• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Triêm Y rất mong chờ Úc Thanh sẽ nói thêm gì đó, nhưng mà cho tới lúc đưa cô về nhà, anh ngay cả một chữ cũng không nói.

Cô khom lưng xuống xe, không khí hơi lạnh khiến tinh thần cô chấn động, giả bộ thất hồn lạc phách cong người với Úc Thanh: “Cảm ơn Úc tổng đã đưa tôi về.”

Cô gái ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, thân hình tinh thế yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong mắt như mất hết sức sống, giống như cây non bị gió thổi cho sắp ngã.

Úc Thanh cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt thậm chí còn không dừng lại quá lâu trên người cô, Triệu Diệu lập tức lái xe rời đi.

Chiếc xe rời khỏi tầm mắt, Ngụy Triêm Y đang cong lưng đột nhiên đứng thẳng dậy, bộ dáng thất hồn lạc phách một giây sau đã biến thành nghiến răng nghiến lợi.

Cô không cam tâm đá đá mặt đất, mặt đất quá cứng khiến mũi chân bị đau, Ngụy Triêm Y hít một hơi, lại dùng sức dậm chân, cũng không biết là đang tức giận với ai.

Lúc Tô Lăng với Mạc Khả về nhà, đại tiểu thư của bọn họ đang nằm trên ghế lười, trong lòng ôm một đống “thực phẩm rác rưởi” mà mọi khi cô cực kỳ khinh bỉ, không hề có chút tinh thần liên tục nhét vào miệng.

Mạc Khả duỗi tay lắc lắc trước mặt cô: “Cô sao thế?”

Ngụy Triêm Y không nói.

Mạc Khả hỏi: “Chuyện tiến triển tới đâu rồi? Úc Thanh nói gì?”

Ngụy Triêm Y cười lạnh: “Tâm tư anh ta quỷ dị như thế, ai mà biết được anh ta nghĩ gì.”

Tô Lăng với Mạc Khả nhìn nhau, ý tứ này là không thành công sao? Hai người ngồi xuống hai bên cạnh Ngụy Triêm Y.

“Sao lại thế? Nói xem nào.”

Ngụy Triêm Y thở dài một hơi: “Xem ra cách này của chúng ta không được rồi, chỉ sợ Úc Thanh sẽ không mắc cái bẫy này, chúng ta đổi chiến thuật đi.”

Tô Lăng: “Tôi thấy không có khả năng, lần trước tôi gặp qua Úc Thanh, thất có vẻ anh ta tin thật mà.”

“Cho nên mới nói tâm tư anh ta quỷ dị đó.”

Ngụy Triêm Y nhìn hai người họ: “Hai người làm sao vậy, sao giọng nữ lại biến thành Mạc Khả, người phụ nữ Úc Thanh đưa tới đâu?”

Mạc Khả: “Bị hạ thuốc rồi, chúng tôi sợ cô ta không nhận tiền, dù sao cũng là người của Úc Thanh mà, thuốc kia có thể khiến cô ta gặp ảo giác, cô ta sẽ lầm tưởng mình và Tô Lăng thật sự đã xảy ra quan hệ. Nhưng mà sau đó cô ta ngất luôn, thế nên tôi phải phối hợp diễn…”

Đừng thấy trong ghi âm hai người này mập mờ như vậy, trên thực tế thì lúc đó một người ngồi dũa móng, một người ngồi đọc sách, trong miệng còn kêu gào tới thực sự sung sướng, người này gào còn nhiệt tình hơn người kia.

Ngụy Triêm Y: “Vất vả rồi.”

Hai người bọn họ cũng không cảm thấy vất vả, chỉ là làm chút công việc hậu cần mà thôi, chiến trường phía trước còn phải để Ngụy Triêm Y tự mình xuất trận, cả ngày giao tiếp với Úc Thanh hẳn là không dễ dàng gì.

Mạc Khả làm một bàn đồ ăn lớn, Ngụy Triêm Y không có tâm trạng ăn, ăn qua loa mấy miếng rồi ra cửa dắt chó đi dạo.

Mạc Khả không an tâm, ở nhà thu dọn chén đũa, sai Tô Lăng ra ngoài trông cô.

Lông Vàng rất hoạt bát, vui sướng chạy nhảy ở phía trước, Ngụy Triêm Y kéo dây dắt chó chạy theo nó, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu, Tô Lăng đuổi theo ở phía sau, bộ dáng nôn nóng không thôi.

Triệu Diệu đỗ xe ở gần đó, từ kính chiếu hậu nhìn Úc Thanh ở phía sau, mới nãy chưa đi được bao lâu, ông chủ đột nhiên bảo hắn trở lại đây, không nghĩ tới lúc quay lại liền nhìn thấy tình cảnh này, vị Tô tiên sinh kia chẳng lẽ đang đuổi theo cô Ngụy giải thích cầu tha thứ?

Biểu cảm Úc Thanh rất bình tĩnh.

“Theo sau.” Anh dặn dò.

Triệu Diệu lái xe.

Chung cư của Ngụy Triêm Y tuy không lớn, nhưng vị trí lại rất tốt, gần đó có rất nhiều cây xanh, cô chạy ở trên vỉa hè rộng rãi, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu xuống khuôn mặt cô, tuy cách khá xa nhưng Úc Thanh vẫn nhìn thấy được khóe môi cô hơi cong lên cười nhẹ.

Chướng mắt duy nhất chỉ có người đàn ông đuổi theo sau cô không bỏ.

Ngụy Triêm Y bị con chó Lông Vàng to lớn kéo về phía trước, cũng không biết là người dắt chó hay chó dắt người nữa, Tô Lăng ở đằng sau lớn tiếng gọi cô.

Cô quay đầu lại, Tô Lăng thở dốc, bộ dáng như bị hư thận.

Ngụy Triêm Y khinh bỉ từ tận đáy lòng, mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ: “Cậu có thể đừng đuổi theo tôi được không?”

“Sao như vậy được, tôi phải bảo vệ cô mà.”

Dáng vẻ này của hắn mà còn đòi bảo vệ cô? Nói dễ nghe thì là cậu ấm trói gà không chặt, nói khó nghe thì là tiểu bạch kiểm*.

*Tiểu bạch kiểm: Chỉ những chàng trai yếu ớt, làn da trắng, trông giống con gái. Từ này được dùng với nghĩa tiêu cực, thường để nói về những người đàn ông bám váy phụ nữ, hoặc là để chỉ trai bao

Ngụy Triêm Y lắc đầu: “Thôi khỏi, đi về đi.”

“Tôi không về, tôi không yên tâm.”

“Cái gì mà không yên tâm chứ, chỉ là dắt chó đi dạo mà thôi.”

Hai người sóng vai cùng đi.

Tình cảnh và đoạn đối thoại này vốn cũng chẳng có chỗ nào kỳ quái, nhưng dừng ở trong mắt Úc Thanh và Triệu Diệu lại đổi thành một loại ý tứ khác, hai người đều cho rằng Tô Lăng đang mặt dày mày dạn dây dưa với Ngụy Triêm Y, Ngụy Triêm Y tuy rằng tức giận về hành vi trước đó của hắn, nhưng bây giờ rõ ràng là đang có ý tha thứ.

Triệu Diệu: “Tiên sinh, chúng ta còn đi theo không?”

“Ừm.”

Triệu Diệu lái xe chầm chậm theo sau, Úc Thanh nhìn xuyên qua cửa sổ xe nhìn tới đôi kim đồng ngọc nữ ở phía trước, đầu ngón tay vuốt ve đồng hồ đeo ở tay trái, ngón tay hơi dùng sức, lòng bàn tay bị vạch ra một vệt đỏ, anh rũ mắt nhìn, đáy mắt càng thêm âm u.

Tô Lăng biết Ngụy Triêm Y còn không vui vì chuyện của Úc Thanh, liền đi mua kem cho cô, thứ đồ trẻ con này bình thường cô không ăn, hôm nay chắc là do trong lòng có lửa nên mới muốn giải tỏa.

