắt cóc Trương Nhã mười năm trước. Vào lúc một giờ sáng, tôi đã mang ba lô đến đây để canh chừng."
Sĩ quan Hồ có vẻ hơi nghiêm nghị: “Tôi nghi ngờ vụ án Trương Nhã là do người quen của ông thực hiện. Hiện tại có thể ông cũng đang gặp nguy hiểm.”
Bố tôi đập bàn, ầm ĩ một trận: "Hắn còn dám tới? Chỉ cần hắn dám tới, dao làm bếp của chúng tôi tích lũy mấy năm nay sẽ không uổng phí!"
Tôi không biết thông báo này có khiến hung thủ sợ hãi hay không, nhưng nó thực sự khiến tôi hơi sợ vì hắn có thể sẽ làm gì ba mẹ tôi. Tôi ngay lập tức lắc người đẻ trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Cho đến bây giờ, mọi người chỉ biết Thẩm Hiểu Quân đã chết, nhưng lại không biết thi thể còn lại của hắn ở đâu.
Nhưng tôi đã nghĩ đến một nơi, có thể hắn sẽ tới. Buổi tối, Từ Hoài đưa tôi đến công viên Tân Giang, chắc rằng anh và tôi đều có cùng một ý tưởng, chúng ta đơn giản là những con người rất thông minh.
À, không, tôi chỉ là một con chó, tôi dẫn anh ấy đến nơi chôn cất tôi. Mỗi bước tôi đi, tôi càng tin chắc rằng Thẩm Hiểu Quân đang ở đây, bởi vì mùi hương của hắn ta đã xộc thẳng vào mũi tôi. Còn có một bông hồng trắng đặt ở thảm cỏ gần mộ tôi, có vẻ như nó đã hấp thụ đủ chất để nở ra những nhụy hoa màu đỏ mong manh, rất lộng lẫy nhưng lại toát ra một cái gì đó rất nguy hiểm.
Tôi chạy tới và mở bông hồng trắng ra, tôi có móng nhọn nên có thể đào đất rất nhanh.
Cộng với việc mũi tôi cứ cắm sâu vào đất nên cái xẻng mà Từ Hoài mang theo cũng trở nên vô dụng, khi tôi đào xuống đất lần nữa, miệng tôi chạm vào một miếng thịt mềm, nặng mùi.
"yu yue yue.(Hôi quá má ơi.)"
Khi tôi nhận ra mình đã chạm vào cơ thể Thẩm Hiểu Quân.
Tôi đã chạy sang một bên và bắt đầu nôn ói, cơ thể chó con của tôi run rẩy khi tôi đang nôn ói. Các bộ phận cơ thể của hắn đã bị thối rữa và có giòi bò trên đó.
Tôi muốn nôn hết đồ ăn tôi đã ăn ngày hôm nay lẫn hôm qua ra hết. Nếu biết trước như vậy, tôi đã không tranh cái này, cứ để Từ Hoài đào mộ hắn là xong. Khi cảnh sát đến, tôi đã nằm nghiêng và nôn đến lã người, trông anh tôi có vẻ sắp chết đến nơi