Tiếng kêu thảng thốt của lão già râu ria chưa dứt, một giọng cười âm trầm đã tiếp nối vang theo nghe như từ bên ngoài gian nhà cây vọng vào.
Liền theo đó, rèm song khẽ rung rinh, một quái nhân với bộ mặt xấu xí gớm ghiếc nhảy vút vào giữa nhà nghênh mặt ngạo nghễ nhìn quanh...
Bảy người đều giật mình, cùng rút soạt trường kiếm ra khỏi vỏ.
Quái nhân áo xanh xấu xí nọ ung dung tiến đến gần lạnh lùng cất giọng:
- Bọn ngươi đã nhận được ngọn phiêu ấy, vậy đã hiểu rõ quy củ của bổn giáo chưa ?
Gã trung niên áo trắng đứng nơi phía trái chĩa mũi kiếm ra trước to tiếng quát :
-Aicấnbiếtquycủcủalũmi,hãyđỡkiếmđây !
Cùng với lời quát, trường kiếm trên tay liền chớp động loang thành một đạo bạch quang xẹt thẳng về phía khách lạ.
Lão già râu rồng mặt dài vội quát to ngăn lại :
- Lão tam không được nóng !
Gã đại hán trung niên thế kiếm vừa tung ra nữa phần đành phải hồi bộ thâu nhanh trở lại, nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng hậm hực nhìn xoáy lấy quái nhân áo xanh.
Lão già mặt dài râu rồng sầm hẳn nét mặt dằn giọng hỏi khách lạ :
- Các hạ là người phái nào ? Có qui củ chi, bổn nhân lắng tai chờ nghe !
Quái nhân áo xanh cười khẩy :
-“ Dạ Điểu Thần Ma” Hoa Phong, ngươi đừng vờ hàm hồ, bổn thánh giáo gần đây tung hoành giang hồ với quy củ phiêu đến đâu là người chết đến đó, chẳng lẽ bọn ngươi đều không biết à ?
“ Dạ Điểu Thần Ma ” Hoa Phong chính là lão già áo trắng râu rồng trố mắt kinh ngạc hỏi lại :
Sau hai mươi năm Xà Hà Tiên Tử tái xuất giang hồ đã tổ chức thành lập giáo hội chi ? Lão phu thật chưa hay biết.
Quái nhân áo xanh hừ lên một tiếng rõ to, vênh váo cất lời :
Bổn thánh giáo định là Thiên Bình Giáo, đến mồng chín tháng chín năm nay, sẽ chính thức khai đầu lập phái tại Lạc Nhạn Phong, hiện đã truyền thông điệp mời khắp giang hồ, kẻ nào không đi tham gia cuộc đại hội khai phái của bổn giáo tất phải chết dưới ngọn Kim Hà Phiêu !
Gã “ Lang Điểu Phi Hồng ” Cốc đa niên đứng vào hàng thứ năm trong Thất Điểu liền gay gắt hỏi :
- Các hạ hôm nay đến đây để truyền thiệp hay để thi hành giáo quy “ Thấy phiêu mạng tử ”?
Quái nhân áo xanh ngửa mặt cười lanh lảnh :
- Có hai nhiệm vụ, thứ nhất : Đến để thăm lũ “ Thất Điêu ” các ngươi, nếu như theo hẹn đúng ngày mồng chín tháng chín bằng lòng đến lạc nhạn phong để tham gia cuộc đại hội khai phái của bổn giáo, tội chết hôm nay sẽ được miễn.
DạĐiểuThầnMalạnhlùngchenlời : - Còn nhiệm vụ thứ hai ?
Quái nhân áo xanh cố ý trầm ngâm đôi chút để tăng thêm vẻ nghiêm trọng cho những lời sắp thốt, đọan chậm rải từng tiếng tiếp lời :
- Nghe đâu Thất Điểu bọn ngươi cùng lão hào thượng Huệ Nguyên có chút giao tình, giờ đây ta kỳ hạn cho các người đến mồng bảy tháng này cắt cho được thủ cấp của Huệ Nguyên tới gặp ta !
Không Trung Thất Điểu nghe xong đều giật bắn mình, Dạ Điểu Thần Ma thầm nhủ :
- Quái nhân áo xanh thấy bảy người đều lộ ra thần sắc ưu tư thâm trầm, lặng im chẳng thốt, không khỏi thét to :
- Nhiệm vụ ấy các ngươi có thể hoàn thành chăng ?
Dạ quỉ Thần Ma sầm mặt cất lời :
- Đây là mệnh lệnh của bổn giáo chủ quí phái, võ công đã đến mức siêu việt, muốn lấy đầu của Huệ Nguyên đại sư, dễ như trở bàn tay, hà tất phải cần đến bảy anh em chúng tôihạthủ ?
Quái nhân áo xanh giọng lanh lãnh :
- Đây là mệnh lệnh của bổn giáo chủ, không được quyền hỏi nhiều! Lão nhị “ Long Điểu Kiếm Khách ” trong hàng Thất điểu lòng đã nổi nóng, hừ giọng mũi luôn mấy tiếng, khinh khỉnh xen lời :
- Bảy anh em chúng ta chẳng hề tham gia Bình Thiên Giáo của bọn người, đâu có phận sự tiếp nhận cái mệnh thối ấy.
Quái nhân áo xanh cả giận, trừng mắt long lanh quát lớn :
- Nếu thế chứng tỏ là bọn ngươi đều hết muốn sống ! Long Điểu Kiếm khách đã hết phương dằn chế, ngoay râu rít giọng :
- Tên chuột nhắt mượn oai người lung lăng quá mức. Bằng vào bộ mặt xấu như heo của ngươi, dám hống hách trước mặt không trung Thất Kiệt chúng ta được à ?
