• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người cùng chờ cảnh sát tới đây, cảnh sát tới liền mang bọn cướp đi, Ngụy Triêm Y cũng vì chân không đi đường được mà phải để Úc Thanh ôm, cho dù cô không cam tâm tình nguyện thế nào đi nữa thì cũng không thể nói được gì, cũng không thể bắt cô mang một thân tàn tật này bò về nhà họ Ngụy được đúng không?

Ngụy Triêm Y nhịn không được bổ não ra cái khung cảnh đó, thật tình cảm thấy bản thân đủ thảm.

Bị Úc Thanh ôm, cô yên lặng không nói ôm lấy cổ anh, mặt thì quay sang một bên không thèm nhìn anh.

Cảnh sát nhìn Ngụy Triêm Y nhiều thêm mấy cái, Úc Thanh lại quay đầu cô ấn vào trong ngực mình, ngước mắt liếc cảnh sát, cảnh sát cũng xấu hổ dời mắt đi.

Cái tên Ngụy Triêm Y ở Bắc Lâm có rất nhiều người biết tới, là thiên kim của một gia tộc lớn, đã nhiều năm không có tin tức, vừa trở về liền mang theo một người đàn ông, đương nhiên là khiến người khác cảm thấy có chút tò mò rồi.

Cảnh sát áp giải bọn cướp đi ở phía trước, Úc Thanh ôm Ngụy Triêm Y chậm rãi đi ở đằng sau, giữa mày anh vẫn luôn nhíu chặt, thỉnh thoảng lại cúi đầu xem cô.

“Có đau không, Triêm Bảo?”

“Ngoan, đau thì nói cho anh.”

Thanh âm anh dịu dàng hơn bao giờ hết, sắc mặt Ngụy Triêm Y không được tự nhiên, lạnh lùng nói: “Nói với anh, anh có thể làm nó hết đau được hả?”

Úc Thanh dừng lại không đi nữa, cúi đầu nhìn cô chăm chú, các chú cảnh sát liên tục quay đầu lại nhìn xung quanh, Ngụy Triêm Y nắm chặt quần áo anh, vội vàng hoảng hốt: “Anh làm gì vậy, mọi người đều đang nhìn chúng ta đấy.”

Úc Thanh nói: “Nếu em đau thì có thể đánh anh mắng anh.”

Ngụy Triêm Y: “…”

“Anh có bệnh hay không vậy?”

“Có chứng thích tự ngược à?”

“Không phải.” Úc Thanh ôm cô chặt hơn một chút, cực nhẹ hôn lên trán cô, “Anh đau cùng em.”

“…”

Ngụy Triêm Y ho khan một tiếng: “Được rồi, đi nhanh lên, mọi người đều đang nhìn kia kìa, còn ra thể thông gì nữa.”

Hơn nữa bị anh ôm thế này, thân thể cô cứng đờ giống như cục đá vậy, cảm thấy dày vò muốn chết.

Úc Thanh cười khẽ bên tai cô: “Thả lỏng chút.”

Ngụy Triêm Y: ??

Thả lỏng cái con khỉ.

Vì cái gì mà mấy lời anh nói ra cứ mập mờ ái muội là thế nào, làm cho cô xấu hổ tới mức đỏ cả mặt.

Úc Thanh lo lắng cô khó chịu, mang cô tới bệnh viện xem chân một chút, sau khi không có trở ngại gì liền tới Cục Cảnh Sát làm ghi chép.

Ngụy Triêm Y đi đường còn có hơi cà thọt, lại quật cường không muốn để người khác đỡ, nhưng mà sau khi đi được hai bước… cái tư thế của cô cứ vặn vẹo ưỡn ẹo kỳ kỳ làm sao ý.

“…”

Đại tiểu thư là người yêu cái đẹp, nhịn không được trộm nhìn Úc Thanh, anh lại đang nhìn cô, nhưng không nhìn mặt cô mà là quan tâm nhìn chằm chằm chân của cô, làm như sợ cô té ngã.

Thấy cô không đi nữa, Úc Thanh nâng mắt lên: “Có phải còn đau hay không?”

Anh đi tới, không hỏi không rằng ôm ngang cô lên.

“Ê, Úc Thanh!” Ngụy Triêm Y nhanh chóng nói: “Anh bỏ tôi xuống, đỡ tôi là được rồi.”

“Tự em đi, đến tối chúng ta cũng không về đến nhà được.”

Ngụy Triêm Y: ?

Cho nên, anh là đang diss cô đúng không?

“Anh ghét bỏ tôi?”

Úc Thanh cười khẽ: “Nào dám, tiểu công chúa.”

Ngụy Triêm Y: Hơ hơ.

Mắt không thấy, tâm không phiền, cô quyết định nhắm mắt lại.

Lúc anh làm ghi chép, Ngụy Triêm Y ngồi ở một bên nghỉ ngơi, anh bị cảnh sát dò hỏi, cô nhìn sườn mặt anh, người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn thanh tuyệt trước sau như một, dựa lưng vào lưng ghế, chân dài giao nhau, khí chất vô cùng bất phàm, mặc kệ là ở đâu đi chăng nữa, Úc Thanh vẫn luôn là nhân vật nổi bật nhất.

Cô như có điều suy tư nhìn mái tóc đã nhuộm thành màu đen của anh, trước kia vì sao tóc anh lại thành trắng? Là bởi vì thân thể lại xấu đi hay sao? Chẳng lẽ không có thuốc nào chữa được à?

Ngụy Triêm Y đột nhiên cười lạnh một cái, đàn ông chó má, muốn chết thì chết mau lên!

Cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh trộm nhìn cô nãy giờ cảm thấy Ngụy đại tiểu thư có chút kỳ quái, cứ một chốc lại nhìn Úc tiên sinh tới ngẩn cả người, một chốc lại lộ ra biểu tình như đang suy tư, nhưng vài giây sau lại lập tức lạnh mặt, cười sởn cả tóc gáy.

Cảnh sát trẻ thu hồi ánh mắt, các tiền bối quả nhiên nói rất đúng, tâm phụ nữ như kim mò đáy bể, nắm không được, tìm không thấy.

Hơn mười phút sau, làm xong ghi chép, Úc Thanh đi về phía cô, lại cong lưng chuẩn bị ôm cô lên, Ngụy Triêm Y ngó thấy tất cả các cảnh sát từ nam nữ tới già trẻ đều đang nhìn sang bên này, cô liền đẩy anh ra, ngạo nghễ nói: “Không cần, tôi tự đi được.”

Úc Thanh nhướng mày.

Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Ngụy Triêm Y đỡ tường đứng lên, dùng cái chân không bị thương nhảy lò cò vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn ánh mắt quan tâm của mấy vị cảnh sát, cười nói: “Không sao hết, tôi có thể tự đi.”

“Hoàn toàn ok, còn không phải chỉ là đi đường thôi sao? Sao có thể làm khó được tôi chứ.”

Cô khí phách vỗ cánh tay Úc Thanh: “Đi.”

Sau đó tiêu sái… nhảy lò cò ra ngoài.

Các vị cảnh sát: “…”

Úc Thanh dùng tay che trán, bất đắc dĩ cười khẽ.

Anh cùng đi theo sau cô, Ngụy Triêm Y nhảy lò cò đến vô cùng vui vẻ, tóc dài theo động tác của cô hơi hơi đong đưa, cô gái đỡ tường quay đầu cho anh một thủ thế OK.

“So easy!”

Ngụy Triêm Y cảm thấy chỉ có một từ có thể hình dung bản thân mình bây giờ.

Khí phách.

Úc Thanh cúi đầu thở dài: “Triêm Bảo.”

Ngụy Triêm Y đi bằng một chân có chút mệt, nhẹ nhàng đặt cái chân đang bị thương xuống đất: “Làm sao?”

“Anh ôm em, em xấu hổ sao?”

Ngụy Triêm Y cười lạnh: “Tôi? Xấu hổ? Anh đang nằm mơ đó à?”

Úc Thanh đến gần, thân cao chân dài làm cô có cảm giác áp bách, lưng Ngụy Triêm Y dán vào tường, đề phòng nhìn anh.

“Triêm Bảo còn thích anh.” Anh nhẹ giọng, dịu dàng kết luận.

Tựa như khinh khí cầu bị chọc thủng nổ mạnh trong nháy mắt, giờ phút này Ngụy Triêm Y chính là cái cảm giác đó, lời Úc Thanh nói tựa như một cây châm đâm chọc vào lòng cô, làm cho gai nhọn cả người cô đều dựng lên.

Cho dù cô đã tận lực phớt lờ nó, thậm chí là muốn lừa gạt chính mình, nhưng tim đập vẫn nói rõ cho cô biết, tỉnh lại đi, cô vẫn rất thích anh.

Cho nên Úc Thanh giờ là đang cười nhạo cô sao?

Lừa mình dối người và bị người ta phát hiện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, một loại bực bội cùng không cam lòng khi bị người ta vạch trần khuyết điểm đan chéo vào với nhau, Ngụy Triêm Y chán ghét bản thân không có tiền đồ.

Mà Úc Thanh vẫn là bộ dáng cũ, dễ như trở bàn tay là có thể hiểu được nội tâm cô nghĩ gì, cho tới bây giờ, cô vẫn không thể hiểu được anh, vẫn không thể nhìn thấu anh.

Biểu tình trên mặt Ngụy Triêm Y thay đổi liên tục, Úc Thanh vốn là muốn chọc cô, không nghĩ tới sẽ gợi lên chuyện buồn trong lòng cô.

Đích xác, bọn họ cần phải nói chuyện nghiêm túc.

Anh vây cô ở trong góc, giọng nói khẩn thiết: “Anh xin lỗi, anh cũng không muốn em phải khổ sở.”

“Từ trước tới giờ anh luôn nghĩ, rõ ràng anh đều làm hết rồi, vì sao em vẫn không chịu tha thứ cho anh, ngay cả liếc mắt nhìn anh nhiều thêm một cái cũng không muốn, sau khi biết được chân tướng anh mới hiểu được, tuy anh vẫn luôn xin lỗi, nhưng căn bản không ý thức được bản thân sai ở đâu.”

“Anh sai vì không tín nhiệm em, lừa em còn không biết hối cải, sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ chỉ tin em thôi, sẽ không bao giờ lừa em nữa.”

“Triêm Bảo, lại thích anh một lần nữa có được không.”

Thanh âm có chút nghẹn ngào, đáy mắt anh đỏ ửng, không hề chớp mắt nhìn cô, ngóng trông cô có thể đồng ý.

Nhưng Ngụy Triêm Y thậm chí còn không muốn nhìn thấy anh, mặt quay sang một bên: “Giữa chúng là là bất bình đẳng, hết thảy mọi thứ của tôi anh đều biết, mà tôi lại chẳng biết cái gì về anh cả.”

Cô vẫn là như vậy, vẫn không chịu nhìn anh, Úc Thanh nhẹ niết vành tai cô, đốt ngón tay nhẹ vuốt ve da thịt trên sườn mặt cô.

“Anh biết hết thảy của em là vì anh từng tốn rất nhiều thời gian để nhớ tới em, toàn thế giới đều là em.”

Ngón tay anh xoa sợi tóc của cô, đầu ngón tay nhẹ vuốt ve, một tấc một tấc đều là mê muội, than nhẹ: “Anh sao có thể không hiểu em được chứ, em là bảo bối anh yêu nhất mà.”

Khi anh sắp hôn xuống, Ngụy Triêm Y vội đẩy anh ra: “Nói như vậy, tôi không hiểu anh là bởi vì tôi không để bụng anh?”

Úc Thanh cười khổ: “Trước giờ em chưa từng để bụng tới anh.”

Trước kia, dù cho cô thích anh đi nữa, thì đúng là chưa từng chân chính hiểu rõ Úc Thanh, cô luôn luôn là nuông chiều tùy hứng, người bên cạnh cô đều vây quanh cô vô điều kiện, không thể phủ nhận một điều, Úc Thanh cũng là như vậy, thậm chí là việc anh cưng chiều cô nhất lại khiến cô càng thêm kiêu ngạo, nơi nào còn có thể chủ động tới tìm hiểu anh?

Úc Thanh mở rộng cánh tay: “Triêm Triêm, nếu em tới gần, em sẽ phát hiện, hết thảy mọi thứ của anh trước giờ đều không có giấu kín, chỉ cần em muốn, anh liền cho, có được không?”

Lời này nói ra khiến Ngụy Triêm Y vô cùng mất tự nhiên, “Anh cách xa tôi ra.”

Anh lại tới gần một bước.

“Cách xa tôi ra một chút!”

Úc Thanh lại tới gần hơn, “Điều làm anh đau lòng nhất chính là em bảo anh rời xa em.”

“Việc này thực sự rất khó.”

Ngụy Triêm Y lập tức nhớ tới việc trước đây, Úc Thanh cũng vô số lần nói với cô những lời này, anh nói chuyện anh ghét nhất chính là cô bảo anh cách xa cô ra, cho nên anh hao hết trăm cay ngàn đắng, không thuận theo cũng không buông tha, cứ một hai phải tới tìm cô?

Kẻ điên.

“Giữa chúng ta cũng không phải anh lời ngon tiếng ngọt mấy câu là có thể thay đổi.”

Úc Thanh thấy cô tức giận tới mức hô hấp dồn dập, than nhẹ, dỗ dành: “Đương nhiên không chỉ là mấy câu, lời ngon tiếng ngọn phải nói với em mấy đời nữa, chịu không?”

“Bây giờ anh câm miệng được rồi đó!” Lại còn tiếp tục nghe nữa, cô sợ mình sẽ không nhịn được tát chết anh.

Úc Thanh cười: “Được.”

“Tuy dáng vẻ em nhảy lò cò rất đáng yêu, nhưng lại không ưu nhã tý nào, em nên là người yêu cái đẹp mới đúng.”

“Im đi.”

“Đương nhiên, nếu em không muốn để anh ôm, vậy cõng cũng được.”

“Có thể im được chưa!” Giọng nói của cô có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Triêm Triêm, muốn ôm hay là cõng?”

Ngụy Triêm Y: “…”

“Cõng!”

Úc Thanh ngồi xổm xuống trước mặt cô, Ngụy Triêm Y khẽ cắn môi bò lên, Úc Thanh cẩn thận nâng cái chân bị thương của cô lên.

Úc Thanh rất cao, cô được anh cõng mới cảm thấy loại cảm giác chân thật này, cứ cảm thấy bản thân cách mặt đất rất xa.

Chuyện hôm nay xảy ra giống hệt với lần lên chùa miếu lần đó, cũng là lên núi, cũng là gặp cướp, chỉ khác là lần trước anh bị thương, lần này là cô trật chân, đều phải tới cục cảnh sát lẫn bệnh viện, hơn nữa, anh đều sẽ cõng cô.

Một lần đó, Úc Thanh vì cô mà chắn một dao, khi đó anh có thực sự thích mình hay không?

“Thích.” Thanh âm chứa ý cười của Úc Thanh truyền tới.

“Vẫn luôn thích em.”

Ngụy Triêm Y nhíu mày: “Vì sao tôi nghĩ cái gì anh đều biết hết vậy?”

“Anh không biết, anh đoán.”

“Anh đoán thật chuẩn phải không?”

Cũng không hẳn, cô là chấp niệm đã khắc vào tận cốt tủy anh, Úc Thanh thường quen dùng cách suy nghĩ của cô để suy nghĩ hết thảy mọi việc, cho nên mới dễ dàng đoán được cô nghĩ gì.

Ngụy Triêm Y không lên tiếng.

Úc Thanh bỗng khàn giọng hỏi: “Triêm Bảo, ngày đó rất lạnh có đúng không?”

“Cái gì?”

“Ngày em nhảy xuống biển.”

Ngụy Triêm Y im lặng, Úc Thanh cõng cô chậm rãi đi, tựa như khi nhắc tới đề tài này, sống lưng anh cũng cứng đờ.

Khi đó đang là mùa đông, nhiệt độ dưới biển càng thấp hơn, may mà đám Mạc Khả kịp thời vớt cô lên, nhưng sau đó cô vẫn vì thế mà cảm mạo phát sốt mất mấy ngày.

Sau đó, Ngụy Triêm Y không chỉ một lần từng bội phục bản thân có dũng khí tới như vậy, chỉ vì lợi dụng việc Úc Thanh thích mình rồi làm anh thống khổ mà có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy, còn tới một lần nữa, có lẽ cô thật sự sẽ không có dũng khí, khi đó thực sự là do tức điên nên mới liều mình một phen thôi.

“Sau này giận anh cũng đừng làm việc ngốc như vậy, còn lại dù em có làm gì đi nữa, chỉ cần em có thể nguôi giận, đều có thể làm để tra tấn anh.”

Ngụy Triêm Y cười như không cười: “Dùng dao đâm anh một nhát thì sao?”

Anh cũng cười: “Được.”

“Anh mắc chứng tự ngược à?”

Úc Thanh mím môi cười, không nói.

Cho dù Ngụy Triêm Y không nói, anh cũng biết khi đó cô khổ sở tới nhường nào, sợ hãi ra sao.

Anh cũng theo cô nhảy xuống biển, cũng rõ ràng thể nghiệm được cảm giác bị nước biển lạnh lẽo bao quanh, một mảnh đen nhánh không nhìn thấy ánh sáng, mênh mông vô bờ dường như muốn nuốt chửng anh vậy.

Úc Thanh ôm sát cánh tay đang đỡ ở dưới hai chân cô thêm một chút: “Thật may.”

Anh lẩm bẩm, thanh âm rất thấp.

Ngụy Triêm Y không nghe rõ: “Anh nói gì?”

“Không có gì.”

May quá.

May mắn là cô còn sống.

***

Úc Thanh ở lại nhà họ Ngụy, Ngụy Triêm Y gần đây vô cùng buồn phiền, vốn là định về nhà tránh anh một đoạn thời gian, lại không nghĩ tới anh còn theo tới tận đây, không chỉ có thế mà còn không biết xấu hổ ở lại nhà cô, vừa ở là ở hơn một tháng.

Không ít quý tộc hào môn ở Bắc Lâm nghe nói Úc Thanh ở chỗ này, liên tục mời anh tới chơi, Úc Thanh cơ hồ đã coi đây giống như cái Úc gia thứ hai rồi, Ngụy Lương thấy anh đem tới cho mình nhiều mối quan hệ như vậy, còn vô cùng vui sướng, Ngụy Triêm Y thậm chí còn cảm thấy chú út nhà cô đã hạ quyết tâm gả cô cho Úc Thanh rồi.

Cho nên, đây cũng là lúc dọn đồ chạy trốn.

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn giữ liên lạc với đám Mạc Khả, biết được vị trí chính xác của tiệm cafe bọn họ mở, vẫn đang trang trí lại, Ngụy Triêm Y cũng rất chờ mong.

Bọn họ đi theo cô phiêu bạt lâu như vậy rồi, không có chỗ ở cố định, giờ rốt cuộc cũng có, đây là một chuyện tốt.

Mỗi ngày Úc Thanh đều sẽ tới xem cô, cho dù Ngụy Triêm Y sẽ không để ý tới anh, nhưng anh dù mưa to gió lớn thậm chí là có sấm sét cũng không đổi, một ngày ba lần tới thăm cô, còn hỏi dì giúp việc trong nhà món ăn hằng ngày của cô, có đôi khi buổi tối mở cửa sổ ra hóng gió cũng có thể nhìn thấy anh lẻ loi đứng ở dưới lầu nhà cô.

Mới đầu Ngụy Triêm Y còn cười nhạo anh, hơn nữa còn mắng bảo anh tránh xa ra một chút, nhưng anh vẫn thường xuyên tới, cái gì cũng không làm, cứ nhìn chằm chằm cửa sổ cô tới phát ngốc, nếu có thể chờ được cô mở cửa sổ liếc anh một cái, anh sẽ giãn mày ra, tâm tình vô cùng tốt.

Hôm nay Ngụy Triêm Y rảnh rỗi không có việc gì làm, bảo dì giúp việc chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh và thuốc màu cho cô, cô ngồi trong hoa viên vẽ tranh cả một buổi trưa.

Lúc Úc Thanh tới, Ngụy Triêm Y đang hết sức chuyên chú pha thuốc màu, cô ngồi trước giá vẽ, mặc áo lông màu đỏ, tóc cột đuôi ngựa thấp, bên tai có một dúm tóc bị gió thổi phất qua cằm, màu da trắng phát sáng.

Úc Thanh an tĩnh nhìn cô một lát, có hơi kinh ngạc việc Ngụy Triêm Y thế mà lại biết vẽ tranh, có điều thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn thì từ nhỏ thường sẽ được bồi dưỡng đủ loại sở thích tao nhã, biết vẽ tranh cũng không có gì lạ.

Úc Thanh hơi tò mò, muốn xem cô vẽ cái gì.

Vừa đến gần liền thấy…

Doraemon.

Úc Thanh: “…”

Ngụy Triêm Y nhìn thấy anh liền ghét bỏ nhíu mày, bĩu môi, quay đầu lại nhìn bức tranh của mình, tô màu lên: “Làm sao, có phải chưa từng thấy qua bức tranh nào đẹp thế này không?”

Địa vị bây giờ của anh, có thứ quý giá gì mà chưa từng thấy qua, Ngụy Triêm Y đây là đang tái phát tính tình kiêu ngạo, muốn người ta khen.

Úc Thanh cúi người xuống, tay chống lên ghế cô, cằm suýt nữa là dựa ở trên vai cô, hai người dựa sát vào nhau, thân thể Ngụy Triêm Y cứng đờ lại trong nháy mắt, nhanh chóng lùi sang bên cạnh, quay đầu nhìn anh: “Anh làm cái gì đấy?”

“Thưởng tranh.” Thanh âm có hơi khàn.

Úc Thanh cầm lấy bút trong tay cô, vẽ thêm mấy nét trên thân Doraemon: “Phối màu tươi mát thoát tục, bút pháp tinh tế, đủ để thấy bút lực vững chắc, hình ảnh sạch sẽ gọn gàng, sinh động như thật, tranh vẽ rất đẹp.”

Ngụy Triêm Y: “…”

Má nó, khen tới mức cô cũng ngại hộ rồi.

Úc Thanh nhẹ giọng: “Xin hỏi, tác phẩm xuất chúng tuyệt thế này có thể tặng anh không?”

Ngụy Triêm Y lạnh nhạt: “Anh không xứng.”

Úc Thanh cười cười, đang muốn nói gì đó, bảo mẫu của Ngụy gia là Trần tẩu đã hoảng loạn lớn tiếng kêu: “Tiểu thư! Không hay rồi tiểu thư!”

Trần tẩu đi tới, nhìn thấy Úc Thanh cũng ở đây, biết anh là khách quý, bà vội thu liễm bộ dáng sốt sắng của mình lại: “Úc tiên sinh cũng ở đây sao.”

“Xảy ra chuyện gì?” Ngụy Triêm Y hỏi.

Trần tẩu: “Mấy vị chú bác của cô tới đây làm ầm ĩ cả lên, nói cô không phải cốt nhục của tiên sinh và phu nhân, không thể làm người thừa kế tài sản của Ngụy gia, muốn Ngụy Lương tiên sinh nhường chức vị gia chủ lại, còn muốn đuổi cô đi nữa.”

Úc Thanh thu lại nụ cười vừa mới trêu chọc Ngụy Triêm Y lại.

Ngụy Triêm Y đặt bút vẽ lên hộp màu, thong thả nói: “Trần tẩu, phiền dì thu dọn hộ tôi, không cần lo lắng gì hết, tôi đi qua đó ngay bây giờ.”

Úc Thanh tự nhiên đi ở bên cạnh cô, Ngụy Triêm Y nhìn anh: “Chuyện của Ngụy gia, anh đi theo làm gì? Tuy rằng anh là con ruột của mẹ, nhưng chung quy vẫn không phải họ Ngụy.”

Úc Thanh rũ mắt cười nhạt: “Ngụy gia là của em, đừng sợ.”

Ngụy Triêm Y ngẩn ra một chút, “Tôi vốn còn định chia cho anh nửa phần gia sản đấy.”

Đương nhiên, giờ đã không còn suy nghĩ này nữa.

“Anh muốn gia sản của em làm gì, anh là muốn bản thân em.”

Anh dừng một chút, bổ sung: “Cả trái tim em nữa.”

Ngụy Triêm Y cười ha ha một tiếng, giả trân không chịu được.

Bên sảnh ngoài đã ồn ào nhốn nháo hết cả lên, Ngụy Triêm Y còn chưa tới gần đã nghe được mấy thanh âm ồn ào.

“Ngụy Lương, nếu chú đã sớm biết Ngụy Triêm Y không phải cốt nhục của Ngụy Giang thì nên sớm nói cho mọi người biết mới đúng, Ngụy gia chúng ta to như vậy, gia nghiệp này sao có thể để người không rõ lai lịch kế thừa, này không phải đang hủy hoại cơ nghiệp của tổ tông sao?”

“Đúng thế, lúc trước khi Ngụy Giang với vợ của chú ấy cùng qua đời, tôi đã cảm thấy cái con bé kia không có khả năng chống đỡ được nhà họ Ngụy rồi, chú che chở nó nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn còn bảo bọc nó, chú đúng là vô tư thật, hay là chính chú đã coi nó thành con rối của mình, muốn độc chiếm Ngụy gia!”

“Nếu như hôm nay chú đứng trên cùng một chiến tuyến với chúng tôi, đem con nhỏ không rõ lai lịch này đuổi ra ngoài, chúng tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, cùng nhau thương lượng xem ai mới xứng làm gia chủ nhà họ Ngụy.”

“Đúng thế, Ngụy gia ở Bắc Lâm là hào môn lâu đời, gia chủ của chúng ta không thể chọn bừa được. Ngụy Lương, chú mau quyết định nhanh lên.”

Ngụy Triêm Y đứng phía sau cửa nhàn nhạt nghe, một màn này cô đã sớm trải qua rồi, khi cha mẹ cô qua đời, những người này cũng cùng nhau “bức vua thoái vị”, cô cường chống tới bây giờ, chỉ có Ngụy Lương là ủng hộ cô.

Hiện tại, những người này lại bắt đầu ngóc đầu trở lại, thật ra Ngụy Triêm Y cũng từng nghĩ tới, nếu trong số bọn họ có người thật sự có suy nghĩ muốn phát triển Ngụy gia, cô có thể đưa ra một số quyền lợi, rốt cuộc thì cô cũng không phải con gái nhà họ Ngụy, cứ chiếm đoạt như vậy thì đúng là không có đạo lý.

Nhưng những người này đều chỉ ích kỷ muốn nghĩ cho bản thân mình, chỉ muốn kiếm được chỗ tốt từ tay cô, sau lưng cũng không để cha mẹ đã mất của cô vào trong mắt, cô làm sao có thể chịu đựng để những con rệp này nhớ thương đồ vật duy nhất mà cha mẹ để lại cho cô chứ?

Ngụy Triêm Y nhịn không được siết chặt tay.

Úc Thanh nắm lấy tay cô, nhiệt độ cơ thể anh vẫn luôn có hơi thấp, không thể cho cô chút ấm áp, nhưng lời nói lại thong thả ôn nhu: “Triêm Triêm, cho dù là ai nói cũng không cần để ý, em chính là con gái của cha mẹ em, là bọn họ lựa chọn em, ôm em về nhà nuôi. Bọn họ nuôi em từ nhỏ tới lớn, không để em chịu bất cứ ấm ức gì, ở trong lòng bọn họ, em chính là con gái ruột, em chính là đại tiểu thư được mọi sủng ái của Ngụy gia, em là người có tư cách kế thừa tài sản của bọn họ nhất, bọn họ nhất định là đã nghĩ như vậy.”

Tay Ngụy Triêm Y run lên: “Thật sao? Bọn họ thật sự nghĩ như vậy?”

“Đúng thế.” Không có người nào rõ ràng hơn so với anh, đôi vợ chồng kia yêu cô gái này như thế nào, chỉ hận không thể cho cô cả thế giới, Úc Thanh cũng bởi vì thế mà hâm mộ ghen ghét vô số lần.

“Cho nên, đi bảo vệ thứ thuộc về em đi.”

Ngụy Triêm Y hừ nhẹ: “Còn cần anh nói sao, tôi vẫn luôn bảo vệ nó.”

Cô đẩy cửa ra, đi vào.

Úc Thanh nhìn bóng dáng mỏng gầy của cô, nhẹ thở dài, anh thật sự hối hận, lúc trước anh hẳn là nên ra tay giúp cô, chứ không phải là sống chết mặc bay, vui sướng khi người gặp họa, hiện tại còn để cô chịu ấm ức như vậy.

Có điều, giờ sẽ không như vậy nữa.

Cô bé này, anh sẽ bảo vệ tới cuối đời.

Ngụy Triêm Y cười cười đi vào sảnh chính: “Thật là náo nhiệt nha, tôi đứng ở ngoài cửa nghe được một lúc lâu rồi, hiểu được các chú các bác là đang muốn cái gì. Nói trắng ra thì các bác chính là muốn cướp đi gia sản của tôi đúng không, nhưng khiến mọi người thất vọng rồi, từ lúc tôi mười mấy tuổi, tôi đã không cho mấy người cướp được nó, thì hiện tại các người cũng đừng hòng có được.”

Cô ngồi xuống, khẽ nâng cằm: “Về thân thế của tôi, không có thông báo ra bên ngoài là bởi vì cảm thấy không liên quan tới các người, tuy các người cũng họ Ngụy, nhưng lại chỉ là dòng thứ bên gia tộc, vọng tưởng quản chuyện của dòng chính hả, các người có tư cách sao? Có quyền lợi này sao? Hiện tại gia chủ là chú út của tôi, việc này tới lượt các người hoa tay múa chân à?”

Một đám người bị cô nói cho không nói lại được, mặt đỏ tía tai nhìn Ngụy Lương: “Ngụy Lương, chú nói một câu xem! Đuổi con nhóc chết tiệt này ra ngoài đi!”

“Đúng! Chỉ cần chú gật đầu, chúng tôi lập tức đuổi nó ra ngoài!”

Ngụy Lương lắc đầu cảm thán: “Các vị, Triêm Y đã lớn rồi, tuổi của các vị cũng đã lớn, sao cái đầu cũng không lớn thêm được tý nào thế? Con bé không phải là con ruột của anh cả và chị dâu, chuyện này thì tôi biết, nhưng có liên quan gì, từ nhỏ tôi đã nhìn nó lớn lên, thậm chí các vị cũng chứng kiến quá trình trưởng thành của con bé, sao lại nhẫn tâm lặp đi lặp lại cái lời bức ép một cô gái nhỏ như vậy chứ.”

“Anh cả và chị dâu tôi trước khi đi đã phó thác tôi phải chăm sóc Triêm Y thật tốt, có thể thấy được bọn họ yêu thương đứa con gái này tới mức nào, nếu như họ trên trời có linh thiêng, biết được các người đối xử với con gái họ như vậy, không sợ là đêm ngủ sẽ bị họ tìm tới dọa chết sao?’

“Chức vị gia chủ tôi đang nắm giữ là tôi làm thay, chờ khi nào Triêm Y muốn lấy lại thì tôi sẽ thoái vị nhường cho nó rồi về dưỡng lão, các vị cũng đừng nghĩ cách đoạt nữa, Ngụy Lương tôi không phải người đa tâm nhiều mắt, nhưng cũng không ngu tới nỗi dễ dàng để mấy người châm ngòi thổi gió ở bên đâu, người nên cút ra ngoài là các vị mới đúng.”

Ngụy Triêm Y quét mắt nhìn bảo an của Ngụy gia: “Đưa đám người này ra ngoài!”

Những người bên dòng thứ vốn là cùng tụ họp mà tới, chừng hai mươi mấy người, người đông thế mạnh cũng không sợ, thấy Ngụy Triêm Y và Ngụy Lương đều dầu muối không ăn, bọn họ quyết định là muốn gây sự tới cùng, cho dù không chiếm được chỗ tốt gì thì cũng phải làm cho tất cả mọi người biết được thân phận của Ngụy Triêm Y, để cô không có cách nào dừng chân ở Bắc Lâm, thân thế một khi không thuyết phục được mọi người, sau này nếu có thật sự lên nắm quyền thì cũng vô cùng khó khăn.

Bảo an và người bên dòng thứ xô xô đẩy đẩy qua lại, một thanh âm thanh thuận như ngọc bỗng dưng truyền tới: “Tôi cũng muốn nhìn xem, các người có lá gan gì mà dám tới đoạt đồ của phu nhân nhà tôi.”

Úc Thanh đi lên, người đàn ông trẻ tuổi thân cao chân dài, khuôn mặt lạnh lùng thanh tuyển.

Đám người trong sảnh chính nhìn thấy anh thì lập tức ngẩn ra, dù có mắt mù đi nữa thì cũng không thể không biết đây là ai.

Úc tam gia của Liêu Thành, sao anh lại ở chỗ này?

Hơn nữa anh mới vừa nói cái gì?

Phu nhân?

Ngụy Triêm Y?

Chuyện từ khi nào?

Ngụy Lương tự mình mời Úc Thanh lên ghế chính, Ngụy Triêm Y liếc anh một cái, không động đậy.

Úc Thanh đi tới trước mặt cô, thanh âm ôn nhu: “Triêm Triêm, sao không nói với anh có người bắt nạt em?”

Ngụy Triêm Y: “…”

Bớt diễn đi được không?

“Tôi có thể tự giải quyết.”

“Sao có thể như vậy được, anh không yên tâm.” Thanh âm anh ôn ôn nhu nhu, đau cô sủng cô như thế nào đều bộc lộ hết ra ngoài.

Nói xong, Úc Thanh lại ngước mắt nhìn mọi người, thần sắc dịu dàng phai đi từng chút một, biến thành lạnh đến thấu xương.

“Chính các người, muốn bắt nạt cô ấy?”

Mọi người im như ve sầu mùa đông.

Úc tam gia chính là một nhân vật lớn không dễ chọc, về việc anh dùng thủ đoạn máu tanh nào để ngồi được lên vị trí gia chủ, cho dù ở Bắc Lâm xa xôi thì bọn họ cũng đã từng nghe nói qua.

“Úc… Úc tam gia, sao ngài lại ở chỗ này?” Có người đánh bạo hỏi.

“Sao tôi lại ở chỗ này?” Úc Thanh ngồi xuống bên người Ngụy Triêm Y, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô.

Ngụy Triêm Y ghét bỏ hất ra, anh cũng không giận, chỉ nhìn cô cười nhẹ, nhớ tới câu hỏi của người nọ, anh hơi đẩy mắt kính một chút, thong thả dựa về sau: “Liên quan gì tới mấy người?”

Mọi người: “…”

Ngụy Lương phân phó người hầu châm trà cho Úc Thanh.

Ngụy Triêm Y có chút cạn lời, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng mà sao ai cũng sợ Úc Thanh thế, anh đáng sợ đến thế sao?

Úc Thanh khảy chén trà, thanh âm không nhẹ không nặng: “Đại khái là do Triêm Triêm đối xử quá nhân tử với các người đi.”

Anh nở nụ cười: “Tôi luôn dạy cô ấy không cần quá nhân từ như vậy, nhưng cô ấy chính là không ngoan, một khi đã như thế, không bằng tôi thay cô ấy dạy dỗ mấy người, gần đây Minh Tín muốn xây thêm chi nhánh ở Bắc Lâm, nghe nói các vị có vài khu đất không tệ, tôi chuẩn bị đoạt nó đây.”

Mọi người: ?

Sao anh có thể nói tới trắng trợn táo bạo như vậy chứ.

Úc Thanh gõ gõ đầu ngón tay, không chút để ý nói: “Còn nữa, mấy cái công ty nát của các người, tôi cũng có hứng thú, muốn mua lại đưa cho Triêm Triêm, coi như là sính lễ.”

Mọi người: ????

Ngón tay đang gõ của Úc Thanh dừng lại, “Muốn đoạt đồ của cô ấy, cũng phải ước lượng xem bản thân có năng lực hay không đã.”

Ngụy Triêm Y nhìn mấy người dòng thứ mới rồi còn kiêu ngạo, trong mấy giây ngắn ngủi mà ai nấy cũng mặt mũi trắng bệch, lại nhìn Úc Thanh, từ tận đáy lòng cảm thấy.

Anh thật đáng sợ.

Úc Thanh quay đầu nhìn cô, cười cười vuốt nhẹ cái mũi của cô: “Trút giận cho em.”

Ngụy Triêm Y: Hơ hơ.

——-

Tác giả có lời muốn nói:

Ác long: Bé cưng của ta, ta sủng!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK