Mà Lạc Tử Băng hiện giờ vẫn đang điên cuồng hấp thụ nguyên khí, nàng cần ngưng tụ Kiếm Khí a! Không nên chỉ dựa vào Kiếm Khí của gia tộc, nếu không sẽ rất phiền phức. Đôi mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt lại mang cho khuôn mặt vài phần khống khổ khiến kẻ khác phải yêu thương. Nàng đã cố gắng ngưng tụ Kiếm Khí trong vòng một tháng rồi, không ngờ nó lại khó khăn như vậy. Có lẽ là do nàng quá nhiều nguyên tố mà nguyên tố của nàng lại là loại thuần khiết nhất nên đòi hỏi quá cao. Mà LPạc Tử Băng đâu nghĩ rằng, có người cả năm mới ngưng tụ được, nàng đã quá biến thái rồi a!
Tiểu Lang nhìn chủ nhân của mình mà gào thét trong lòng, chủ nhân à? Chủ nhân quá mức biến thái rồi, biến thái trong biến thái a! Có ai mà mới chín tuổi mà đã là Triệu Hồi Sư như chủ nhân không? còn là Triệu Hồi Sư Ngũ Tinh Thất Cấp đấy! Ngũ Tinh đấy! Mà chủ nhân còn là Thập nguyên tố, mười nguyên tố lận đó! Còn có mười Kiếm Khí chứa nguyên khí và tinh thần lực cực kì lợi hại nữa đó! Oa!!! Chủ nhân như vậy mới đúng là chủ nhân chứ!! Tiểu Lang gào thét trong lòng, bắt đầu coi chủ nhân như là thiên lý, lời chủ nhân nói chính là điều luật a!
Một hình bát quái bỗng xuất hiện dưới người Lạc Tử Băng, mười nguyên tố đồng thời từ cơ thể Lạc Tử Băng thoát ra, chậm rãi xoay quanh người nàng. Mười điểm sáng đã vô cùng rực rỡ, nhìn cũng biết thực lực của người đó chính là vô cùng cường hãn, nhưng mà...Đây không phải khế ước chi trận sao? Nó dùng cho Triệu Hồi Sư đó! Tiểu Lang giật giật cái đầu nhỏ, ủy khuất nhìn chủ nhân, chủ nhân còn muốn bắt thêm con sủng vật nào nữa? Bọn hắn không đủ đáng yêu sao?
Mà Lạc Tử Băng trong chuyện này thật sự không biết nha! Nàng tu luyện Kiếm Khí nhưng vì quá mức hợp nhất tinh thần lực và nguyên khí nên tự tạo thành Khế Ước Chi Trận luôn! Kể cả Pháp Sư nàng cũng mở nốt, mà Kiếm Khí vẫn chưa có! Lạc Tử Băng bất mãn, này này Kiếm Khí của ta đâu? Ta muốn Kiếm Khí của ta!! Lạc Tử Băng đứng dậy, Tiểu Lang thấy vậy thì dùng đầu nhỏ với bộ lông màu đỏ bắt mắt cọ cọ vào người nào lấy lòng. Chủ nhân cuối cùng cũng chịu dừng việc tu luyện rồi, chủ nhân mới chín tuổi thôi mà! Không cần phải chịu khổ như thế đâu, bọn hắn vẫn luôn theo sát chủ nhân mà.