Trường kiếm trên tay hắn theo đó rít véo một tiếng, chọc thẳng đến ngực đối phương với một tư thế vô cùng quái lạ !
Quái nhân chỉ khẽ lắc người, thân hình biến mất đi như biến, Long Điểu Kiếm khách rất đổi kinh mang vừa mới xoay người lại để truy địch, ngọn chưởng của đối phương đã nện mạnh vào lưng.
Cùng với tiếng gào thảm thiết, thân hình Long Điểu kiếm khách văng bắn lên không trung, tống thẳng vào tấm vách cây trước mặt đánh bịch một tiếng và nặng nề rơitrởxuống sân nhà, bốn vó chồng lên trời, cả buổi chẳng bò dậy nổi.
Sáu người còn lại đều đứng ngây người ra sửng sốt ! Vì với trình độ kiếm thuật của Long Điểu Kiếm Khách mà chỉ một chiêu đã gãy đổ dưới tay đối phương, thử hỏi bảo sao họ chẳng bàng hoàng khiếp hãi?
Hoa Sĩ kiệt không khỏi kinh ngạc, bảo thầm :
- Từ lâu nghe danh Thất Điểu lừng lẫy giang hồ, sao lại là hạng toi cơm như thế ? Lão thứ tư trong bọn “ Hổ Điểu Thần tiên thủ ” Thô Đại Tân, vội tháo nhanh bên thắt lưng một ngọn roi dài vàng óng ánh ra, vung nhanh vào không khí kêu “ phắc ” một tiếng to, vừa phóng tới định sanh tử với đối phương, Dạ Điểu Thần Ma lập tức ngăn lại :
- Lão tứ chẳng nên vọng động !
Dứt lời ông quay sang phía quái nhân áo xanh, tiếp lời :
- Sự yêu cầu của các hạ, chẳng phải chúng tôi dám cải song e Huệ Nguyên đại sư võ công rất cao, sợ e bảy anh em chúng tôi không làm xuể, mà còn thêm bứt mây động rừng, trái lại làm hại thêm sự việc.
Quái nhân áo xanh hân hoan cười to :
- Lời nói của ngươI rất phải, muốn hại tánh mạng của lão trọc già Huệ Nguyên, chỉ có thể dụng trí mà không nên dùng sức, bảy anh em các ngươi, đầu tiên nên dó xét cho ra chỗ ẩn tích của Huệ Nguyên nơi nào, sau đây...
Quái nhân áo xanh nói đến đây vụt thấp giọng kê sát vào tai Dạ Điểu Thần Ma thì thào vài câu.
Dạ Quỉ Thần Ma không ngớt gục gặc đầu mỉm cười tỏ vẻ rất tán thành.
Quái nhân áo xanh vụt nghiêm trang, cất to tiếng nói tiếp :
- Biết người, biết mặt nhưng khó biết lòng, ta hiện có đem theo đây bảy sắc độc dược, các ngươichịu khó uống vào, trong vòng một tháng trở lại, cam đoan là độc tánh chưa thể phát tác, sự việc hoàn thành xong, đến gặp nhau tại Thiếu Lâm Tự ta sẽ đưa thuốc giải cho là chẳng còn cho lo sợ cả. Bằng trái lại độc tánh đến khi phát tác, không thuốc chi giải nổi.
Dứt lời quái nhân áo xanh lôi bên thắt lưng ra bảy gói thuốc màu sắc khác nhau, chia cho mỗi người một gói.
Thất Điểu Đưa mắt nhìn nhau ngần ngại chẳng biết tính sao, Dạ Điểu Thần Ma thở dài lên một tiếng đọan ngửa cổ há họng trút sạch gói thuốc vào miệng !
Sáu người kia thấy đầu đảng của mình đã chịu uống không ai bảo ai cũng đều sau trước uống theo.
Dạ Điểu Thần Ma ũ rũ ngồi phịch xuống ghế than lên :
- Chúng ta hôm nay kể như đã hết thời rồi !
Hoa Sĩ Kiệt mục kích xong cảnh tượng trước mặt, ngầm khiếp hãi cho âm mưu độc hại của Xà Hà Tiên Tử, vừa định rón rén rời đi, chợt thấy Dạ Điểu Thần Ma ngửng đầu nghiêng mắt nhìn xoáy vào vị trí chàng đang ẩn mình.
Hoa Sĩ Kiệt lồng tim nhảy thình thịch, hấp tấp định lách người rời đi...
Dạ Điểu Thần Ma đôi mày rậm thình lình nhíu lại, phất mạnh tay áo rộng, cất to tiếng quát :
- Ai thế ? Đứng lại !
Từ tay áo ông vọt ra một vật sáng bạc, chui nhanh qua kẻ hở của vách cây bắn thẳng về phía chàng.
Hoa Sĩ Kiệt dám đâu chậm trễ vội phất tay áo, tung ra một luồng tụ phong, đánh rơi vật sáng nọ, khẽ tung mình xẹt khỏi nơiấy hơnbatrượngxa.
“ Kẹt ! ” một tiếng rít vang, hai cánh cửa song lập tức mở toát ra từ nơi ấy bảy bóng người bay vút ra chia thành ba mặt, vây tròn Hoa Sĩ Kiệt vào giữa.
Động tác của Dạ Điểu Thần Ma quả là nhanh chóng chỉ thoáng mắt đã bắt kịp theo Hoa Sĩ Kiệt không đầy bảy bước xa, trầm giọng quát vang : -Địnhchạyđiđâu ? Lồng với tiếng quát, một đạo kình phong nặng nề như ngọn Thái Sơntừtrêncaoập xuống đỉnh đầu chàng.
Hoa Sĩ Kiệt vừa phát giác nghe hơi gió lạ, lập tức nhoài người nhảy ra trước, lộn thành một hình cánh cung vọt thẳng lên cao hơn trượng, vừa vặn ngọn kình phong lướt qua bàn chân, tông thẳng vào cổ thụ trước mặt khiến thân cây bật tung cả rễ, đổ ầm xuống mặt đất.
Hoa Sĩ Kiệt giữa không trung bong chân lộn trái một vòng nhẹ nhàng đáp trở xuống.
Chân vừa chạm đất, lại gặp ngay mấy luồng kình phong từ ba phía ập tới đột công, Hoa Sĩ Kiệt vội thét to :
- Chư vị hãy ngừng tay, tại hạ có lời muốn nói!
Một mặt cất tiếng gọi, chàng một mặt búng chân nhảy lên hai trượng cao để tránh những luồng chưởng phong của bảy người đang ập đến.
Dạ Điểu Thần Ma “ ồ ” lên một tiếng kinh ngạc :
- Thuật khinh công của tên tiểu tử nầy quả chẳng vừa !
Miệng nói người đã thoắt tới đuổi theo, “ coong ” một tiếng ngân vang, tay y đồng thời rút phăng trường kiếm ra khỏi vỏ, phạt nhanh vào đỉnh đầu chàng.
Hoa Sĩ Kiệt cả giận, thét lên :
-ácđồđángchếtlắm !
Dạ Điểu Thần Ma vội phất chiếc tay áo rộng, một luồng kình phong theo đó bay ra, hóa giải tất cả chưởng kình của đối thủ, buông tiếng cười lạnh nhạt :
- Té ra đồ đệ của Nga Mi phái, mau cúi đầu chịu trói để toàn thây !
Hoa Sĩ Kiệt dừng chân quay phắt lại, trợn đôi mắt sáng quắc như ánh điện nhìn khắp Thất Điểu xung quanh, thần sắc vô cùng ngạo nghễ.
Dạ Điểu Thần Ma lớn tiếng đáp lời :
- Ranh con vâng lịnh ai đến đây rình mò ? Khôn hồn nói thật ra !
Hoa Sĩ Kiệt bĩu môi cười khẩy :
- Thiếu gia vô tình đi tạt qua đây, chẳng phải cố ý dòm ngó chuyện riêng của các người. Chẳng qua các người cậy đông hiếp yếu, thật ta chẳng hiểu lý do gì ?
Dạ Điểu Thần Ma cười dài :
- Ranh con sao chẳng mở mắt ra nhìn cho kỷ nơiđâylàđâumàđểchongươitựdo xông xáo chứ ?
Hoa Sĩ Kiệt hừ khinh miệt :
- Gió trăng không kim cổ, rừng suối vốn thiên nhiên, cụm rừng già nầy không phải sở hữu độc của bảy người, tại sao ta chẳng có quyền đến ?
Lão tứ trong bọn Hổ Điểu Thần Thủ tánh nết nóng nảy nhất trong bọn, hùng hổ hét to
:
- Ranh con, đi có đường nhưng về mất lối con ạ !
Chiếc trường tiên trên tay trái đồng thời phất mạnh kẹp theo tiếng xé gió lạnh người cuốn vút vào mặt chàng trai họ Hoa.
Hoa Sĩ Kiệt giận dữ gầm to một tiếng, lách bước nhích người sang cạnh, tay chưởng như đồng thời gian quật tréo trở lại.
Chiêu vừa rồi chàng đã áp dụng thức “ Đông Hải Đồ Kinh ” tuyệt học thứ năm của Thất Sát Thần Bà truyền thụ.
Nên khi chưởng thế vừa thoát ra, một tiếng “ rắc ” liền đó vang lên, ngọi roi vàng trong tay Hổ Điểu lập tức gãy thành hai đọan.
Hổ Điểu Thần Ma không dằn được khiếp hãi kêu lên :
- Đông Hãi Đổ Kinh !
Người gã đồng thời bị hất bật ra, suýt chút nữa là ngã ngữa xuống đất, hổ khẩu tay tê buốt, nửa ngọn roi gãy còn lại cũng vuột khỏi tay rơi phịch xuống đất !
Dạ Điểu Thần Ma lại lớn tiếng quát :
- Ranh con, ngươithậtralàai ?
Hoa Sĩ Kiệt giọng lạnh như băng đá :
- Tại hạ là Hoa Sĩ Kiệt !
Dạ Điểu Thần Ma lạ lùng lặp lại :
- Hoa Sĩ Kiệt ? Một tên tiểu tử chẳng hề nghe danh lại biết ứng dụng chiêu tuyệt kỷ “Đông Hải Đồ Kình ”, ngươi phải chăng là truyền nhân của Thất Tuyệt Thần Bà ?
Hoa Sĩ Kiệt lạnh lùng cười mũi :
- Dạ Điểu Thần Ma, ngươi đừng khinh thường một kẻ hậu bối vô danh mà lầm, thiếu gia một đời chưa biết phản bội bạn bè, hành động những chuyện bại lý thương luân !
Dạ Điểu Thần Ma biến hẳn sắc mặt, quay sang sáu đồng bọn ra lịnh:
- Thằng ranh nầy đã biết rõ cơ mật của chúng ta, đêm nay đừng dung tha cho gã sống sót rời đi !
Bảy người đồng lượt xê nhích thân hình, vây tròn lấy Hoa Sĩ Kiệt vào giữa hậu tâm. Lão thứ năm trong Thất Điểu là Lang Điểu Phi Hồng xe bước lên gầm to :
- Hoa Sĩ Kiệt, số của ngươi tận rồi !
Tiếng quát vừa thoát đi, trường kiếm trên tay lập tức hươi động thành một vầng hoa bạc, nhanh như sét giật lao thẳng đến “ Huyệt đơn điền ” của đối thủ.
Hoa Sĩ Kiệt nhẹ nhàng nhích tréo người sang bên tránh đi thế kiếm, thuận tay chộp nhanh trở lại quấn đúng cổ tay đối phương, vận sức siết chặt...
Lang Điểu Phi Hồng đau đớn rống lên một tiếng, trường kiếm trên tay văng rơi xuống
đất. Hoa Sĩ Kiệt nhanh như chớp, ngéo tay một cái, thanh trường kiếm ánh lên ngập người đã lọt gọn vào tay.
Lão thứ sáu Báo Điểu Thiết Bút, chuyên xử dụng đôi bút Văn Xương, thừa ngay cơ hộ chàng bận tay giao đấu vội quơ bút điểm nhanh tới.
Trước thế đột kích quá bất ngờ, Hoa Sĩ Kiệt hừ lên một tiếng to, đẩy nhủi thân hình Lang Điểu Phi Hồng ra trước để làm bia đở đòn.
Báo Điểu Thiết Bút cả kinh, vội thâu nhanh ngọn bút trở lại, nhưng đã chậm đi một bước.
Lang Điểu rống lên một tiếng như sói tru, nơi lồng ngực đã bị đầu bút điểm rạch một vết dài, máu tươi bắn ra như suối !
Hoa Sĩ Kiệt lúc ấy tay đã cầm s½n trường kiếm đứng im giữa trận lầm lẫm uy phong !
Thất Điểu trước tình trạng ấy không khỏi âm thầm nể khiếp. Bọn họ không ngờ một gả thiếu niên chưa sạch mũi kia, lại có một thân võ công tuyệt vời đến thế !
Dạ Điểu Thần Ma hừ hừ trong cổ họng luôn mấy tiếng, nửa muốn xông tới nữa nhưng ngại ngùng.
Hoa Sĩ Kiệt quắc đôi mắt uy nghiêm sáng rực nhìn quanh khắp Thất Điểu, đoạn gằn giọng tiếp lời :
Còn ai muốn thử sức cứ xông lên. Thiếu gia cảnh cáo lũ ngươi,nếucòncóýđịnhhại Huệ Nguyên Đại sư Thiếu Lâm Tự để làm vật đầu phục kẻ ác nhân, Thiếu gia sẽ tàn sát tất cả lũ ngươi không chừa mọt móng !
Lão thứ bảy của Thất Điểu là Lôi Điểu Khiếp Hồn trợn mát quát to :
-Ngươi là giống gì của trọc già Huệ Nguyên ? Nói mau !
Hoa Sĩ kiệt cười khẩy lắc đầu :
- Huệ Nguyên đại sư với ta chỉ gặp mặt sơ qua mà chưa có duyên quen biết, chẳng qua vì bảo trì chánh nghĩa võ lâm, thiếu gia cấm không cho lủ ngươimưusátvịđạisưđạo hạnh cao thâm ấy !
LôiĐiểunhếchmôicườigằn :
-Ngươi là giống gì, với tư cách nào dám ngăn trở kế hoạch của anh em lão gia ?
Hoa Sĩ Kiệt ngửa cổ cười khanh khách :
-Võcôngchínhlàtưcách!Haha!haha...
Lôi Điểu giận đến nhíu chặt đôi mày, tay phải che kín trước ngực, tay phải nắm chặt thanh quyền, quật mạnh trở ra ...
Lập tức tiếng sấm ngầm ngầm vang trong không khí. Kẹp theo một ngọn quyền phong mạnh tựa sông xô thác dồn, bắn nhanh tới trước.
Hổ Điểu Thần Tiên cũng đồng thời quát to một tiếng song chưởng một lượt vung lên, chưởng ảnh đầy trời giăng mắc phủ chộp xuống đỉnh đâu Hoa Sĩ Kiệt.
Dạ Điểu Thần Ma trong cổ họng hừ hừ chẳng ngớt trường kiếm trên tay cũng hoa lên, xốc tới thêm tay !
Bọn họ đều quyết tâm trong vòng đôi hiệp kết liễu cho được tánh mạng Hoa Sĩ Kiệt để nhẹm chuyện, nên vừa phát động đã ồ ạt xông lên phủ vây, không để cho Hoa Sĩ Kiệt có cơ hội rảnh tay đỡ đòn.
Trước thế quần công vạn phần nguy cấp ây, Hoa Sĩ Kiệt hú lên một tiếng tựa rồng ngâm, tay kiếm vung tròn bố khắp chung quanh một màn kiếm khí để che hộ thân hình. Bịch !...
Ngọn quyền như đỉnh thái sơn của Lôi Điểu, tông mạnh vào màn kiếm khí vội văng trở lại.
Cùng khi ấy chưởng phong của Hổ Điểu cũng bị luồng kiếm đẩy bật trở lại, khiến thân hình gã bị chấn động loạng choạng thối lui ba bước.
Hoa Sĩ Kiệt nhích bước xê mình, đưa luồng kiếm quang véo qua người Lôi Điểu đến đón ngay ngọn trường kiếm trên tay, Dạ Điểu Thần Ma cảm thấy hổ khẩu tay tê buốt, trường kiếm cơ hồ văng rơi xuống đất, gã hốt hoảng vọt người thối lui lòng rất đổi khiếp hãi nhủ thầm:
-Nộilựccủatêntiểutửnàyquảlàhùnghậu !
Hoa Sĩ Kiệt tung hoành giữa đám đông địch thủ như giao long rời ổ, phấn khởi oai phong quát lên một tiếng cực to, thế kiếm dọc ngang lồng lộn, “ soạt ” lên một tiếng rợn người, mũi kiếm đã xuyên thẳng vào nách Hổ Điểu, một vòi máu đỏ lập tức phun ra. Hổ Điểu chỉ kịp rú lên như sói tru và thân hinh ngã sấp xuống, lăn lộn trên mặt đất. Dạ Điểu Thần Ma giận đến nghiến răng trèo trẹo thét to : - Lão tam, lão lục mau ra tay, đêm nay phải hạ cho được tên tiểu tử này, lòng ta mới
hả.
Lão thứ ba trong Thất Điểu là Tọa Điểu Kim Cang, tánh người có phần ngay thẳng hơn đồng bọn, từ nãy giờ đứng im một nơi chẳng chịu ra tay hùa công, chợt nghe lão đại gọi mình xuất thủ, lòng bất nhẫn nhủ thầm:
- Gã thiếu niên này khí thế anh hùng võ công lại rất cao, tất lai lịch chẳng nhỏ, ta hà cớ chẳng hỏi rõ thân thế gã trước ?
Nghĩ đoạn y liền tiến tới ba bước, rổn rảng cất lời :
- Thất Kiệt chúng tôi xưa nay chưa hề quen biết cùng các hạ, thế tại sao các hạ...
Hoa Sĩ Kiệt lúc đứng rình bên ngoài gian nhà cây, sớm đã nhìn thấy Tọa Điểu Kim Cang, vẻ người có phần chính trực, trận ác đấu vừa mới xảy ra, y cũng chẳng xuất thủ tham gia, nên đối với y chàng đã dành riêng ít nhiều thiện cảm, chợt nghe y hỏi thế, liền cười nhẹ ngắt lời :
- Đã là kẻ trong võ lâm, cần phải giữ tâm địa hiệp nghĩa, tại hạ lỡ đã hiểu rõ âm mưu tày trời của Bình Thiên Giáo, tất phải có bổn phận tận lực ngăn trở những hành động trong phạm vi âm mưu đó, chư vị đáng lý ra không nên a tùng với đám người nhơ nhuốc ấy...
Dạ Điểu Thần Ma vụt quát lên :
- Lão tam bất tất phải lải nhải với tên tiểu tử này, gã đã liên tiếp đánh trọng thương lão tứ, lão ngũ, lại còn nghe trộm cơ mật của chúng ta, không thể nào dung tha gã được ! anh em hãy một lượt xông lên !
Tọa Điểu Kim Cang bất mãn cất tiếng !
- Đại ca, chúng ta chẳng nên cậy đông hiếp người, lão tứ, lão ngũ vì học nghệ chưa tinh, tại sao lại gia tội trách người, còn như bí mật của chúng ta, chỉ cần Hoa thiếu hiệp đừng có thố lộ ra là được, cần chi sát phạt chém giết nhau ?
Dạ Điểu Thần Ma chẳng bằng lòng :
- Không Được, giết người mới diệt được khẩu, chuyện này liên hệ đến sinh mạng của Thất Kiệt chúng ta, sao tam đệ lại hàm hồ quá thế ?
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy khiêu khích :
- Giết người diệt khẩu, tài nghệ ngươi bực nào mà lớn lối quá thế ? Nếm trước một chỉ của ta thử xem !
Miệng vừa thốt dứt, thân hình đã thoắt nhanh tới, ngón trỏ của bàn tay trái đột nhiên điểm khẽ vào hư không một đểm. Từ ngón tay chàng lập tức thoát ra một luồng khí trắng lờ mờ xẹt thẳng vào Dạ Điểu Thần Ma. -Thiên Cơ Chỉ !
Dạ Điểu Thần Ma sững sốt buột miệng kêu to và nhấc mình vọt lùi để tránh.
Báo Điểu, Lôi Điểu hai người thấy thế nguy cho đại ca mình vội nhất tề vung chưởng ra, ngăn chận lấy chỉ kình của đối thủ.
May nhờ động tác nhanh nhẹn của hai người kịp thời đón nhận, Dạ Điêu Thần Ma mới khỏi bị chỉ lực điểm trúng, nhưng dư kình của chỉ lực vẫn còn đẩy được thân hình lão loạngchoạngluônmấylượt !
Hoa Sĩ Kiệt cười nhạt, búa thêm một câu :
- Giờ đây ngươi hẳn đã biết rõ, giết người diệt khẩu khó mà hoàn thành đấy chứ ?
Dạ Điểu nét bàng hoàng vẫn còn hiện rõ lên sắc mặt lắp bắp hỏi :
- Ranh con thật phải chăng là truyền nhân của Thất Sát Thần Bà ?
Hoa Sĩ Kiệt dửng dưng đáp :
- Ngưoi bất tất phải gạn tra ta là đổ đệ của Thất Sát Thần Bà hay Nga Mi phái, mà chỉ nên biết là nếu các ngươi bằng lòng hứa chẳng làm trái trời bại lý, không đến Thiếu Lâm để ám hại Huệ Nguyên là thiếu gia sẽ dung mạng cho bọn ngươi.
Dạ Điểu Thần Ma giận đến run bắn cả người, hừ hừ cười nhạt luôn mấy tiếng:
- Hôm nay ta thề quyết phải giết cho được ngươi, chẳng vậy, không Trung Thất Điểu này nhất định sẽ xuôi tay ẩn tích giang hồ !
Lão vụt quay đầu lại ra lịnh :
- Anh em hãy hiệp sức bày nhanh trận thế “Không Trung Điểu Võng” thử xem tên tiểutửnàythoátđằngnào ?
Tọa Điểu Kim Cang vội lên tiếng :
- Trong bảy người, lão nhị đã bị thương dưới tay giáo đồ Bình Thiên Giáo, lão tứ, lão ngũ cũng đều trọng thương, anh chỉ còn lại bốn, sợ e...
DạĐiểuThầnMagiậndữnạtngang :
- Chúng ta mỗi người đứng một phương vị, vẫn có thể bày thành “Điểu Võng ” được như thường, còn viện lý gì nữa ?
Hoa Sĩ Kiệt ngửa mặt cười dài :
- Từ lâu nghe danh Không Trung Thất Điểu, lừng danh giang hồ, thứ nhất là tuyệt kỷ “lưới chim ” khắp mặt anh hào đều nể mặt. Thiếu gia hôm nay muốn tận tường thưởng thức tài nghệ siêu việt của các người !
Lúc ây, Dạ Điểu Thần Ma, Tọa Điểu, Báo Điểu, Lôi Điểu, bốn người đã lặng lẽ đứng trấn theo phương vị cố định của mình, vây quanh Hoa Sĩ Kiệt vào giữa.
Hoa Sĩ Kiệt ngáng kiếm ngay trước ngực, đứng im như pho tượng, khí thế uy nghi như một thiên thần giữa bầy quỉ dữ, chẳng buồn đưa mắt nhìn ai.
Dạ Điểu Thần Ma bỗng buông ra một chuỗi cười lanh lảnh, âm thanh chấn động, khiến lá rừng bốn bên phải xào xạc khua rung.
Hoa Sĩ Kiệt trừng mắt nói :
- Cười gì, trân thế “ Lưới chim ” của bọn ngươi đợi gì mà chưa phát động ?
Tọa Điểu Kim Cang vẽ mặt nghiêm trang đỡ lời :
- Hoa thiếu hiệp chớ có khinh thường trận thế “ Lưới chim ” nầy, lần chót lão phu thật lòng khuyên thiếu hiệp đừng quản việc không đâu mà liên lụy đến bản thân !
Hoa Sĩ Kiệt cười khẽ :
- Lời nói của huynh đài tuy mang nhiều thiện ý nhưng tai hạ thật khó thể vâng theo, đại trượng phu lấy sự an nguy của thiên hạ làm trách nhiêm của bản thân, huống chi, giữa Bình Thiên Giáo cùng tại hạ có mối thù sát sư diệt phái, lẽ đâu mặc nhiên để chúng tự do hoành hành, nuốt dần thế lực võ lâm.
Tọa Điểu kim Cang khe khẽ thở dài, hết lời khuyên giải thêm.
DạĐiểuThầnMagiơ cao hai bàn tay hữu lên, lớn tiếng quát :
- Tiểu tử ráng mà chống mắt xem tuyệt học Điểu Võng của chúng ta, uy lực lợi hại thế nào ?
Ba gã Tọa Điểu, Báo Điểu, Lôi Điểu đứng án ba hướng Đông, Nam, Bắc, cũng đồng thời quát to một tiếng, tay áo phất động liên hồi...
Hoa Sĩ Kiệt lập tức cảm thấy một loạt âm thanh vèo vèo như bão tố, trước mắt ánh thép ngập ngời chói chan, bốn phía trong mười trượng chu vi, dường như bị phải bức màn kình lực úp chụp và bao trùm.
Hoa Sĩ Kiệt ngẩng đầu nhìn lên, thấy giữa trời lờ mờ như có một mảnh lưới trắng khổng lồ, từ trên đầu chụp xuống !
Xung quanh kình phong càng lúc càng to, đá bay cát chạy, bầu trời như u ám hẳn lại.
Hoa Sĩ Kiệt đã hết dám khinh thường, trường kiếm vung nhanh như điện chớp, quát lên một tiếng trợ uy lia thẳng ánh kiếm vào gã đầu dọc Dạ Điểu Thần Ma.
Rống lên một chuổi cười the thé đắc ý. Dạ Điểu Thần Ma nhấc cao thân hình, nhẹ nhàng tránh khỏi thế công vừa xỉa đến !
Ngọn kiếm bị rơi vào khoảng không, Hoa Sĩ Kiệt không khỏi giật mình lo lắng.
Cùng thời gian ấy, bốn người bên ngòai vòng trận bắt đầu chuyển động phòng tuyến theo thế xoay tròn như đèn kéo quân.
Dạ Điểu Thần Ma buông ra chuổi cười ngạo nghễ quát to :
-“Lướichim”đãbắtđầugiương rộng, ranh con hôm nay đừng mong sống sót ! Ha ha... ha... ha...
Hoa Sĩ Kiệt nhíu mày, quắc mắt quét quanh, quả nhiên nhìn thấy mảng lưới to màu trắng ấy đang từ từ hạ thấp và thắt chặt...
Không khí chung quanh chừng như ứ động, hơi thở bổng thấy nặng nề nghèn nghẹn.
Hoa Sĩ Kiệt vô cùng kinh hãi, vội hú lên một tiếng như rồng ngâm, tung chân nhấc người lên cao vung kiếm chém mạnh vào mảng lưới vô hìng trên đỉnh đầu.
Phụp... Phụp !...
Mũi kiếm trên tay chàng dường như chạm phải một vật chi mềm sèo, khiến mũi kiếm dội bật trở về !
Chàng kinh ngạc nhũ thầm :
- Vì sao mà mũi kiếm rạch chẳng vỡ được, chẳng hiểu “ Lưới chim ” của chúng bằng vật gì tạo thành ?
Dạ Đi ểu Thần Ma ha hả cười to :
-Ranh con ngu ngốc kia, nếu như “Điểu võng” của chúng ta có thể dùng kiếm rạch vỡ, còn đâu đáng gọi là vật kỳ bửu của võ lâm ? Hôm nay ngươi đã lọt lưới, đừng hòng sống sót trở về !
Hoa Sĩ Kiệt giận dữ nghiến răng :
- Thiếu gia cùng các ngươi không đại thù chẳng thâm hận tại sao lại nằng nằng muốn sát hại ta ?
Nhìn thấy ánh mắt lóe ngời sát khí của chàng, Dạ Điểu Thần ma không khỏi rùng mình sợ hãi nhìn tránh đi nơi khác.
Hoa Sĩ Kiệt dứt lời liền thúc mạnh trường kiếm phóng người đến bên lão.
Dạ Điểu Thân Ma vội thoắt người nhảy tránh, miệng lớn tiếng quát to:
- Mọi người hãy mau gia thêm công, thúc mảng lưới bay nhanh xuống ngay !
Hoa Sĩ Kiệt thấy tốc độ nhảy tránh của đối phương rất đỗi nhanh nhẹn, thuật khinh công xem ra còn hơn chàng một bực, lòng chàng càng thêm kinh hãi. Lúc còn ở Kim Đỉnh Nga Mi, sư phụ chàng Ngộ Tịnh Chân Nhân có giảng giải qua cho chàng nghe về tài nghệ của nhóm Không Trung Thất Điểu, bảo là họ sở trường về thuật khinh công “ Điểu võng ” của họ đứng vào hàng kỷ tuyệt trên võ thuật, giờ đây tận mắt nhìn thấy, mới tin là lời thầy rất đúng !
Nhìn thấy thế vận tốc càng quay nhanh, và trên tay bọn họ không ngớt như đang thế tóm lưới to dạng màu trắng cứ theo đó hạ dần và thu hẹp...
Bất thần, chàng nghe bên tai có một giọng nói vo ve như muổi réo:
Thiếu hiệp mau tìm cách thoát khỏi “ Điểu vỏng ”, bằng không sẽ bị mảng lưới chụp kín, dù có Đại La Thần Tiên hạ phàm cũng chẳng mở nổi lưới ấy ! Thiếu hiệp bị trói chặt vào đó xương cốt sẽ dần dần bị siết chặt gảy vụn cho đến chết !...
Hoa Sĩ Kiệt máu nóng trí hăng cũng vội dùng thuật truyền âm đáp lại:
- Uy võ không thể khiếp phục được tại hạ, tại hạ cần muốn kiến thức “ Điểu vỏng ” danh chấn giang hồ kia, thử xem lợi hại đến mức nào cho biết :
- Dứt lời chàng thét to một tiếng, vung ngược thanh kiếm chém thẳng vao mảng lưới đang chụp dần xuống đỉnh đầu.
Hoa Sĩ Kiệt góc trán rịn mồ hôi, nhíu mày suy nghĩ tìm cách giải trừ.
Giọng nói lúc nảy lại khẻ vang lên :
- Thiếu hiệp, mau xông về hướng Đông, tôi sẽ để cho một lối thoát thân, nếu chần chờ thêmmộtchútechẳngcònkịp !
Hoa Sĩ Kiệt vội ngẩng đầu nhìn sang hướng Đông, mới hay kẻ đã dùng thuật truyền âm đàm thoại cùng chàng lại chính là Tọa Điểu Kim Cang, lúc bấy giờ đang đứng án ngữ nơi hướng Đông.
Hoa Sĩ Kiệt đáp lại bằng đôi mắt cảm kích, nhưng chàng vẫn đứng yên một chỗ, chẳng chịu di động thân hình.
Tọa Điểu Kim Cang chừng như đã sốt ruột, vụt quát lên một tiếng và xông thẳng về phía chàng.
Hoa Sĩ Kiệt vội lách đi nơi khác, thân hình Tọa Điểu Kim Cang vừa vặn lướt ngang qua chàng, khẽ giọng thúc giục :
- Thiếu hiệp mau xông ra hướng Đông ngay kẻo nguy hiểm bây giờ
Dạ Điểu Thần Ma thấy Tọa Điểu Kim Cang chạy sai phương vị, để lộ nơigócĐông một đường trống, vội quát to :
- Lão tam, ngươi định làm gì thế ?
Tọa Điểu King cang chẳng đáp cũng chẳng buồn quay đầu lại, lẳng lặng xông thẳng qua hướng Tây, tông ngay vào gã Báo Điểu Thiết Bút.
Cả hai do thế đều té ngửa trên mặt đất, trận “ Điểu võng ” lập tức ngưng ngay lại !
Hoa Sĩ Kiệt thừa cơ hội ấy, gầm to một tiếng, ánh kiếm kéo theo một vệt sáng dài chĩa thẳng vào Dạ Điểu Thần Ma, thân hình đồng thời nhấc vọt vào không khí lướt thẳng về hướng Đông, thoăn thoắt nhảy lên đáp xuống mấy lượt đả đi xa hơn ba, bốn trượng, thoáng mắt đã thoát khỏi vòng vây.
Dạ Điểu Thần Ma định vung khí giới chẹn Hoa Sĩ Kiệt lại, nhưng trước thế công độc hại của chàng bị dồn lui liên tiếp mấy bước, đến lúc phát chiêu cản địch thì đã chậm.
Hoa Sĩ Kiệt đưa tay lau mồ hôi trán đứng xa xa thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy con mồi đã xông được ra khỏi lưới. Dạ Điểu Thần Ma không dằn được lửa giận chỉ ngay Tọa Điểu Kim Cang nạt to :
- Vu Minh, không ngờ hôm nay ngươi lại đột ngột trở mặt phản bội anh em.
Ngọn kiếm trên tay cũng đồng thời vung động đâm vút vào người Tọa Điểu Kim Cang đang té ngồi trên mặt đất.
Hoa Sĩ Kiệt thấy thế cấp tốc phóng người trở lại vung kiếm thét vang.
-Dạ Điểu Thần Ma hãy dừng tay !
Một đạo bạch quang lìên đó lia thẳng vào phía lưng của lão Dạ Điểu!
Vừa nghe phía sau có hơi gió lạ, vội triệt nhanh thế kiếm xoay phắt người lại, song thế kiếm của đối phương đã như một mảnh hào quang chói bạc long lanh úp phủ xuống đỉnh đâu...
Dạ Điểu Thần Ma hốt hỏang kêu lên :
-Thần Ma Ngự Phong mạng ta đã hết !
Hoa Sĩ Kiệt ánh mắt lườm lườm, ngầm tăng thêm hai phần lực đạo ánh kiếm lập tức tỏa rộng như sao sa nhắm ngay đối phương phủ xuống.
Dạ Điểu Thần Ma vội vung kiếm lên chống đỡ “ coong” một tiếng ngân dài, lưỡi kiếm trên tay lão lập tức gảy thành đôi đọan rơi văng xuống đất.
Một chiêu vừa đắc thủ, Hoa Sĩ Kiệt thêm phấn chấn tinh thần, ngọn kiếm thứ hai bồi theo chớp nhoáng.
Dạ Điểu Thần Ma vô cùng hoảng hốt, đoạn vung tay quật tới một quyền kình phong tuôn ra ào ào phong tỏa lấy luồng kiếm khí vừa bay tới.
Hoa Sĩ Kiệt càng thêm tức giân, hừ lên một tiếng to thúc nhanh mũi kiếm vượt qua vòng đai khí kình tia thẳng vào người đối thủ.
Một tiếng “ hự ” đau đớn theo đó vang lên nơi cánh tay Dạ Điểu thần Ma bị vạch một vết dài sâu mấy phân máu tươi ùa ra như suối !
Hoa Sĩ Kiệt dễ đâu buông tha, thế kiếm thứ ba đã tiếp nối chọc ngay yết hầu của lão.
Dạ Điểu Thần Ma trước thế liền công hung hiểm chỉ còn cách nhắm mắt chờ chết, Tọa Điểu Kim Cang đang nằm im dưới đất bỗng nhảy phắt dậy, hấp tấp gọi :
-Thiếu hiệp xin dừng tay !
Hoa Sĩ Kiệt thế kiếm đang công ra nửa chừng vội thâu ngay trở lại, hướng mắt như hỏi han.
Tọa Điểu Kim Cang liền tiếp lời:
- Xin thiếu hiệp nể mặt Vũ mỗ mà tha mạng cho y !
Hoa Sĩ Kiệt chống kiếm ngần ngừ giây lâu chưa kịp thốt lời thì Dạ Điểu Thần Ma bổng nghiến răng rít lên:
- Tên họ Hoa kia, núi non chẳng đổi, chúng ta tái ngộ vẫn còn ngày ! Lão lại quay mặt ra phía sau tiếp lời :
- Lão lục, lão thất cõng lấy lão nhị, lão tứ, lão ngũ, lui nhanh !
Sáu người chỉ trong khoảnh khắc đã mất hút vào rừng sâu.
Tọa Điểu Kim Cang chờ mọi người đã đi khỏi mới quay sang Hoa Sĩ Kiệt vòng tay cảm tạ :
-Mang ân Hoa thiểu hiệp nương tay tha mạng cho họ, Vũ mổ thật cảm kích vô cùng !
Hoa Sĩ Kiệt vộ ivàng trả lễ :
-Ân huynh đài cứu đệ thoát khỏi vòng lưới hiểm nguy đã khiến đệ cám ơn chẳng hết, dám đâu nhận lấy trọng lễ ấy ! Song e nếu dung tha sáu người này, bọn họ tất sẽ đến Thiếu Lâm Tự để thi hành âm mưu rất có hại cho tính mạng của Huệ Nguyên đại sư...
Tọa Điểu Kim Cang vội ngắt lời :
- Chúng ta chịu khó đi suốt đêm ngày vượt lộ trình đến Thiếu Lâm Tự trước đề phòng vẫn còn kịp thì giờ.
Hoa Sĩ Kiệt gật đầu tán đồng ! Thế là hai người giở thuật khinh công băng rừng trực chỉ về hướng Tung Sơn.