Giờ nghỉ trưa thì như thường lệ, Đào Mị sẽ đến lớp của cô và cùng Vương Ngữ Ninh cùng Đào Linh Nhi đi ăn trưa. Nhưng hôm nay khi chị ta xuống lớp thì không nhìn thấy hai người đâu, hỏi thành viên khác trong lớp thì mới biết cô và Đào Linh Nhi đã sớm rời khỏi lớp rồi. Mặc dù Đào Mị rất tức giận, nhưng rồi cũng phải nhẫn nhịn mà đi xuống nhà ăn tìm cô.
Lúc chị ta nhìn thấy Vương Ngữ Ninh và Hứa Dịch ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ thì trong lòng âm thầm tính toán. Hiển nhiên với con người hay mách lẻo như Đào Mị thì cô ta ngay lập tức lấy điện thoại ra, đôi còn canh một góc chụp thân mật nhất giữa Vương Ngữ Ninh và Hứa Dịch, rồi đem bức ảnh kia gửi cho Hoắc Dạ.
[...]
Ở văn phòng Hoắc Dạ vẫn còn đang bận rộn xem xét lại vài bản hợp đồng thì tiếng tin nhắn đã thu hút sự chú ý của anh, cầm điện thoại lên xem thì chính là Vương Ngữ Ninh vừa gửi một đoạn tin nhắn.
[Ninh]: Anh xem nè, hôm nay em quen bạn mới, cậu ấy biết rất nhiều về rừng núi, còn từng tham gia một kỳ huấn luyện quân sự ngắn hạn, có thể cậu ấy sẽ giúp ích cho ta vào ngày leo núi.
[Ninh]: À đúng rồi, lúc sáng em còn có rủ thêm chị Đào Mị, mà với tính của chị ấy thì thế nào cũng kéo theo anh Hiếu Từ và vài người bạn nữa, anh xem có được không? . Truyện Trinh Thám
[Ninh]: Báo cáo hôn phu, hiện tại em sẽ dùng cơm nên chắc khi anh nhắn lại em sẽ không trả lời ngay, đợi khi em ăn xong sẽ hồi âm cho anh sau. Yêu anh.
Một loạt tin nhắn của Vương Ngữ Ninh cũng đủ để thỏa mãn Hoắc Dạ rồi, cô gái này có vẻ như khác trước rất nhiều, cô còn sợ anh lo lắng nên mọi li mọi việc đều báo cáo đầy đủ cho anh. Hiển nhiên với một người cưng chiều Vương Ngữ Ninh như Hoắc Dạ thì anh cũng vui vẻ trả lời tin nhắn.
[Hoắc Dạ]: Nếu đã là bạn của em thì không sao. Cứ mời cậu bạn đó đi cùng cũng tốt, ít nhất thì chúng ta sẽ không nguy hiểm.
[Hoắc Dạ]: Chỉ cần thứ em muốn thì anh đều ủng hộ, dù sao Đào Mị và Linh Nhi cũng là chỗ thân thiết, chắc là cô ta sẽ không làm gì xấu xa đâu. Còn về Hiếu Từ, cậu ta thì anh không chắc.
[Hoắc Dạ]: Vậy em cứ ăn đi, yêu em.
Ngay khi hồi âm tin nhắn xong thì Hoắc Dạ cũng đưa mắt nhìn về phía bức ảnh ở trên bàn làm việc, đó là một tấm ảnh của Vương Ngữ Ninh cách đây vài năm, hôm đó là một ngày trăng thanh gió mát, Vương Ngữ Ninh và Vương Ngữ Tùng đã cùng nhau dạo quanh bờ biển, còn Hoắc Dạ chỉ là nhàm chán nên đã xách theo máy ảnh và đi chụp lại cảnh biển đêm... Vô tình hôm đó Vương Ngữ Ninh lại lọt vào ống kính của anh, vì nhìn thấy một tiểu tiên nữ đang nhảy múa bên bờ biển đên bên anh đã vô tình rơi vào lưới tình khi nào không hay.
Bàn tay của anh nhẹ nhàng chạm vào bức ảnh trên bàn, mỉm cười nói:
- Ninh Ninh, em thật sự là thay đổi rồi... Anh là do anh chấp mê bất ngộ đây?
[...]
Ngay khi Vương Ngữ Ninh dùng bữa xong cô liền mở điện thoại lên xem, nhìn những dòng tin nhắn mà Hoắc Dạ gửi đến lại khiến cô phì cười, tiếng cười của cô liền thu hút sự chú ý của Đào Linh Nhi và Hứa Dịch. Người hiểu như Đào Linh Nhi thì biết rõ cô đang cười cái gì nên chỉ biết lắc đầu, còn người không hiểu như Hứa Dịch thì lại nghiêng đầu, nói:
- Cậu đang cười gì vậy?
Nghe câu hỏi ngây thơ của bạn mới, Đào Linh Nhi cũng không nhịn được mà che miệng cười, sau đó liền nói:
- Còn gì ngoài việc được hôn phu cưng chiều.
- Hôn phu? Ngữ Ninh... Có hôn phu rồi sao?
Vốn dĩ Hứa Dịch còn đang chờ đợi một cái lắc đầu hay một câu phủ nhận, dù chỉ là lời nói đùa nhưng cậu ta cũng hi vọng đó không phải sự thật. Nhưng mà, Vương Ngữ Ninh không chỉ không phủ nhận mà còn trực tiếp gật đầu, nói:
- Đúng rồi, bữa leo núi vào cuối tuần này dự định ban đầu cũng chỉ có tớ và anh ấy đi thôi. Nhưng tớ thấy buổi sáng trên núi rất tốt, nên mới rủ thêm vài bạn đi cùng cho vui.
Đột nhiên sắc mặt của Hứa Dịch lại trở nên khó coi, cậu ta còn cố gắng nặn ra nụ cười nhạt, nói:
- Tuổi còn nhỏ mà đã vội vàng kết hôn rồi sao... Ngữ Ninh, cậu bị ép hôn à?
Còn chưa đợi Vương Ngữ Ninh trả lời thì Đào Mị liền đi đến, vừa đúng lúc chị ta nghe thấy câu hỏi kia của Hứa Dịch nên liền nói:
- Chứ còn gì nữa. Khổ thân Ninh Ninh nhà chúng ta, yêu nhưng không đến được với nhau.
#Yu~