Hai người ngồi ở ghế dài cạnh hồ nhân tạo, bầu trời hoàng hôn chạng vạng, giống y như ngày đó, chỉ khác là hôm nay bên cạnh cô có người.

Bọn họ ngồi cạnh nhau, Lông Vàng an tĩnh nằm ở bên chân hai người, ánh hoàng hôn yên lặng rơi xuống, hai người vừa ăn kem vừa nói cười, cảnh tượng ấm áp lại thích ý.

Úc Thanh không biết là Ngụy Triêm Y còn có thể cười thoải mái đến thế, lúc cô ở cạnh anh tuy rất ngoan, nhưng nụ cười lại rất nhạt, cũng không thấy cô thả lỏng như bây giờ.

Cho nên, là bởi vì thích gã đàn ông kia sao?

Gã Tô Lăng đó.

Tô Lăng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, hàn ý lan tỏa gắp người lan tới tận tim phổi, đột nhiên một cảm giác hoảng hốt nảy mầm dưới đáy lòng.

Hắn nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh, “Cô chủ, cô có cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi không?”

Ngụy Triêm Y cẩn thận nhìn xung quanh, người người lui tới náo nhiệt, đều là cư dân xung quanh đây, không có người nào kỳ quái cả.

“Chắc là không đâu.”

“… Vậy à.” Rốt cuộc là vẫn không an tâm, Tô Lăng nhìn một vòng xung quanh, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Úc Thanh đem khăn lụa lau tay xong ném qua một bên, “Đi thôi.”

***

Ngụy Triêm Y vẫn tiếp tục tới Minh Tín làm, tuy rằng màn kịch hoành đao đoạt ái này không có hiệu quả, nhưng mà có thể ở bên cạnh Úc Thanh lâu một chút cũng tốt, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, vạn sự tùy duyên mà thôi.

Đương nhiên, đã diễn là phải diễn cho tới nơi tới trốn, cô vừa mới thất tình, đương nhiên sẽ không thể lập tức vui vẻ lạc quan tích cực được, dù sao cũng phải có thời gian giảm xóc, nếu không làm cho Úc Thanh hoài nghi thì tính sao?

Cô ở trong phòng làm việc giả vờ u buồn, ở trong mắt Irene là bộ dáng luyến tiếc không muốn sống, là một thư ký trung thành và tận tâm, Irene đương nhiên sẽ báo cáo đúng sự thật cho Úc Thanh nghe.

Vốn tưởng chỉ là lời hỏi thăm như thường lệ, Irene cũng không cho rằng Úc Thanh sẽ thật sự làm khó cô.

Úc Thanh lại nói: “Nếu thư ký Ngụy đã đau buồn như thế, chắc hẳn là do công việc quá nhẹ nhàng rồi.”

Irene sửng sốt.

Úc Thanh nâng mắt, Irene lập tức cúi đầu: “Dạ, tôi biết nên làm thế nào rồi.”

Chị ta tuy không thích Ngụy Triêm Y, nhưng lúc này lại thật lòng đồng tình với cô, tình cảm của Úc Thanh không thể nắm bắt được, anh có thể một giây trước cưng chiều che chở cô, nhưng giây tiếp theo liền có thể sẽ trở mặt không biết người.

Lúc Irene từ văn phòng đi ra, đứng trước mặt Ngụy Triêm Y, Ngụy Triêm Y vẫn là vẻ mặt ưu thương đó, Irene gõ gõ bàn cô: “Thư ký Ngụy, tôi có vài việc muốn giao cho cô.”

Ngụy Triêm Y nhìn chị ta.

Không nghe lầm chứ, vài việc liền?

Chuyện đi mua cafe lấy quần áo cho Úc Thanh lần trước đột nhiên hiện về, sẽ không lại muốn tra tấn cô đó chứ?

Sự thật chứng minh, cô nghĩ đúng rồi.

Thủ đoạn dạy dỗ “ma mới” cũng chỉ có mấy việc đó mà thôi, Úc Thanh chỉ ra mệnh lệnh, làm thế nào là do Irene quyết định. Mặc kệ là làm gì, có thể khiến Ngụy Triêm Y khó chịu, làm cấp trên thoải mái, vậy là được. Irene chính là nghĩ như thế.

Cả ngày hôm nay, Ngụy Triêm Y bận rộn tới mức chân không chạm đất, nói khoa trương thì tới thời gian đứng lại thở một cái cũng chẳng có.

Irene giao cho cô lượng công việc gấp năm lần ngày thường, cô nào còn tâm trạng gì để đa sầu đa cảm nữa, chỉ hận không thể biến mình thành Na Tra chuyển thế mà thôi.

Irene phái người quan sát cô thật kỹ, bởi vì thiết lập nhân vật cho nên cô không thể lộ ra chút không hài lòng nào, hơn nữa còn phải duy trì tinh thần kiên cường tích cực.

Công việc kết thúc, trời cũng đã tối, Ngụy Triêm Y cảm thấy mình như con thiểu năng trí tuệ, tự đáy lòng cảm thấy việc làm ăn lần này quả thực là quá vớ vẩn, không bằng nhân lúc còn sớm từ chức luôn rồi cách thật xa tên biến thái Úc Thanh này đi.

Cùng lúc đó, Tô Lăng và một vài quý công tử vừa kết thúc tiệc rượu, đang trên đường trở về nhà, khi đi qua ngõ nhỏ, phía sau đột nhiên có hai cái xe ô tô chạy tới chắn đường đi của hắn, cửa xe mở ra, một đám côn đồ xách gậy đi xuống, vây Tô Lăng ở giữa.

Tô Lăng lui về sau một bước, đằng sau liền xuất hiện rất nhiều người.

Hắn có mọc cánh cũng khó thoát.

Trong ngõ nhỏ có mấy hộ dân cư, nhưng lại cách nhau khá xa, đèn led màu vàng bị gió thổi lung lay, một đám người bị kéo ra mấy cái bóng âm âm u u.

“Ai phái các người tới?” Tô Lăng âm thầm đếm nhân số, hơn 20 người, một mình hắn thì có chút cố sức.

Đại ca cầm đầu xách gậy bóng chày vác lên vai: “Không cần phải quan tâm ai phái bọn tao tới, dù sao hôm nay mày chạy cũng không thoát, gãy tay hay gãy chân, chọn đi.”

“Tao chẳng chọn cái nào cả…”

Lời còn chưa dứt, phía sau đám người đột nhiên xuất hiện một cái bóng, cô ta nương theo vách tường nhảy lên quật ngã một người.

“Nói nhảm lắm thế! Đánh đi!”

Là Dương Hi.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt sắc bén của cô ta, Tô Lăng hơi ngẩn người, sao cô ta lại ở chỗ này?

Đám côn đồ không đoán được sẽ đột nhiên có một con ả chạy tới đây, người vừa bị cô quật ngã là đại ca cầm đầu, gã ra lệnh một tiếng, đám đàn em lập tức ùa lên.”

Dương Hi với Tô Lăng lập tức động thủ, tay đấm chân đá quật hết đám côn đồ xuống đất, có tên ngã xuống đất rồi lại tiếp tục nhe nanh múa vuốt xông tới, hai người ai làm việc nấy, không được một lát đã đưa lưng về phía nhau.

Tô Lăng: “Sao cô lại tới?”

Dương Hi: “Mẹ nó tôi nói tôi đi qua cậu tin không?”

“Sao cô lại cứu tôi?”

Dương Hi gạt ngã một tên to con: “Đám người chúng ta tranh đấu nội bộ thì được, người ngoài muốn bắt nạt thì đừng hòng. Hơn nữa tôi còn phải bảo vệ cậu hoàn hảo chứ, nếu để tiểu yêu tinh Ngụy Triêm Y kia đau lòng muốn chết thì tôi còn phân thắng thua với cô ta kiểu gì?”

Hai người lại lao ra đánh, đánh một trận, Tô Lăng nói: “Cô cũng biết bản thân mình không phải đối thủ của cô chủ nhà chúng tôi mà.”

“Hừ, cô chủ cô chủ, cũng không biết vì cái gì mà cậu với Mạc Khả cứ gọi cô ta là cô chủ, cũng có phải người hầu của cô ta đâu.”

Tô Lăng: “Cô sao biết được, cái này với chúng tôi có ý nghĩa đặc biệt.”

“Có cái gì đặc biệt?”

Mười phút trôi qua, hai mươi mấy tên côn đồ đều nằm rạp dưới đất kêu rên, Dương Hi tò mò nhìn về phía Tô Lăng.

Tô Lăng nhàn nhạt đáp: “Chờ ngày nào cô với cô chủ không còn là địch, tôi sẽ nói cho cô nghe, coi như là thù lao hôm nay cô giúp tôi.”

Dương Hi: “Thế thì nằm mơ đi, cả đời này tôi ghét nhất chính là tiểu yêu tinh Ngụy Triêm Y đó!”

“Đừng có khẳng định chắc chắn thế.”

“Tôi nói không thể là không thể!” Dương Hi kiên định cho rằng cả đời này mình không có khả năng sẽ hòa hảo với Ngụy Triêm Y, giữa mày nhíu chặt tỏ vẻ ghét bỏ.

Tô Lăng cũng không miễn cưỡng, sau khi nói lời cảm ơn xong liền đường ai nấy đi với Dương Hi, hắn còn phải trở về tra xem là ai đối phó hắn, trực giác nói cho hắn biết việc này không tránh khỏi có quan hệ với Úc Thanh, cũng không biết tình hình hiện tại của cô chủ sao rồi.

Tình hình của Ngụy Triêm Y đương nhiên là hư tới sắp hỏng mất rồi.

Sau một ngày bị Úc Thanh tra tấn, tính tình tiểu thư của cô phát tác, quyết định từ chức, thật sự sẽ từ chức!

Mẹ nó cô không tiếp cận anh ta nữa, làm sao mà phải chịu ấm ức lớn như vậy chứ, cô cũng không có thiếu tiền! Cùng lắm thì bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!

Sau khi nói nguyện vọng cho Irene, Irene cũng không hề bất ngờ, chỉ nói: “Cô là thư ký do Úc tổng chỉ định, cô muốn từ chức thì phải có sự đồng ý của anh ấy.”

Trong lòng Ngụy Triêm Y hậm hực khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới phòng làm việc của Úc Thanh.

Trong văn phòng màu xám đơn giản, phong cách lãnh đạm quạnh quẽ, Úc Thanh dựa vào xe lăn xem văn kiện, nghe thấy tiếng vang cũng không nâng mắt lên.

“Úc tổng.”

Úc Thanh ừ một tiếng.

“Tôi muốn từ chức, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ bồi thường.”

Lần này, Úc Thanh nửa ngày không lên tiếng.

Xem xong văn kiện trên tay, anh khép lại đặt lên bàn, ngón tay đẩy mắt kính gọng vàng trên mũi lên, tầm mắt sắc bén nhìn cô.

“Muốn từ chức thoát khỏi tôi, sau đó chạy tới bên người Tô Lăng?”

Ngụy Triêm Y:???

Úc Thanh đột ngột bật cười, ngữ khí lạnh lẽo hiếm thấy: “Triêm Triêm, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Má! Nó!

Biện pháp hoành đao đoạt ái này chẳng lẽ có tác dụng?

Ngụy Triêm Y lập tức như được tiêm thêm máu gà, biểu tình thích làm gì thì làm trên mặt nháy mắt đã biến thành ưu thương sầu khổ, rưng rưng lên án: “Úc tổng, anh… anh muốn làm gì tôi!?”

Đến đây đến đây nào!

Làm càng mãnh liệt càng tốt!

———

Tác giả có lời muốn nói: Đại tiểu thư thích diễn câu được con cá lớn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK