Ta đi ở trên đường, lửa giận trong lòng không chút nào nguôi lại.
Phác Trí Mân là gì, cậu ta có tư cách gì chỉ trích ta, cậu ta hẳn là quên mất đi, cậu ta chỉ là ta nam sủng của ta.
Ta làm sao có khả năng sẽ đi đau lòng cho cậu ta? Thực nực cười!
Ban đầu là cậu ta phản bội ta, ta làm sao có khả năng sẽ đau lòng cho một tên tiện nhân!
Ta không ngừng thuyết phục chính mình, ta không yêu Phác Trí Mân, mãi cho đến lúc tâm tình có chút bình tĩnh mới ngừng lại.
Trong lúc vô tình, ta đi tới trước một quán bar, đây là quán mà ta đã tới trước kia.
Hiện tại cũng không có chuyện gì, đi uống rượu cũng không sao.
Ta đi thẳng vào, dù cho bây giờ là buổi chiều, cũng có rất nhiều người ở đây uống rượu.
Trên sàn nhảy có rất nhiều MB nhảy rất nóng bỏng, không ngừng tung ánh mắt mị hoặc đến dụ dỗ người, cũng không ít người đi tới.
Ha ha, lúc trước Phác Trí Mân cũng là như vậy, đi câu dẫn người khác, sau đó rời bỏ ta.
Ta mua mấy bình rượu, sau đó tìm nơi không có người uống.
Nơi này đối với ta mà nói thật sự rất buồn nôn, ta hận không thể ra khỏi nơi này.
Nhưng nơi đây lại là một nơi có thể tiêu sầu, mượn rượu tiêu sầu.
Ta không ngừng rót rượu cho chính mình, làm cho nhiều người khó chịu ta cũng không quan tâm, chỉ uống.
Ta bây giờ còn nhớ lúc trước Phác Trí Mân hắn đã làm gì, cố ý cùng Trịnh Hào Tích lên giường mà hành hạ ta, muốn thấy ta là thế nào tan nát cõi lòng, thống khổ bi thương ra làm sao.
Ta nở nụ cười, cười có chút đáng sợ, thậm chí ta cũng không biết mình đang cười cái gì.
Cười Phác Trí Mân tưởng bở, vẫn là cười ta chính mình nhu nhược.
Cũng không biết qua bao lâu, ta đã có chút men say, uống hết chai rượu cuối cùng, ta trả tiền, loạng chòa loạng choạng mà rời khỏi đây.
Ta muốn đi tìm Phác Trí Mân, tìm cậu ta, sau đó chất vấn cậu ta tại sao lại đối xử với ta như vậy.
Ta lảo đảo đi, thỉnh thoảng đụng vào mấy người đi đường. Đến bệnh viện, ta trực tiếp đi đến phòng bệnh của Phác Trí Mân.
Nhìn qua cửa sổ phòng bệnh, ta nhìn thấy Trịnh Hào Tích ngồi ở trước giường nắm thật chặt tay Phác Trí Mân.
Mà Phác Trí Mân lại còn đối hắn chẳng biết xấu hổ mà cười, tựa hồ rất vui vẻ vì Trịnh Hào Tích đến.
Liền đi tìm Trịnh Hào Tích sao?
Phác Trí Mân cậu thật ghê gớm, làm nô lệ của ta cư nhiên còn có loại tình cảm này, còn không nói cho hắn biết cậu đã bị ta làm thế nào ̣đi?
“Cạch—” Ta mở cửa, bởi vì có chút say, suýt chút nữa không đứng vững.
Phác Trí Mân nhìn thấy ta, biểu tình có chút kỳ quái, vừa nãy còn cười giờ đã biến thành sợ hãi.
Nhìn thấy ta là sợ sệt như vậy sao? Cứ như không muốn gặp ta sao? Nội tâm ta thắc mắc.
“Thái… Thái Hanh… Sao cậu lại tới đây?” Ta nhìn thấy, Phác Trí Mân vội vã rút tay khỏi Trịnh Hào Tích.
“A, nếu như tôi không tới, các người sẽ ở chỗ này làm cái gì? Đem ảnh chụp cậu khỏa thân phân phát ra!” Ta nửa câu sau cơ hồ là rống ra.
“Kim Thái Hanh cậu nói đàng hoàng một chút! Đừng ép tôi cho cậu biết!” Trịnh Hào Tích đứng lên, trừng ta.
“Làm sao vậy? Tôi có nói sai gì sao?” Ta hỏi ngược lại hắn.
Là ai trước đây mỗi ngày cùng ngươi hôn môi, mỗi ngày ở trước mặt ta ân ái. (Đốt bọn họ!) (← Câu này tớ không biết là au nói hay Kim Thái Hanh nói nhé. =)))
Trịnh Hào Tích ngươi cho rằng ngươi có thể đến chỗ nào đi, ngoại trừ cướp người yêu người khác ngươi còn có thể làm cái gì?
“Trịnh Hào Tích tôi còn nói sai cái gì không? Cậu không phải là người như thế sao? Cũng đê tiện như Phác Trí Mân!” Ta tàn nhẫn mà nói ra những lời này.
Nếu như có thể, ta hận không thể đem Trịnh Hào Tích chia năm xẻ bảy.
“Kim Thái Hanh cậu cũng đừng đắc ý như thế, lúc trước cũng là cậu tự tay đem Phác Trí Mân giao cho tôi, Phác Trí Mân trở thành người yêu của tôi tất cả đều do cậu ban tặng!” Lời nói sau cùng của Trịnh Hào Tích cố ý nhấn mạnh hai chữ “Người yêu”.
Người yêu? A, cũng đúng, chỉ có hai người các ngươi mới biến thành người yêu đi?
“Buồn nôn, Phác Trí Mân đã trở nên ô uế như thế, cậu cho rằng tôi còn có thể quan tâm cậu ta sao? Loại người đê tiện này không đáng.”
Ta dừng một chút, “Đừng quên, Toàn Chính Quốc là cậu hại chết, lời thề son sắt khi đó của cậu nói yêu hắn, Toàn Chính Quốc là cậu hại chết.”
“Kim Thái Hanh cậu nói cái gì!” Trịnh Hào Tích có chút tức giận, mà ta chính là muốn làm hắn tức giận.
“Tôi nói sai cái gì sao? Trịnh Hào Tích, cậu cho rằng cậu à ai? Lúc trước cậu không phải luôn miệng nói yêu Toàn Chính Quốc sao? Cuối cùng hắn còn không là bị cậu hại chết! Cậu cònmặt mũi đến cướp người của tôi à!”
“Chát—” mặt của ta tê dại một hồi, mất đi trọng tâm sau đó té xuống đất.
“Cậu câm miệng cho tôi!” Trịnh Hào Tích mù quáng, vẫn là bị ta nói trúng.
Giữa lúc hắn lại muốn cho ta mấy quyền, Phác Trí Mân vội vã giữ hắn lại.
“Trịnh… Trịnh Hào Tích! Anh không nên như vậy!” Phác Trí Mân nói, Trịnh Hào Tích liền ngừng lại.
Ta rõ ràng nhìn thấy khóe mắt của cậu ta có nước mắt, giả bộ thật là tốt, muốn ta đồng tình với ngươi chứ gì?
“Trịnh Hào Tích, tôi cầu anh đừng đến nữa, tôi không sao cả, anh không cần thiết phải đến.” Giọng nói Phác Trí Mân trở nên khàn cực kỳ.
Dù cho như vậy, ở trong mắt ta, cậu ta, tất cả đều là giả bộ.
“Trí…”
“Anh đừng đến! Anh lại tới thì sẽ khiến tôi thật sự phát điên.” Phác Trí Mân lôi kéo quần áo Trịnh Hào Tích, hình ảnh này thấy thế nào cũng giống như là tại giả mù sa mưa.
“Hảo, Kim Thái Hanh, cậu còn dám nhắc Chính Quốc với tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Trịnh Hào Tích, ngươi đây là đang sợ sao? Sợ Toàn Chính Quốc sao?
A, Trịnh Hào Tích như trước đi, ta cũng chưa thức tỉnh.
“Thái Hanh… Cậu không sao chứ… Tôi dìu cậu đi.” Phác Trí Mân xuống giường, đi tới trước mặt ta muốn nâng ta dậy, ta không chút lưu tình đẩy ra.
Phác Trí Mân không dự liệu được ta sẽ làm như vậy, trực tiếp té xuống đất.
“Thiếu trang nghiêm, tôi không cần cậu tới dìu.” Ta đứng lên, vỗ vỗ y phục của chính mình.
Phác Trí Mân ngã xuống đất có chút chật vật, nhưng vẫn đứng lên.
“Thái Hanh… Tôi…”
“Câm miệng!” Ta bóp lấy Phác Trí Mân cái cổ, đem hắn hướng trên giường áp.
“Trịnh Hào Tích tới thăm cậu cậu rất vui vẻ sao? Yêu thích hắn như vậy sao? Phác Trí Mân cậu thật là buồn nôn.”
“Nếu như tôi không tới các người liền muốn làm chuyện gì? Là cởi quần áo cậu mò cậu vẫn là đem cậu đè xuống giường làm!”
Ta tức giận đem Phác Trí Mân chặn lại, khí lực nhỏ đến đáng thương của cậu ta căn bản không ngăn nổi ta.
“Cầu cậu… Không nên như vậy… Nơi này là bệnh viện…”
“Bệnh viện? Cậu còn có thể phân trường hợp? Là bệnh viện thì phải làm thế nào đây? Ngược lại tôi không để ý, ở đây muốn cậu thì phải làm thế nào đây?”
Ta nghiêng người đè Phác Trí Mân lại, xé hỏng quần áo của cậu ta. (Câu này ghi Trịnh Hào Tích chứ không phải Phác Trí Mân, mà Trịnh Hào Tích còn ở đây thế nào được, nên tớ sửa lại thành PTM nhá =)))
Bỗng nhiên, cậu ta cắn một cái lên bờ vai của ta, đau đến mức ta phải buông ra.
Phác Trí Mân vốn còn muốn trốn, mà lại bị ta lại một lần nữa ngăn chặn.
“Phác Trí Mân, cậu đừng ép tôi.”