Hai sức mạnh thần bí kia cư nhiên là thứ cứu mạng nàng vậy mà họ còn lo lắng hai nguồn sức mạnh sau khi được giải phóng thì nàng không chịu được, không chỉ có vậy Quân Nhi cư nhiên trú ngụ trong hồn hải của Lăng Tuyết!
- Chủ nhân làm ta lo lắng chết đi. – Đại Lưu lên tiếng trách móc.
Nhưng mà Quân Nhi sao không gặp hắn a, có phải nàng quên hắn rồi không?
Nhìn vẻ mặt ảm đạm của Đại Lưu Lăng Tuyết thật sự không đành lòng.
- Người đã mất thì đừng buồn nữa, trước khi nàng biến mất đã dặn dò ta chiếu cố ngươi. – Lăng Tuyết an ủi.
- Thật không? – Đại Lưu ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết không nói gì mà chỉ đưa cái kẹp tóc Quân Nhi để lại cho Đại Lưu. Đại Lưu nhìn thấy kẹp tóc thì đưa đôi tay run run nhận lấy.
[cách tuyến]
- Đại Lưu, ngươi nhìn xem hoa đào của ta đã lớn hết rồi này thật không uổng ta mấy chục năm chăm sóc a. – Một thiếu nữ chạy tung tăng trong biển hoa nhìn nàng giống như một tiên nữ.
- Quân Nhi, người thật là, ta nhớ không lầm là một tay ta tưới nước đi còn người thì suốt ngày đóng cửa tu luyện thôi. – Đại Lưu lên tiếng chất vấn.
Thân ảnh Quân Nhi cách Đại Lưu rất xa, trong chớp mắt đã đứng trước mặt hắn.
- Ngươi là do ta cứu và chăm sóc a, vì thế hoa ngươi chăm sóc là do ta chăm sóc. – Quân Nhi nháy mắt nghịch ngợm.
- Được rồi người đúng, hoa này là do người chăm sóc. – Đại Lưu giơ tay đầu hàng.
- Nhìn ngươi thật dễ thương a. – Quân nhi cười gian trá.
Dễ thương? Cái từ này là dành cho nữ nhân đi.
- Ta là một đại nam... nh... ân A... – Đại Lưu la lớn
Không biết từ đâu Lăng Tuyết lấy ra một chiếc gương cho hắn soi, trên đầu hắn lúc này đang mang một cái kẹp tóc hình hoa đào. Hắn vội lấy cái kẹp tóc xuống rồi bỏ vào túi hắn.
- Cái đó là của ta. – Quân Nhi kéo tay hắn lắc qua lắc lại.
- Hừ, cho người chừa cái tội nghịch ngợm. – Đại Lưu hướng lỗ mũi lên trời hừ một tiếng.
- Đại Lưu sau này nếu như ngươi có chủ nhân mới thì hãy tận lực giúp đỡ người đó nhé. – Quân Nhi bỗng nhiên hạ thấp giọng.
- Người nói gì vậy? – Đại Lưu cho là mình nghe nhầm.
Đại Lưu vừa kết thúc câu hỏi thì trên trời một cánh cổng màu đen bỗng nhiên mở ra hàng ngàn, hàng vạn ma tộc tràn vào.
- Người giám hộ không gian thời gian hãy giúp ta phong ấn cánh cửa ma giới ta nguyện ý dùng nửa linh hồn và sức mạnh của mình để đổi lấy. – Quân nhi nhắm mắt đọc nhẩm.
- Chủ nhân. – Đại Lưu la lớn nhìn thân ảnh bay trên không.
Bỗng nhiên thân thể Quân Nhi phát ra ánh sáng màu trắng lúc mở mắt ra Đại Lưu nhìn thấy cánh cổng ma giới đã đóng lại và thân ảnh của Quân Nhi dần hạ xuống.
Chạy nhanh tới chỗ Quân Nhi, Đại Lưu thành công đỡ được nàng.
- Chủ nhân sao người... – Đại Lưu vốn định hỏi Quân Nhi sao lại biết ma tộc sẽ xâm chiếm minh giới thì Quân Nhi đã chặn miệng hắn bằng tay.
- Mặc dù cánh cửa đã đóng nhưng hai phần ba lực lượng ma tộc đã tràn vào ngươi mau đi giúp những người khác. – Quân Nhi yếu ớt nói.
- Nhưng mà... – Đại Lưu chần chờ.
- Mau đi đi... – Quân Nhi đẩy hắn ra.
- Vâng. – Mặc dù không tình nguyện nhưng Đại Lưu vẫn nghe lời Quân Nhi.
Vừa bước ra khỏi cổng thì một cột sáng trên trời dội xuống làm minh giới trấn động. Có dự cảm không tốt Đại Lưu lập tức chạy vào Hoa Đình. Nhưng Lúc này thân ảnh của Quân Nhi đã dần tan biến mà nụ cười vẫn nở trên môi.
- Chủ nhân, không! – Đại Lưu tuyệt vọng la lớn.
Là cấm thuật phong ấn, chỉ có nó mới làm cho chủ nhân tan biến.
Đó là ý thức cuối cùng của Đại Lưu hắn chỉ nghe thấy một câu nói cuối cùng của nàng. Sau đó, hắn hoàn toàn chìm vào bóng tối.
- Giúp đỡ chủ nhân mới sớm ngày khôi phục minh giới từ linh lưu ngọc.
[cách tuyến]
Đại Lưu lấy từ trong túi một cái kẹp tóc khác sau đó đeo hai cái kẹp tóc cho Lăng Tuyết.
Chủ nhân, ta sẽ thực hiên nguyện vọng của người.
- Đây... – Lăng Tuyết khó hiểu nhìn Đại Lưu.
- Ta Đại Lưu thần thú kì lân nguyện ý nhận Bạch Lăng Tuyết làm chủ nhân quyết không phản bội, huyết khế. – Đại Lưu đặt tay lên tim của hắn và nói.
Một vòng tròn khế ước hiện lên bao bọc lấy thân ảnh hai người. Hàng loạt những cổ ngữ chạy xung quanh.
Sau mấy phút trôi qua vòng tròn khế ước biến mất, cỗ ngữ cũng tụ họp ở tim của hai người. Lăng Tuyết, Khả Ly, Khả Hùng hoàn toàn chấn động.
Từ trước đến nay chưa có thần thú thậm chí cả yêu thú lẫn ma thú nào chấp nhận kí huyết khế đơn giản là vì huyết khế sẽ bắt bọn chúng hoàn toàn nghe lệnh chủ nhân dù có tự sát cũng phải bằng lòng. Thú phải hạ quyết tâm mãnh liệt mới có thể kí huyết khế này vì nếu có một chút suy nghĩ không tự nguyện thì hoàn toàn không thể khế ước.
Sau khi khế ước Lăng Tuyết rõ ràng cảm giác được sự liên kết chặt chẽ giữa nàng và Đại Lưu.
Kẹp tóc hoa đào thật dễ thương,
Nhưng sao chuyện xưa thật đau lòng?
Thần thú kì lân tâm đã quyết,
Thành lập huyết khế nguyện trung thành.