• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một thời gian dài ở ẩn, tớ đã căm bách!!!! Còn ai thức không? 

__________________________  

Tháng ba năm Đông Đức thứ mười chín, Hiền phi Diêu Thanh Loan chọc giận long nhan, bị Hoàng đế cấm túc mười ngày trong Mộng Thanh cung. Cùng thời gian đó, Mộng Thanh cung đột ngột xảy ra hỏa hoạn, tẩm cung trong vòng một đêm bị thiêu rụi hoàn toàn, Diêu Hiền phi hoăng.

Đây là hung tin chấn động nhất trong hoàng cung những ngày vừa qua.

Diêu Trung Thư Lệnh đau lòng nữ nhi, ba ngày ba đêm quỳ trước đại môn Chiêu An điện, dập đầu dâng tấu khẩn cầu Hoàng đế trả lại công đạo cho Diêu Hiền phi, mặc cho sự khuyên can của các vị đại thần trong triều. Hoàng đế cũng đích thân hạ mình đến khuyên nhủ, nhưng Trung Thư Lệnh vẫn cố chấp đến cùng, mặc kệ hết thảy quỳ gối dập đầu, không hề có chút bị người lay chuyển, đến ngày thứ tư đã ngã quỵ trên đất, ho ra một búng máu, trực tiếp chìm vào hôn mê sâu. Hoàng đế bất lực cùng hổ thẹn vô cùng, hạ lệnh miễn triều bảy ngày để tang Hiền phi, đồng thời sắc phong nàng làm Hoàng Quý phi, thụy hiệu năm chữ hoa lệ "Tụê Mẫn Đoan Hiền Huệ", là vị Hoàng Quý phi đầu tiên trong triều đại trị vì của Đông Đức Thiên Lăng đế, cũng là vị Hoàng Quý phi có thụy hiệu dài nhất lịch sử của Thiên Lăng quốc.


Trung Thư Lệnh được đưa về phủ đệ cứu chữa, khiến các y sĩ mất ba ngày ba đêm mới kéo được một chân đã bước vào Quỷ Môn Quan của ông ta trở về. Nhưng, vị đại nhân kia vẫn cố chấp đau buồn, sau khi được chữa trị cũng không thèm đoái hoài gì đến chuyện ăn uống khiến sức khỏe ngày càng suy yếu, tính mệnh trở lại trạng thái chỉ mành treo chuông.

Các vị quan viên đại thần trong triều lũ lượt kéo nhau đến Trung Thư phủ thăm bệnh, nhưng đều bị Diêu Trung Thư Lệnh lấy cớ đuổi về. Hoàng đế cũng vì sự cố chấp của ông ta mà đau đầu rơi lệ.

Nhưng, ngoài ý muốn là vào một buổi sáng nọ, Thừa tướng dẫn theo các vị nhị phẩm văn thần tới Trung Thư phủ, không biết đã nói chuyện gì cơ mật, chẳng những khiến vị Trung Thư Lệnh kia mời vào tiếp đãi, mà còn có thể hàn huyên với ông ta một canh giờ. Càng bất ngờ hơn, sau một buổi sáng kia, Trung Thư Lệnh không tiếp tục náo loạn nữa, tinh thần như được phấn chấn, còn sai người đem cháo và nước uống đến phòng mình, qua vài ngày đã có chuyển biến tốt.


Còn một chuyện nữa, tứ Hoàng tử cũng bị thích khách gϊếŧ hại tại biệt phủ ngoại thành, triều cương rúng động mãnh liệt.

Đối với Mặc Chi Thành, ta chỉ có thể nói đây là chuyện tranh đấu hoàng tộc, không thể còn cách nào khác. Cho dù lúc trước Mặc Triêu Ngân bị hai đạo thích khách ám sát, một người là Mặc Chi Thành, người kia không rõ lai lịch, nhưng diệt được một trong hai đều là việc phải làm.

Nhưng tại sao, trong lòng ta vẫn cảm thấy bất an nồng đậm. Cảm giác này thật giống như bình yên trước cơn giông bão.

Lại nói, giữa những chuyện không tốt xảy ra gần đây, vẫn có chút chuyện làm ta cao hứng vui vẻ.

Đầu tháng tư năm Đông Đức thứ mười chín, tam Hoàng tử Mặc Triêu Ngân được sắc phong làm Đoan Vương, ban cho Đoan Vương phủ ở phía đông kinh thành, ngay lập tức có được chiếu chỉ cho phép xuất cung từ Hoàng đế.


Ta theo đó cũng được sắc phong làm Đoan Vương phi.

Sau khi đã làm xong một loạt lễ tạ ơn tại đại điện Chiêu An, ta cùng Mặc Triêu Ngân cuối cùng cũng nhẹ nhõm bước lên chiếc xe ngựa đỗ ngoài cổng thành.

Như là một giấc mơ vậy, trải qua một vài biến cố, đích đến là xuất cung vẫn thành công thực hiện được.

Ngày tháng thỉnh an bị vùi dập đã không còn, ngày tháng lo sợ bị liên lụy hoặc bị cuốn vào các cuộc tranh đấu hậu cung cũng không còn nữa.

Mặc Triêu Ngân hôm nay không cưỡi ngựa mà lên xe ngồi chung với ta, mỉm cười chống cằm nói: "Được ra khỏi nơi quái quỷ đó, cảm giác đúng là tốt thật!"

"Chứ sao nữa, ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn." Ta cao hứng cảm khái, hai mắt bắt đầu tỏa sáng. "Triêu Ngân, hiếm có dịp như vậy, chúng ta hay là dạo phố một chút, sau đó mới về phủ có được không?"
Qua vách ngăn của xe ngựa, ta nghe thấy tiếng rao bán sôi nổi và mùi hương quyến rũ của thức ăn truyền tới, tâm không nhịn được cảm thấy kích động.

Mặc Triêu Ngân nghe vậy, cười toe toét đưa ra một bọc đồ, vẻ mặt vô cùng gian manh: "Được thôi. Có điều y phục bây giờ của chúng ta xác thực có chút không hợp. Nhưng không sao, ta đã chuẩn bị cả rồi."

Ta nhìn hai bộ y phục bằng vải bố được lấy ra từ trong bọc đồ, lại nhìn xiêm y hoa lệ trên người mình và tiểu thụ, chợt hiểu ra. Ái chà chà, thì ra tên này cũng đã mưu tính từ trước rồi à?

"Triêu Ngân, làm rất tốt!" Ta giơ ngón cái với Mặc Triêu Ngân.

Nụ cười trên mặt tiểu thụ càng sâu hơn, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Cho xe ngựa dừng lại tại một tiệm y phục nhỏ, cũng tặng bà chủ tiệm một ít ngân lượng, ta cùng Mặc Triêu Ngân mượn chỗ thay y phục xong xuôi, sau đó tiểu thụ lệnh cho những tâm phúc, hạ nhân theo hầu không cần đi theo, cho phép bọn họ tự do dạo phố, làm gì cũng được ngoại trừ gây chuyện thị phi, cuối cùng mới cùng ta thoải mái bước ra ngoài đường lớn.
Mặc Triêu Ngân một thân bố y màu xanh nhạt, nhưng không làm giảm đi khí chất cùng vẻ đẹp của hắn, trái lại còn thêm vào đó sự gần gũi, ấm áp cùng phóng khoáng. Nhìn hắn, rồi nhìn lại mình khi soi gương trước lúc ra đường, ta đau lòng nhận ra bản thân so với mấy thẩm thẩm bán cá ngoài chợ không khác bao nhiêu.

Con mẹ nó đúng là nhân vật chính!

Mặc Triêu Ngân đẹp đẽ như vậy thu hút không ít ánh mắt của các vị cô nương, điều này làm ta phấn chấn không ít. Các mỹ nhân, can đảm lên, tới tán tỉnh tiểu thụ tiện thể rước hắn luôn giùm ta, giúp ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này!

Mặc Triêu Ngân trông có vẻ khó chịu, khi thấy một vị mỹ nhân bạo gan tiến tới bắt chuyện, nàng ấy chưa nói hết câu "vị công tử này, liệu thiếp có thể...", hắn đã ngay lập tức quắc mắt:
"Không thể! Nương tử của ta đang ở đây, ta rất sợ nàng ấy!"

Nói rồi, hắn đưa tay kéo mạnh ta đến trước mặt mình, một tay kia lại nhanh như chớp bắt lấy cổ tay ta, điều khiển tay ta tát một cú trời giáng lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, vẻ mặt vị cô nương kia lập tức xanh mét.

Tát xong, hắn hướng vị cô nương kia vẻ mặt hối lỗi ủy khuất: "Thấy rồi đấy, nương tử nhà ta bạo lực lắm."

Cô nương xinh đẹp: "..."

Ta: "..." Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đây là đâu và ta là ai?

Vị mỹ nhân kia ngay sau đó lập tức chạy đi, bộ dạng như bị ma đuổi, các vị cô nương, thẩm thẩm, bà bà cùng giống cái nói chung khác theo đó cũng lùi ra xa, cách chúng ta vài mét như thể là cách li khỏi ôn dịch chết người vậy.

Mặc Triêu Ngân thấy tình cảnh diễn ra như thế, nắm bắt thời cơ kéo ta rời khỏi, khi ta thu lại được hồn phách thì chúng ta đã đứng trước một gian hàng bán kẹo đường.
"Hú hồn! Nữ nhân thật đáng sợ!" Mặc Triêu Ngân một bên không ngừng than vãn.

Ta ngơ ra một lúc lâu, cuối cùng tức giận trừng mắt với hắn: "Đáng sợ cái gì? Ta thấy chàng mới đáng sợ! Vừa rồi là gì vậy? Chàng không dưng khiến ta đánh chàng, thỏa mãn lắm hả?"

Tên này đúng chính xác là có máu M, hơn nữa độ M trong máu đang không ngừng tăng cao.

Mặc Triêu Ngân cong miệng cười vô tội, sau đó đưa tay lên xoa xoa một bên má: "Nàng đánh cũng đã đánh rồi, chúng ta xem như hòa."

"Ta đánh chết chàng, chúng ta mới có thể xem như hòa." Ta không nhanh không chậm nói.

"..."

Mấy tháng này ta mải lo nghĩ chuyện làm thế nào sống sót qua ngày, nhất thời không lưu ý đến chuyện bẻ tiểu thụ. Bây giờ nhìn lại, hắn vẫn như cũ ghét bỏ nữ nhân, không có một chút thay đổi gì.

Đành vậy, dục tốc bất đạt, hôm nay là ngày đáng vui mừng, không nên để tâm trạng sa sút. Đợi ổn định phủ viện sẽ nạp thiếp cho Mặc Triêu Ngân, khuyến khích hắn đi thanh lâu dạo chơi vậy.
Ta cùng Mặc Triêu Ngân mua hai chiếc kẹo đường có hình thù kỳ quái, mỗi người lấy một chiếc sau đó mới chính thức vui vẻ dạo phố.

Thành phố hiện đại tuy hoa lệ chói mắt, nhưng sự phồn hoa của kinh đô cổ đại cũng không thể xem thường. Trải dọc những con đường lớn, dòng người đi lại tấp nập ngược xuôi, xiêm y phong phú sặc sỡ, xen kẽ vào đó là vài chiếc xe hàng rong bán những xâu kẹo hồ lô đường hấp dẫn mê hoặc. Thi thoảng có mấy đứa trẻ nhanh nhẹn chạy qua dòng người, y phục theo từng bước chân khe khẽ rung động, trên những gương mặt non nớt kia đều tràn ngập ý cười, mặc cho phía sau vang lên tiếng gọi đầy bất đắc dĩ từ cha mẹ của chúng. Những quán hàng rong bên vệ đường bày bán đủ thứ thành phẩm, những xe bán đồ ăn nhỏ bốc lên nghi ngút khói trắng và hương thơm hấp dẫn, lời mời chào và tính tiền xôn xao không dứt. Hai bên đường, những khách điếm, tửu lâu mọc lên san sát, người ra kẻ vào nhiều không đếm được, tiếng đàn sáo, tiếng hát, tiếng cười xen lẫn nhau thành những thanh âm hỗn tạp, làm bừng lên một góc phố hoa lệ. Đi được vài bước, chúng ta lại bắt gặp những thanh lâu đậm mùi son phấn nhi nữ, có một số nơi thuộc hạng bậc nhất kinh thành, trước cửa có rất nhiều nam nhân qua lại, vài nữ tử xinh đẹp còn tận tình mời chào ngoài đường lớn, số khác lại từ lan can của lầu trên vẫy khăn xuống phía dưới chào đón. Nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, thiết nghĩ nếu đây là buổi tối thì phong cảnh nơi đây chắc chắn sẽ hết sức đặc sắc.
Ta vui đến quên trời quên đất, đi khắp đường lớn, bay từ gian hàng này đến gian hàng khác, mua một đống thứ đều nhét cho Mặc Triêu Ngân xách giùm, thoáng chốc núi đồ đã ngập hết cả khuôn mặt tuấn tú của hắn. Cũng thật may căn bệnh ám ảnh cưỡng chế đồ cong của ta đã tốt đẹp hơn xưa rất nhiều, bởi vì...nữ nhân cổ đại ngực rất lớn, đi được vài mét lại lao vào xoa nắn một vài người cũng không được hay cho lắm.

Mặc Triêu Ngân bị bắt làm cu li cũng không thấy phản kháng, quả nhiên là máu M. Chỉ là, khi đi qua một số ít thanh lâu, hắn có nhìn qua vài vị kỹ nữ xinh đẹp, sau đó nhìn qua ta, như có điều ngẫm nghĩ. Cuối cùng, đi được một lúc, hắn rốt cuộc nói ra:

"Tại sao cùng là nữ nhân, tại sao ngực của các nàng hình vòng cung, còn của nàng chỉ là một đường thẳng?"
Ta nghĩ, nếu không phải tiểu thụ chỉ là một tiểu thụ, ta nhất định xem hắn như một tên biếи ŧɦái mà sút văng ngay lập tức. Nhưng nghĩ lại, đây chắc chỉ là thắc mắc của một tên lần đầu tìm hiểu nữ nhân thôi.

Vấn đề là, ta nhìn xuống ngực mình, tâm trạng cũng có chút bi ai. Tại sao nữ phụ nhà người ta đều có lồi có lõm, mà ta lại được tặng hai cái sân bay đạt chuẩn quốc tế thế này? Cứ tưởng xuyên qua rồi sẽ có khác biệt, thì ra đều giống hệt như cơ thể thật của ta ở thế kỷ hai mươi mốt, chắc phải lót thêm ba miếng dán thần thánh ở mỗi bên mới miễn cưỡng mọc lên hai nấm mộ.

"Chàng không cảm thấy, đồng bằng dễ sinh sống hơn miền núi sao?" Cắn một viên hồ lô đường đỏ mọng, ta lên tiếng hỏi hắn.

Mặc Triêu Ngân nghe vậy lại ngẩn ra suy nghĩ, sau đó đột nhiên cong miệng cười, như đã giác ngộ được chân lí.
"Dễ sống hơn hay không thì ta không biết. Có điều, đồng bằng dễ khai khẩn đất hoang, trồng trọt hơn miền núi là thật."

"Tư tưởng giác ngộ cao!" Ta vỗ vai tiểu thụ khen tặng.

Mặc Triêu Ngân híp mắt cười càng sâu, không nói thêm gì nữa.

Mặc Triêu Ngân sau đó kéo ta dạo qua rất nhiều nơi: quán mỳ vằn thắn, quán bánh bao, quán hủ tiếu, quán cơm bình dân, quán bánh ngọt nổi danh,...

Và, thật bất ngờ, ngon ngoài sức tưởng tượng luôn!

Ta cùng tiểu thụ ăn đến là vui vẻ, tên kia lúc ăn thỉnh thoảng còn lén nhìn những món ta ăn, sau đó cúi xuống cười cười quỷ dị.

Mặc Triêu Ngân có vẻ rất thích đồ ngọt, hắn ăn rất nhiều, ăn đến mức ta muốn nổ đom đóm mắt vì ghen tị.

Con mẹ nó đúng là nhân vật chính! Ăn bao nhiêu cũng không béo, dáng dấp vẫn đạt tiêu chuẩn ở mức thượng thừa. Trái lại là ta, thân thể này y hệt cơ thể thật của ta ở hiện đại, chỉ sợ sau lần dạo phố này sẽ vi diệu từ Vệ Cơ Anh biến thành Vệ Trư Anh mất.
Dạo hết quán ăn, ta lại kéo Mặc Triêu Ngân đi vào một loạt tiệm bán nữ trang cùng đồ trang điểm, thoả mãn ngắm nhìn cùng lựa mua những chiếc trâm chế tác tinh xảo, hít hà hương thơm tản ra từ phấn trang điểm và son bột nước đắt tiền.

Hạnh phúc, cảm ơn vì đã cho ta xuyên qua thành người có tiền!

Mà khoan, hình như kẻ trả tiền đều là đại gia tiểu thụ thì phải?

Quá hạnh phúc, cảm ơn vì đã cho ta một phu quân trên danh nghĩa lắm tiền!

"Mặc Triêu Ngân, đi từ sáng tới giờ ta mua nhiều đồ như vậy, chàng không sao chứ?" Dù sao tiêu tiền của người ta thì cũng phải có chút lương tâm một chút, ta quay lại nhìn tiểu thụ đang ôm một đống đồ vẫn còn thoải mái đứng thẳng hỏi qua.

Mặc Triêu Ngân hôm nay cười đặc biệt nhiều, hắn lại cong khóe miệng sảng khoái nói: "Nàng muốn mua cả kinh thành cũng được!"
Ừ, chờ ngươi mua cả kinh thành xong rồi, lão Hoàng đế chắc cũng sẽ cạo đầu ngươi sạch hơn cả cái bồn cầu đã qua tẩy rửa.

Chậc, tuy có hơi phóng đại nhưng vẫn khiến ta thật vui vẻ, vỗ vỗ vai hắn mà miệng ngoác đến tận mang tai.

"Bằng hữu tốt, tri ân có ngày báo đáp."

Mặc Triêu Ngân nghe xong, nụ cười hơi nhạt đi, hắn ngoảnh mặt sang một bên, sau đó đột ngột bật thốt:

"Vậy thì lấy thân báo đáp đi!"

?!

Hả?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK