• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc sống trong Hoàng cung tuy phú quý nhung lụa, nhưng lại quá sức lễ nghi gò bó.

Mỗi ngày ta đều phải đến Minh Tú cung thỉnh an người đang nắm giữ chưởng ấn lục cung lúc này - Từ Thục phi, còn Mặc Triêu Ngân phải dậy thật sớm để hầu triều Hoàng đế. Hai chúng ta chia phòng ra ngủ, tuy quan hệ đã tốt hơn trước nhưng vẫn cần giữ một chút khoảng cách. Mặc Triêu Ngân vì lời nói muốn xuất cung lúc trước, mấy ngày nay đều cố gắng thể hiện trên triều khiến Hoàng đế vô cùng tán dương, Thái sư cười đến các nếp nhăn đều hiện rõ, chọc cho các thế lực đối nghịch khác tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ta cảm thấy thật may mắn khi hình phạt của Lan Quý phi là cấm túc ba tháng, bằng không đối với việc thỉnh an mỗi sáng này, bà ta còn không chỉnh chết ta sao?

Bây giờ chưởng ấn rơi vào tay Từ Thục phi, dù chỉ là ba tháng ngắn ngủi, nhưng vẫn khiến bà ta phong quang vô hạn. Cũng vì lần đó nhờ ta mở màn nên Từ Thục phi mới giậu đổ bìm leo như ngày hôm nay, bà ta đối với ta vô cùng niềm nở. Ta học Vệ Cơ Anh nguyên gốc, không quá nhiệt tình cũng không quá thất lễ, ai hỏi thì nói, nên cười thì cười. Mấy ngày nay đều bình yên như vậy trôi qua.


Hôm nay đã tới ngày thứ tư, ta mới sửng sốt giác ngộ một chuyện - Mặc Triêu Ngân chỉ tiếp xúc với một nữ nhân duy nhất là ta. Mọi loại tiếp xúc khác của cung nữ hầu cận hắn đều từ chối, việc mặc y phục, chải đầu vấn tóc cũng là hắn tự mình làm.

Ta vò vò đầu, mục đích của ta là làm hắn yêu thích nữ nhân, bây giờ hắn chỉ tiếp xúc được với ta, phạm vi có phải quá nhỏ rồi không?

Ta trở về Quân Mặc cung, ngồi lên ghế chủ vị, lúc này Mặc Triêu Ngân thượng triều còn chưa về, ta cho tất cả lui hết ra ngoài, tự do nhón một quả nho trên đĩa đã bày sẵn, sau đó nhồm nhoàm ăn hết nửa đĩa điểm tâm, không phải khổ sở vì mấy thứ "đi nhẹ nói khẽ", "ăn uống nhỏ nhẻ" nữa.

Chợt, ta ngửi ngửi y phục trên người, cảm thấy có một mùi hương rất lạ. Mũi thân thể này rất nhạy cảm, dù thứ mùi này rất nhẹ, bị mùi hương nguyên gốc che lấp, rất khó phát hiện, nhưng hoàn toàn tách biệt với mùi hương vốn có trên cơ thể Vệ Cơ Anh. Nàng ấy vì thích Mặc Triêu Ngân nên dùng cùng một loại hương xông giống hắn, từ lúc ta xuyên tới vẫn giữ nguyên không đổi, vì vậy hình thành nên một mùi hương rất đặc trưng. Từ sáng đến giờ ta đâu có ngửi thấy mùi này? Vậy thì chắc chắn vấn đề nằm ở lư hương mới châm đặt trong phòng, thời gian ta ăn nho và điểm tâm đủ để hương trong lư ám vào y phục và lan khắp phòng.


Cảm thấy chuyện này có điểm khác lạ, ta đứng dậy khỏi ghế, cho gọi hai người Thanh Ninh và Diệp Trúc vào trong phòng, ra lệnh đóng chặt cửa lại.

