• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau thì mọi người vẫn còn bàng hoàng về chuyện đã nghe thấy vào buổi tối hôm trước, có lẽ ngoại trừ Hứa Dịch thì chẳng có ai còn tâm trạng vui vẻ nữa, nhất là Vương Ngữ Tùng và Hoắc Dạ, hai người họ từ sớm đã bày ra gương mặt đăm đăm khó chịu, hoàn toàn không thấy họ cười nói.

Đương nhiên một người hay quan sát như Phạm Hiếu Từ cũng có nhìn ra điểm khác lạ. Nhưng hắn ta cũng chẳng biết họ khác ở chỗ nào nữa.

Mãi cho đến khi về đến Nhâm Thành thì bọn họ liền tách ra, Hoắc Dạ và Vương Ngữ Ninh ở cùng một chỗ. Vương Ngữ Tùng, Đào Linh Nhi và Hứa Dịch thì ở cùng nhau. Còn Phạm Hiếu Từ và Đào Mị lại đi cùng nhau.

Trên xe của Hoắc Dạ và Vương Ngữ Ninh, vốn dĩ từ hôm qua cô đã nhìn thấy gương mặt của anh không tốt, chắc là đang bực tức về chuyện của Đào Mị và Phạm Hiếu Từ, nhưng chẳng phải cô cũng bình an vô sự rồi sao? Chuyện đó thì cứ từ từ, bây giờ vẫn chưa phải lúc trả đũa lại họ. Vì thế nên Vương Ngữ Ninh liền dịu dàng chạm nhẹ vào tay của Hoắc Dạ, vốn dĩ anh đang tức giận, nhưng một giây sau đó thì liền dịu dàng nói:

- Em sao vậy?

- Hoắc Dạ, chuyện của Đào Mị và Phạm Hiếu Từ... Anh đừng để trong lòng nữa, chẳng phải em cũng không sao nữa rồi mà.



- Ninh Ninh đừng lo, anh không để ý đâu.

Nghe đến đây thì Vương Ngữ Ninh cũng chỉ biết bày ra bốn chữ "Có quỷ mới tin", một người như Hoắc Dạ thì làm sao có chuyện không để ý nữa chứ. Sau đó Vương Ngữ Ninh liền giả vờ nhỏ giọng, nói:

- Thật ra cũng không phải là em độ lượng, nói chung thì em cũng không phải Thánh Mẫu mà tha thứ cho chị ta... Nhưng dù sao chị ta cũng là họ hàng với Linh Nhi, mà anh biết đó... Anh trai em có ý với Linh Nhi, nếu chuyện này làm rầm rộ thì e rằng chuyện của hai người họ sẽ khó thành hơn.

Đương nhiên Hoắc Dạ nhìn ra rồi, con người của Vương Ngữ Tùng như thế nào anh đều đoán được, cậu ta vốn dĩ không phải dạng người thích vận động, nhưng vì Đào Linh Nhi lại có thể đi đến leo núi thì đúng là kì tích. Nhưng hình như Vương Ngữ Ninh nói rất đúng, gia đình của Đào Linh Nhi cũng chỉ là nhánh nhỏ của Đào gia, mà Đào Mị lại là cháu gái cưng của Đào lão gia, nếu như Đào Mị có chuyện gì thì Đào Linh Nhi cũng khó thoát khỏi vạ lây, lúc đó chuyện của Vương Ngữ Tùng và Đào Linh Nhi sẽ rơi vào ngỏ cụt.

- Anh hiểu ý em rồi, nhưng mà...

- Anh đừng lo, em sẽ dùng cách của em mà.

Nói xong thì Vương Ngữ Ninh còn tinh nghịch nháy mắt một cái, hiển nhiên là cô đã nói đến như vậy rồi thì anh cũng không nói nữa, sau đó cũng chỉ biết thở dài nhìn cô, có lẽ đây sẽ cách tốt nhất mà Hoắc Dạ làm, anh không sợ Vương Ngữ Tùng ế cả đời, anh chỉ sợ cô gái nhỏ này sẽ giận mà thôi.

- Ninh Ninh, sau này em nên cẩn thận hơn, đừng tiếp xúc nhiều với Đào Mị nữa, cô ta không tốt.



- Ừm, em biết rồi.

[...]

Còn trên xe của Vương Ngữ Tùng, Đào Linh Nhi và Hứa Dịch thì cũng chỉ có Hứa Dịch là ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc cậu ta nhìn sang Vương Ngữ Tùng thì còn thấy hai mày của anh nhíu lại, chẳng lẽ sự xuất hiện của cậu ta không đúng lúc nên khiến cho anh trai này tức giận sao?

Một giây sau đó thì Vương Ngữ Tùng liền tức giận mắng chửi một tiếng, cái đó cũng làm cho Đào Linh Nhi giật mình, Hứa Dịch cũng vì vậy mới chú ý đến Đào Linh Nhi, cậu ta nói:

- Linh Nhi sao vậy?

Nghe Hứa Dịch hỏi Đào Linh Nhi thì Vương Ngữ Tùng mới giật mình quay về thật tại, anh quên mất hiện tại bây giờ họ còn đang ngồi trên xe của anh, suýt chút nữa là anh làm cho cô gái kia sợ chết khiếp rồi.

- Linh Nhi, anh xin lỗi, anh không có ý làm em sợ đâu.

Đương nhiên Đào Linh Nhi biết Vương Ngữ Tùng không cố ý, đến bản thân Đào Linh Nhi cũng còn hoảng hốt trước những gì mà mình nghe được vào buổi tối hôm qua kia mà, cô nhìn Vương Ngữ Tùng sau đó thì mỉm cười rồi lắc đầu.

- Hai người... À không, phải nói đúng hơn là cả bốn người có gì giấu em ạ? Từ sáng đã thấy sắc mặt mọi người không tốt rồi.

Hiển nhiên với tính cách tốt bụng của Đào Linh Nhi thì cô cũng nhanh chóng kể lại chuyện tối qua cho Hứa Dịch nghe, nghe đến hết câu chuyện thì toàn thân Hứa Dịch đều lạnh toát mồ hôi, con người của Đào Mị bình thường đã không ổn rồi vậy mà leo lên tận núi, hít được không khí trong lành mà cũng không đánh tan được sự thâm hiểm trong suy nghĩ của chị ta sao? Đúng là điên thật mà, lỡ mà có chuyện gì xảy ra thì... Nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ hãi.

- Cũng may là Ninh Ninh không sao, nếu không thì cô chị Đào Mị này không biết có bị điên hay không nữa.

- Vốn dĩ chị ấy trước kia rất thân với Ninh Ninh, nhưng không hiểu sao chị ấy lại làm ra những chuyện như vậy nữa... Ninh Ninh là con gái Vương gia, nếu như để cho cô chú Vương biết được thì e là...

- Em đừng lo, anh và Ninh Ninh sẽ không nói lại với cha mẹ đâu, anh nghĩ là Ninh Ninh sẽ có cách riêng của mình.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK