- Đại Lưu, bây giờ ta mới để ý tuổi tác của những người ở đây không giống bề ngoài của họ đúng không?
Lăng Tuyết bỗng nhiên hỏi Đại Lưu. Nàng nhớ không lầm thì tên này sống hơn vạn năm đi còn cha con họ Âu nữa, bọn họ biết hình dáng Quân Nhi như thế nào thì tuổi của bọn họ cũng không hề nhỏ.
- Chủ nhân thật tinh mắt.
Đại Lưu không tiếc lời mà khen Lăng Tuyết.
- Thời gian trong linh lưu ngọc mặc dù chậm hơn bên ngoài gấp hai lần nhưng về cơ bản những động vật sống thì không có biến đổi về thể xác nữa chỉ phát triển về linh hồn thôi. Tính tới nay ta cũng đã là một vạn bảy trăm ba mươi lẻ bảy tuổi rồi, Khả Hùng chỉ ít hơn ta ba mươi tuổi còn Khả Ly thì một trăm. Lúc trước Khả Ly không nói tuổi thật cho chủ nhân vì sợ ngài không tin.
Móe, tuổi của nàng chưa đến một phần vạn của bọn họ hay sao?
Đang chìm trong kinh hãi thì nàng nghe một giọng nói non nớt truyền vào trong đầu.
- Người đã là chủ nhân của ta, bây giờ chỉ cần người muốn ta có thể thay đổi định luật này.
Đại Lưu vì có huyết khế nên cũng nghe được, đó là một trong những đặc điểm đặc biệt của huyết khế, không thuật truyền âm bí mật cho Lăng Tuyết mà hắn không nghe được cả.
- Chủ nhân đó là hồn linh của linh lưu ngọc Quân Quân trước kia Quân Nhi cũng hay cho tên nhóc này ra ngoài. Bây giờ ngươi chưa đủ thực lực để giải phóng hắn.
Mặc dù đã qua vạn năm nhưng chỉ cần là việc liên quan đến Quân Nhi hắn đều nhớ rất rõ.
- Xem ra con trâu ngươi trí nhớ cũng tốt đấy chứ. Ta cứ tửng ngươi bị đám hoa đào đó nhét đầy óc rồi chứ.
Quân Quân châm chọc Đại Lưu làm hắn phát hỏa rống to.
- Ngươi im ngay ta là kì lân chứ không như mấy con trâu suốt ngày gặm cỏ kia.
Tiếng rống của Đại Lưu làm cỏ cây xung quanh bị rung chuyển nhưng Quân Quân vẫn tiếp tục châm chọc.
- Chủ Nhân người biết mấy vạn năm nay hắn toàn ở dưới mấy gốc cây anh đào lúc thì ôm đống hoa đó khóc như con nít lâu lâu hắn lại kẹp một cành hoa lên đầu cười cười như tên điên.
- Móe, tên chết tiệt nhà người có giỏi đánh với ta ba trăm hiệp trốn tránh thì còn là gì hảo hán.
- Ta mới không giống tên bạo lực nhà ngươi.
Nghe hai bên qua lại mà Lăng Tuyết không nhịn được cười, thì ra nhìn bộ dáng Đại Lưu lúc nào cũng vui vẻ nhưng trong lòng lại luôn tưởng nhớ đến Quân Nhi. Tên này làm nàng cảm thấy hắn cũng rất đáng yêu đấy chứ.
- Chủ nhân, làm gì nhìn ta như vậy, ta soái lắm đúng sao?
Đại Lưu thấy Lăng Tuyết nhìn hắn như vậy làm cho hắn nhìn thấy Quân Nhi ngày nào.
- Ừ, ngươi rất đáng yêu.
- Hả? Người không còn từ khác sao? Đẹp trai, phong độ hay gì cũng được.
Vậy là Dạ Nguyệt thong thả đi về phía Hoa Đình sau khi có chiến lực nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi. Đại Lưu thì cảm thấy mình được sống lại những ngày lúc Quân Nhi còn sống nên khuôn mặt hắn rạng rỡ hẳn lên. Còn Quân Quân thì kể cho nàng nghe những nơi còn lại của Không Linh giới trong đó có cả tòa cung điện ở Hoa Đình.
- Chủ nhân, bên kia có rất nhiều người và ma thú.
Đang đi thì giọng nói của Quân Quân truyền vào tai nàng.
Nga, lâu như vậy mới thấy những sinh vật khác nha, nàng cũng thật tò mà yêu thú và người minh giới như thế nào đây.
- Vậy sang đó thôi.
Lăng Tuyết và Đại Lưu chuyển sang hướng mà Quân Quân nói.
Rừng ở Không Linh vốn vô cùng rập rạp nhưng Lăng Tuyết là chủ nhân hiện tại của nơi đây nên cây cối như có linh trí tự nhường đường cho nàng.
Sau một lúc đi thì xuyên qua hàng cây nàng nhìn thấy một bên toàn là người một bên toàn là yêu thú trong đó cũng có vài ma thú và thần thú.
- Con người to gan dám phá vỡ hiệp định mà sang lãnh địa của chúng ta.
Dẫn đầu là một thần thú độc giác mã, nàng nhớ không lầm thì độc giác mã là thần thú thứ mười lăm đi.
- Không Linh giới bị trấn động nhà cửa của chúng ta cũng bị sụp đổ, chúng ta chỉ muốn sang đó lấy một ít huyền trúc về dựng lại nhà cửa mà thôi.
Huyền trúc là một loại cây sinh trưởng mãnh liệt nếu làm nó thành một sợi dây thì khó mà bị cắt đứt nhưng mà nó cũng là thức ăn yêu thích của những loại thú.
Bên đám người minh giới dẫn đầu là một đứa nhóc ba tuổi? Lăng Tuyết biết là thể xác của những người nơi đây không thay đổi rồi nhưng dẫn đầu một đám người là một đứa trẻ ba tuổi thì cảm thấy rất là kì a.
- Đó là Cao Hổ là một thiên tài của minh giới hiện nay đã một vạn hai trăm lẻ năm tuổi.
Giọng nói của Quân Quân khiến Lăng Tuyết dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cũng không trách khỏi sợ hãi.
Chẳng lẽ không có người nào thấp tuổi sao? Toàn là một đám lão già đội lốt trẻ không vậy a.
- Người bên kia là ai? Khí tức không giống người minh giới.
Cao Hổ phát hiện khí tức của người khác mà không phải của người minh giới làm hắn nghi ngờ? Chẳng lẽ người ngoài trà trộn vào? Không, thần khí linh lưu là được tạo ra bởi hàng vạn thiên giai luyện khí sư một con người ngoài không thể vào đây.
Lộ rồi a.
Lăng Tuyết bình tĩnh bước ra, dù sao cũng bị phát hiện thực lực nàng cũng kém xa họ muốn chạy cũng không thể, mà tên Đại Lưu lại truyền mật âm cho nàng.
- Chủ nhân, thu phục họ giống như Quân Nhi từng làm a.
Lăng Tuyết vừa bước ra thì cả đám yêu thú và đám người không vào mắt mình mà cùng đồng thanh.
- Quân Nhi?
Con người nơi đây thật đặc biệt,
Tuổi thọ của họ toàn vạn năm,
Cả hai kiếp người mà hợp lại,
Dù một phần vạn cũng không bằng?