Chờ cho cả hai đều đã đến trước mặt, ta đi đến trước mặt từng người, khịt mũi ngửi mùi hương của hai người.

Quả nhiên chỉ có mùi trên người ta là thay đổi!

"Thanh Ninh, hương liệu trong lư đã bị đổi rồi sao?"

Thanh Ninh bị ta ngửi đến có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn lễ nghi đầy đủ đáp: "Không có sự cho phép của nương nương, không ai được phép đổi hương ạ."

Vậy mà lại có kẻ dám đấy! Kẻ này lợi dụng hương xông mà Vệ Cơ Anh hay dùng quá nồng nên mới dùng thủ đoạn như vậy, khiến cho người ta rất khó phát giác. May mà thân thể này có cái mũi rất tốt, éc, cảm thấy bản thân ta có hơi giống chó nghiệp vụ.


Thanh Ninh dù có thành kiến với ta, nhưng vẫn là một nô tài trung thành. Chuyện gì gây hại cho Mặc Triêu Ngân, nàng chắc chắn sẽ để ý, vì vậy ta mới gọi nàng vào đây.

"Nương nương, sao thế?"

Diệp Trúc cũng ngờ vực hỏi ta.

"Các ngươi có thấy mùi hương trong phòng có chút khác so với ngày thường?"

Mày ta nhíu chặt, đúng là có điểm đáng ngờ!

Diệp Trúc và Thanh Ninh nghe vậy, đều tập trung ngửi thử. Sau một lúc lâu, Diệp Trúc lắc đầu, có chút mờ mịt. Ngược lại là Thanh Ninh, mày nàng cũng nhíu lại thật chặt, sau đó mới nói: "Nương nương, quả thực có chút kì lạ. Mùi này rất thoảng, dễ bị áp bởi mùi hương gốc, nhưng nếu ngửi kĩ, sẽ phát hiện ra mùi này hoàn toàn tách biệt."

"Kiểm tra lư hương thử xem!"

Mặt ta lạnh lại, điều này không có trong nguyên tác, hay hậu quả của nó ta chưa từng xem qua trong kịch tình? Dù thế nào cũng quá nguy hiểm rồi!
Thanh Ninh và Diệp Trúc nghe vậy vội vàng đi đến chỗ lư hương, mở nắp lư ra, lần giở mớ hương liệu hỗn độn. Sau một lúc, Thanh Ninh đưa ra một ít dược hương có màu sắc đen sì, nàng sống trong cung vài năm, cũng hiểu được một chút dược lí, nhíu mi nói: "Nương nương, trong lư hôm nay có lẫn một ít xạ hương, liều lượng rất ít, có lẽ có nô tài thêm vào để giúp người dễ chịu hơn."

Xạ hương? Dù ta không hiểu biết quá nhiều y lý, nhưng vẫn biết xạ hương là một loại hương gây sảy thai, trục lưu thai chết rất tốt. Nhưng, ta đâu có thai, vì sao lại...

"Thanh Ninh, ngươi nói cho bản cung biết, trong cung có vị phi tần nào đang có thai hay không?"

"Dạ, có một vị Trân Quý tần bên Vĩnh Lưu cung đã hoài thai long tự được hai tháng rồi." Thanh Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói, sau đó như nhớ ra cái gì, nàng hoảng hốt. "Nương nương, Trân Quý tần đó không phải lúc thỉnh an buổi sáng có chỗ ngồi bên cạnh nương nương sao? Mà xạ hương..."
"Xạ hương làm sao?" Diệp Trúc tự thấy không ổn, thái độ khẩn trương hơn hẳn.

Mặt ta trầm hẳn xuống. Chuyện này hẳn là có kẻ mượn dao gϊếŧ người! Thủ pháp đơn giản nhưng cũng hiệu quả lắm. Xạ hương này tuy liều lượng cực kì ít, nhưng mỗi sáng đều phải thỉnh an, Trân Quý tần ngồi bên cạnh ta hít phải một ngày lại một ngày, vậy đứa bé trong bụng nàng sẽ không có chuyện sao? Long tự mất đi sẽ không còn uy hiếp, xạ hương mỗi ngày đều xông như vậy sẽ dần hòa làm một với mùi hương của cơ thể, xông lâu cũng sẽ tỏa mùi nặng hơn, rất dễ phát hiện. Tới lúc mọi chuyện đã rồi, Hoàng đế tức giận điều tra không phải chậu nước bẩn này sẽ hắt lên người ta và Mặc Triêu Ngân sao? Lúc đó người ta sẽ trăm miệng một lời rằng tam Hoàng tử đố kị ấu đệ còn chưa thành hình, cấu kết với tam Hoàng tử phi hại Trân Quý tần sảy thai, đúng là một đôi phu thê độc ác! Mà nếu Trân Quý tần mất long tự ở một nơi nào đó cũng đủ để bất kì vị phi tần nào ở chung với nàng lúc đó chịu xui xẻo, còn nếu chuyện xảy ra ngay trong Minh Tú cung, Từ Thục phi khó tránh khỏi liên can.
Một mũi tên trúng vô số nhạn, xin hỏi là vị thiện xạ phương nào?

Chuyện này trong nguyên tác không đề cập đến, có lẽ vì lúc đó Mặc Triêu Ngân bị thương, Vệ Cơ Anh theo đó cũng được miễn thỉnh an để chăm sóc hắn, kẻ chủ mưu mới không ra tay. Nhưng bây giờ, Mặc Triêu Ngân không những khỏe mạnh mà còn được Hoàng đế ưu ái, ta vẫn phải thỉnh an buổi sáng như thường, chuyện phát sinh ngoài kịch tình theo đó kéo đến. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!

Thanh Ninh rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nhìn ta nói: "Nương nương, người định làm thế nào?"

Ta suy nghĩ một lúc, sau đó đáp lời nàng: "Tạm thời giữ kín chuyện này, lư hương thì âm thầm đổi lại, dù sao mùi này cũng mới chỉ rất nhẹ, kẻ đổi hương cũng chưa chắc phát hiện được, tránh đánh rắn động cỏ. Quan trọng hơn, chuyện này đã khiến chúng ta chắc chắn có nội thám do các cung khác gài vào trong này, việc cấp thiết là tìm ra kẻ ăn ở hai lòng kia, lúc đó mới tính bước tiếp theo."
Đối tượng mà ta nghi ngờ đầu tiên là cung nữ phụ trách hương xông, nhưng mà ta ra ngoài cũng khá nhiều, nào biết ai nhân lúc đó lẻn vào tẩm cung bỏ xạ hương vào lư hương không? Vì vậy, nô tì quét dọn, thái giám trông cửa,...đều không thể bỏ qua.

Thanh Ninh gật đầu, Diệp Trúc vừa nghe cũng không hiểu lắm, ngưng khi ta nhắc đến hai từ "nội thám" thì hơi thảng thốt, sau đó cũng cật lực gật đầu. Ta thấy hai nàng như vậy, hơi hơi nở nụ cười.

Bắt mật thám à?

"Khoan, không cần đổi hương nữa, trực tiếp làm đổ đi."

Ta nhìn các nàng, lại một lần nữa phân phó. Thanh Ninh và Diệp Trúc hơi ngơ ra, ta cười, vẫy tay với các nàng: "Lại đây!"

Chờ khi hai nàng đến thật gần ta, ta mới ghé tai các nàng nói nhỏ. Nói xong, Thanh Ninh và Diệp Trúc ai nấy đều nhìn nhau, sau đó khom người với ta: "Vâng, nương nương!"
Sau đó, các nàng theo lời lấy hết hương liệu trong lư ra để vứt đi, lấy lí do "nương nương tinh thần không tốt, lỡ tay hất đổ lư hương". Xong việc, ta cho các nàng lui xuống, mở cửa để xua đi mùi hương trong phòng, cảm thấy phòng không xông hương vô cùng dễ chịu.

Đây đúng là một trò chơi sinh tử, có lẽ chưa kịp công lược con boss tiểu thụ thì ta đã chết vì các chướng ngại vật và tiểu quái khác rồi! Đã vậy nếu Mặc Triêu Ngân chết, ta còn phải bồi táng theo hắn 囧

Hơn một canh giờ sau, Mặc Triêu Ngân thượng triều trở về, triều phục còn chưa kịp thay đã lao vù vù vào tẩm cung của ta. Hắn đuổi hết cung nhân ra ngoài, hạ lệnh đóng cửa phòng lại, sau đó mới trầm mặc ngồi xuống, âm trầm nói với ta: "Cơ Anh, chuyện lư hương ta đã nghe Thanh Ninh kể lại rồi."

Ta châm cho hắn một chén trà, cười nói: "Ý của chàng thế nào?"
"Tìm ra mật thám trước, sau đó nghiêm hình tra hỏi, biết được kẻ chủ mưu muốn làm gì sau đó mới quyết định hướng đi như thế nào!" Mặc Triêu Ngân lập tức nói.

Ta gật đầu, ý của ta cũng như thế, nhưng bây giờ cần có việc để Mặc Triêu Ngân gấp rút làm hơn.

"Triêu Ngân, việc tìm ra mật thám, thiếp đã có sắp xếp. Nhưng có chuyện này, chàng nhất định phải làm."

Mặc Triêu Ngân nghe ta nói xong, không do dự lập tức gật đầu, đối với sự tin tưởng bất ngờ như thế thật khiến ta hoảng hốt.

"Nàng nói đi!"

"Trong lễ vấn an, dựa theo cấp bậc lễ nghi, Trân Quý tần tất nhiên ngồi gần Hoàng tử phi hàm giai tam phẩm là thiếp nhất, chàng cũng biết rồi. Nhưng, người ngồi gần hơn với nàng ấy, ngoài thiếp ra thì còn có một vị khác, chính là Du phi nương nương."

Ta chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình. Mặc Triêu Ngân nghe vậy, trầm tư một lúc rồi hỏi: "Ý nàng là kẻ địch còn ra tay ở chỗ Du phi nương nương?"
Ta gật đầu: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." Sau đó nói tiếp. "Thiếp trước kia không thân cận Du phi, nếu lần này đến Tĩnh Uyên cung, khó tránh khỏi bứt dây động rừng. Nhưng nếu là chàng thì khác, Túc vương ngày trước luôn thân cận với chàng, chàng lại thường xuyên đến nói chuyện phiếm cùng Du phi, sẽ không bị ai nghi ngờ. Chàng đến đó giả như ngày thường trò chuyện nhưng thực tế lại dò xét, nếu thấy có bất thường thì đem chuyện này nói ra, không có gì bất thường cũng phải nói ra, nhưng phải nói làm sao để Du phi đến gặp Trân Quý tần."

Ta nói một lèo như thế, không biết tiểu thụ kia có nghe rõ không? Chỉ thấy hắn lại trầm mặc cúi đầu, nhưng rất nhanh ngẩng mặt lên nhìn ta, con ngươi xinh đẹp trong suốt nhìn thẳng vào ta.

"Nếu như chuyện bên Du phi có vấn đề, nàng muốn bà ấy nợ chúng ta một ân tình? Nếu là không có vấn đề, nàng cũng lại muốn Trân Quý tần nợ chúng ta lần này?"
Thật không ngờ Mặc Triêu Ngân lại thông minh như vậy, trong một lần đã hiểu hết ẩn ý trong lời nói của ta.

Ta cắn môi, chần chừ một lúc, sau đó cũng nhìn thẳng hắn, kiên định gật đầu: "Đúng vậy, đó là mục đích của thiếp!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK