Kim Thái Hanh sau khi rời khỏi bệnh viện, run rẩy ôm lấy lồng ngực.
Từ sau khi Phác Trí Mân phản bội hắn, hắn rốt cuộc không còn đau nữa, bởi vì chút đau này cũng đã làm hắn chết lặng.
Tim một chút lại một hạ đau đớn, đây không phải là Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh… Hắn đã sớm không còn đau.
“Tôi làm sao vậy… Đây là thế nào…” Hắn ôm lấy trái tim của mình, đã rất lâu rồi cái cảm giác này mới một lần nữa tập kích lại.
Qua lâu như vậy, hắn mới lại cảm nhận được đau lòng…
Trịnh Hào Tích, cùng Phác Trí Mân, còn có cái hôn ngọt ngào kia của bọn họ, khiến Kim Thái Hanh cảm thấy đau.
Hồi tưởng lại cái hôn kia, tim lại không tự chủ được đau đớn.
Đây không phải là Kim Thái Hanh... Kim Thái Hanh không phải là người như thế… Hắn đã sớm chết lặng…
Hắn hoàn toàn không biết, nước mắt từ khóe mắt của hắn rơi xuống.
Hắn… Đây là khóc?
“Phác Trí Mân, cậu đến cùng cho chuốc tôi loại thuốc gì, đem tôi làm thành bộ dáng này.”
Kim Thái Hanh đứng ở bên ngoài rất lâu, rốt cục vẫn là quyết định trở lại, đi tìm Phác Trí Mân.
Từ từ đi tới phòng bệnh Phác Trí Mân, lại không dám đi vào, Kim Thái Hanh do dự một hồi, vẫn là nhìn qua.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, Kim Thái Hanh nhìn thấy, Phác Trí Mân bị Trịnh Hào Tích đặt ở dưới thân, trên người che kín vết hôn.
Nghe thanh âm nhỏ vụn, Phác Trí Mân, cậu thật làm cho tôi buồn nôn.
Phác Trí Mân đỏ cả mặt mà nằm ở dưới thân Trịnh Hào Tích, bị Trịnh Hào Tích dùng sức mà cắm vào, hắn sắp điên rồi.
Rõ ràng không muốn nhưng thân thể vẫn là theo bản năng kẹp lấy hắn.
Thật là ghê tởm… Cậu như thế này sẽ làm người khác buồn nôn a…
“Trịnh… Hào Tích… Ân… Buông tôi ra… Thả… Buông tôi ra… A…” Phác Trí Mân muốn tránh thoát khỏi hắn, thân thể lại xụi lơ, một điểm khí lực cũng không có.
Trịnh Hào Tích cúi người, ngậm Phác Trí Mân đầu nhũ, hút một hơi.
“Ân ——” Phác Trí Mân theo bản năng rên một chút.
Kim Thái Hanh đứng ở ngoài cửa nhìn hai người bọn họ, cũng không dám bận tâm quá nhiều, đạp mở cửa phòng, “Rầm — “
Phác Trí Mân quay đầu đi, nhìn thấy Kim Thái Hanh khuôn mặt chán ghét mà nhìn mình, cậu hoảng rồi.
Nỗ lực giãy dụa rời khỏi Trịnh Hào Tích, ai biết Trịnh Hào Tích như trước không quan tâm cậu, ra sức cầm lấy bờ vai cậu đem cậu đè lên giường không thể động đậy.
“Trịnh Hào Tích ngươi tên khốn kiếp này!” Kim Thái Hanh gào thét, tựa hồ là muốn làm cho cả bệnh viện mọi người đều nghe thấy.
“Bốp——” Trịnh Hào Tích bị Kim Thái Hanh đấm một quyền ngã xuống giường.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe miệng chảy máu.
Phác Trí Mân ly khai khỏi sự giam cầm của Trịnh Hào Tích, suy nhược mà dùng chăn ôm lấy chính mình.
Trịnh Hào Tích không căng thẳng, chỉ là hơi sửa lại quần áo một chút, đứng lên liền trả lại cho Kim Thái Hanh một quyền.
“Kim Thái Hanh, đây là trả lại cho cậu.” Trịnh Hào Tích liếm máu trên khóe miệng, liền cho Kim Thái Hanh một quyền.
Kim Thái Hanh va vào vách tường, “Cú đấm này, tôi thay Phác Trí Mân trả lại cậu.”
Nghe thế, Kim Thái Hanh nở nụ cười, như là cười nhạo Trịnh Hào Tích.
“Là sao? Thay ngươi? Hay thay Phác Trí Mân? Làm sao không đề cập tới Toàn Chính Quốc?”
Nhìn thấy Trịnh Hào Tích hơi vặn vẹo, trương mặt, Kim Thái Hanh nói tiếp: “Tôi quên mất, Toàn Chính Quốc đã sớm chết rồi, là bị ngươi giết chết!”
“Thịch ——” Trịnh Hào Tích hai mắt đỏ lên, như là bất cứ lúc nào cũng đều muốn khóc.