Lạc Tử Băng biết Tiểu Lang nghĩ gì, ôm lấy thân hình đỏ sẫm của nó, véo véo cái tai mềm mại, giọng nói trong trẻo lại êm tai khiến người khác tâm tình vui vẻ, một cỗ mùi hương nhàn nhạt lại thoang thoảng quanh chóp mũi làm Tiểu Lang cũng bị làm cho say mê
"Ta không muốn quá dựa dẫm vào các ngươi, các ngươi là đồng bạn của ta chứ không phải bảo tiêu mà cứ suốt ngày đặt an nguy của ta lên hàng đầu. biết chưa?" Lạc Tử Băng đáy mắt dịu dàng, khẽ vuốt bộ lông mềm của Tiểu Lang. Tiểu Lang vô cùng cảm động và vui vẻ cọ cọ vào người nàng
"Chủ nhân thật tốt!" Tiểu Lang nhịn không được nói, giờ hắn trông giống một con sủng vật đáng yêu hơn là một con Ma Thú uy dũng a! Bất quá chủ nhân chỉ vuốt ve hắn khi hắn ở dạng này nên hắn cũng chẳng ngại đâu. lạc Tử Băng quên mất hình đồ trận bát quái vẫn đang thực hiện, bỗng bông hoa bỉ ngạn ỡ giữa đan điền nàng rung mạnh dữ dội, Lạc Tử Băng vội buông Tiểu Lang, trấn áp nguyên khí
Điểm sáng đen chợt phát sáng làm cho một tiếng nổ phát ra nhưng lại không có bất kì chấn động nào, nhưng mà một nữ nhân với đôi cánh đen dài năm thước, từng phiến cánh được tạo bằng những lưỡi dao sắc bén nhất, nhưng cũng đẹp mắt như đá quý, Ám Nguyên Tố trong cơ thể Lạc Tử Băng rung mạnh dữ dội, làm cho đôi cánh đen sau lưng nàng tỏa ra hắc khí thâm trầm. Đôi tử mâu của Lạc Tử Băng đậm ý cười, Kiếm Khí Ám Nguyên Tố của nàng là một loại vũ khí vô cùng đặc biệt nha, Đoạn Thần Vũ, từng sợi lông vũ cũng có thể giết người trong nháy mắt. Mấy con ma thú kia thấy chủ nhân có động tĩnh cũng chạy ra ngoái, vừa vặn thấy một màn nữ tử giương cánh với mái tóc đỏ rực như máu làm nàng như đứng giữa sự bi tịch mà đơn côi, lạnh lẽo vô cùng, nhưng nhìn bọn hắn lại muôn vàn ấm áp
Tiểu Long là Ám Huyết Long vô cùng hưng phấn, chủ nhân có Ám Nguyên Tố quá mạnh mẽ, Kiếm Khí lại rất đặc biệt, là lần đầu hắn thấy đấy a! Bỗng Ám Thương xuất hiện trước mặt nàng, nó toàn thân phát ra Ám Nguyên Tố mạnh mẽ, mà Đoạn Thần Vũ như đáp lại nó, không ngừng tỏa ra uy hiếp
Mà Lạc Tử Băng chưa kịp tiếp thu Đoạn Thần Cũ thì đã có thêm mấy điểm sáng nữa phát sáng, thêm mấy tiếng nổ nữa xảy ra, nàng còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã thấy Kiếm Khí chưa rõ hình thù của nàng hết hợp với Kiếm Khí bên trong Hỏa Ngọc giới, lạc Tử Băng giật mình, lắp bắp, khoảng nửa khắc sau thì Thổ, Mộc, Kim và Lôi cũng đã ra hình thù cụ thể. Thổ Nguyên Tố là một đoản kiếm dài, màu vàng nhạt phát ra ánh sáng, toàn thân nó như phủ một tầng hào quang. Xà Tinh Viên nhìn tới ngẩn người, còn lẩm bẩm nói
"Hóa ra Thổ nguyên tố cũng có lúc đẹp như vậy, nhìn Kiếm Khí của chủ nhân kìa!"
Mộc thì là một cây cung, không thấy mũi tên nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được sự uy hiếp từ cây cùng màu xanh lục nhạt ấy. Lạc Tử Băng cầm Thành Nhật Cung lên, kéo thử sợi dây mà nàng cho là trong suốt, một mũi tên màu lục nhạt như xé gió bay thẳng về cái cây rất to thì cái cây ngã thẳng một cái khiến cho Lạc Tử Băng cũng kinh hãi, nàng biến thái thật!
Mà Kim Nguyên Tố là một cây roi dài toàn thân màu trắng ngà, vô cùng đẹp, lại tỏa ra hào quang không chói lóa, cây roi còn tản ra sự mát lạnh rất thoải mái, toàn thân Kim Quang Tiên nhẵn nhụi chạm vào rất đã nhưng một khi đã tấn công thì chính là một phát lấy mạng người khác. Kim Dực Kỳ Lân nhìn chủ nhân của mình mà càng thêm sùng bái, chủ nhân thật sự là một người có thể tạo ra những thứ đẹp đẽ như thế nhưng lại quá nguy hiểm!
Lôi Nguyên Tố lại là một cây kiếm thuộc loại dài mà mỏng, nhưng vô cùng sắt bén, toàn thân nó màu tím đen, còn lấp lánh như đá quý khiến người khác không nghĩ rằng nó là một Kiếm Khí, chỉ khi nó xẹt qua một dòng điện nhỏ mang theo uy áp của Lôi Nguyên Tố thì có lẽ mới có người biết. Lôi Long Bảo vô cùng nguy hiểm mà bí ẩn khiến người khác sinh lòng sợ hãi
Lạc Tử Băng nghiêng đầu, nhìn thì thấy Hỏa Nguyên Tố đang có tình trạng phát nổ a! Và quả đúng là như vậy, lại một tiếng nổ thật hoành tráng phát ra, nhưng những Kiếm Khí trên vẫn còn, duy chỉ có Đoạn Thần Vũ đã được thay thế bằng một đôi cánh màu đỏ cam như có lửa bốc, toàn thân cánh lấp lánh lại có lửa khiến người khác bỗng cảm thấy cô nuơng trước mặt chính là ngọn lửa ấm áp nhưng chạm vào mới thấy bỏng rát vô cùng. Mái tóc đỏ kiều diễm làm cho Hỏa Hồng Vũ sau lưng nàng càng thêm phần nổi bật. Đến Ma Thú của Lạc Tử Băng cũng hít thở không thông, chủ nhân quá yêu nghiệt!
Mà Thủy Nguyên Tố cùng bùng phát không báo trước làm Lạc Tử Băng thầm mắng, từ khi nào mà Kiếm Khí lại tự tiện như vậy? Nhưng mà sau làn hơi nước mù mịt, mội đôi cánh tựa như Hỏa Hồng Vũ nhưng lại mềm mại mà uyển chuyển như dòng nước, màu lam nhạt như trong suốt phủ lên Thủy La Vũ như một tấm màn trong suốt làm cho nó càng thêm dịu dàng, nhưng mà chính xác mà nói, Thủy La Vũ có thể tấn công người khác bằng nước của mình chỉ với một cái cử động nhẹ. Lạc Tử Băng giơ tay, dồn nội lực thì một dòng nước mạnh mẽ từ tay nàng đánh vào hẻm núi làm nó sập đổ
Bỗng Một đôi cánh khác, toàn thân trong suốt lại đính thêm vài đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, trên tay của Lạc Tử Băng bỗng xuất hiện rất nhiều hoa, mà mỗi chuyển động của Tiên Thần Vũ là những cánh hoa lại rơi xuống, nhưng vì là Phong Nguyên Tố nên nó cực nhanh, từng cánh hoa như bao vây con mồi, nhìn yếu ớt nhưng lại vô cùng vững chắc. Thiếu chút nữa là Tiểu Lang la hét om sòm, mà có ai từng thắc mắc tại sao hắn lại có bộ lông màu đỏ không? Vì hắn là Ma Thú Dị Biến, hắn còn có sở hữu một chút Hỏa Nguyên Tố nữa, mà đại đa số Ma Thú của Lạc Tử Băng đều là Dị Biến nên mạnh hơn Ma Thú bình thường nhiều.
Bỗng Băng Nguyên Tố lóe, Lạc Tử Băng thấy toàn thân mình như có hàng vạn lưỡi băng đâm xuyên vào, tại sao Băng Nguyên Tố lại đau đớn như vậy? Lạc Tử Băng chịu đựng sự bùng áp của Kiếm Khí từ nãy giờ nên giờ có chút suy yếu. Mà Một Đôi cánh Hồ Điệp màu lam bỗng xuất hiện, mang theo hàn băng ngàn năm lạnh cực kì, mà Băng Tuyết Liên như đóa sen màu lam nhạt xuất hiện, hóa ra chỉ có Kiếm Khí của mẫu thân và phụ thân mới không bị hòa làm một với những Kiếm Khí của nàng. Lạc Tử Băng cười yếu ớt, nhưng còn một nguyên tố đang phát sáng, Lạc Tử Băng ẩn nhẫn cơ thể như muốn bị thiêu đốt của mình.
Một đôi cánh khác tựa như Đoạn Thần Vũ nhưng lại mang theo ấm áp của Quang Nguyên Tố, từng sợi lông vũ mềm mại màu trắng tinh như một thiên sứ, nhưng Phi Thần Vũ vẫn phát ra được sự nguy hiểm ẩn bên trong sự mềm mại của bộ cánh tựa thiên thần này. Lạc Tử Băng cong khóe miệng, nàng giờ đều đã là Bát Hoàng Ngũ Cấp rồi, Kiếm Khí của nàng đặc biệt thiên về cánh, nàng không biết lí do nhưng nó rất đặc biệt! Nàng thích!
Lạc Tử Băng sau khi đã thu hồi hết Kiếm Khí của mình thì ngất xỉu, nàng chỉ mơ hồ cảm nhận được có rất nhiều giọng nói lo lắng vang bên tai. Lạc Tử Băng cảm nhận được một làn nước ấm áp chạy khắp cơ thể, có lẽ nàng đã lên cấp một lần quá nhiều nên cơ thể mệt mỏi, giờ thì đả thông kinh mạch đã xong, nàng bây giờ đã hoàn toàn không còn trở ngại gì rồi. Triệu Hồi Sư, nàng đã đạt, Pháp Sư, nàng cũng đã là Bát Hoàng Tứ Cấp đấy. Kiếm Khí, đã đạt nốt, Võ Tu? Xin lỗi nhé, một thân sát thủ như nàng ăn đứt mấy tên Võ Tu đấy. Luyện Đan Sư? Nàng sẽ tìm hiểu sau vậy.