Thời gian tổ chức hôn lễ được gửi trong tin nhắn là 12 giờ rưỡi trưa Chủ Nhật.
Mặc dù trên danh nghĩa Thịnh Chiêu được nghỉ hai ngày nhưng để tiết kiệm khoản chi phí đi lại, cậu vẫn đặt một chuyến bay đêm thứ Bảy.
Thời gian bay từ Thương Đô tới Thân Thành là hai tiếng.
Thịnh Chiêu bay chuyến 1 giờ 30 phút sáng.
Cậu tính thử thời gian, từ khi máy bay hạ cánh tới khi đến khách sạn mất chưa đầy một tiếng.
Nếu máy bay không bị trễ hay gì thì cậu có thể ngủ vừa đủ sáu tiếng, có thể tạm coi như đủ giấc.
Thịnh Chiêu không muốn tá túc ở nhà mẹ mình.
Cậu vốn không thân thiết với người nhà cho lắm.
Tuy rằng không đến nỗi tình cảm giả trân như đồ nhựa nhưng cũng không phải rất thân, thế nên để cho khỏi phải lúng túng, cậu dứt khoát đặt một phòng khách sạn ở gần nơi tổ chức tiệc.
Hùng Hướng Tùng biết cậu phải đi xa, vốn đã định sẽ lái xe đưa cậu tới sân bay.
Chỉ có điều giờ bay của Thịnh Chiêu muộn quá, trễ hơn “giờ giới nghiêm” của Hình Ứng Chúc nên chỉ đành thôi.
Chín rưỡi tối thứ bảy, Thịnh Chiêu khóa cửa phòng 101 xong, lại đi tới phòng làm việc lần nữa, để thẻ mở cửa trên bàn làm việc, dán số điện thoại liên lạc của mình ở góc bàn.
Xong xuôi cậu ra khỏi phòng, khóa cửa lại, cầm chìa khóa đi loanh quanh một hồi rồi quyết định bỏ ở dưới chậu hoa kế bên phòng 102, dùng bút đánh dấu vẽ một mũi tên nho nhỏ làm kí hiệu.
Dù sao thì tầng này cũng không có người ngoài vào, có thể đảm bảo an toàn.
Người trong tòa nhà này cứ buổi sáng là có thể xuống lấy chìa, mở được cửa.
Làm xong hết mọi thứ, Thịnh Chiêu đi vòng vòng ở hành lang tầng một, nhìn xung quanh.
Cậu cũng chẳng biết mình cứ quanh quẩn mãi làm gì.
Nơi này rõ ràng cũng chỉ là “chỗ làm việc” nhưng cậu lại có cảm giác gắn bó với nó như thể mình thuộc về đây vậy.
Thịnh Chiêu suy nghĩ về chuyện đó, cho rằng có lẽ là do mình sống ở đây nên vậy.
Qua mấy tháng, “ký túc xá công ty” trong mắt cậu đã sánh ngang với “nhà mình”.
Hiện giờ đột nhiên lại phải đi xa nhà một chuyến, trong lòng không khỏi thấy bất an.
Thịnh Chiêu loanh quanh rảnh rỗi, dán lại góc bảng thông báo bị bong ra bằng băng dính hai mặt, xé tờ thông báo cộng đồng đã quá hạn ở phía bên kia đi.
Sau đó, cậu nhìn quanh một lượt, xác định không còn gì để làm nữa mới quay lại phòng, xách chiếc vali chỉ cao tới đầu gối của mình ra cửa, tới sân bay.
Thịnh Chiêu vừa mới chân trước chân sau bước ra khỏi cửa tòa nhà, phía sau chợt vang lên tiếng xẹt xẹt của tín hiệu điện tử.
Cậu thấy lạ, quay đầu lại xem thì phát hiện màn hình liên lạc vô dụng chết ngắc của tòa nhà đột nhiên lại sáng lên.
Hai giây sau, gương mặt của Hình Ứng Chúc xuất hiện trên màn hình.
Hôm nay hắn mặc một bộ đồ ngủ sẫm màu.
Lớp vải mềm mại ôm lấy người hắn, đường viền cổ áo hơi gập vào trong, lộ ra làn da hơi tái nhợt phía dưới cổ.
“Mang đủ đồ chưa?” Hình Ứng Chúc nói, “Làm mất thẻ mở cổng thì không cấp lại nữa đâu.”
Thịnh Chiêu thoáng ngẩn người.
Qua loa điện tử, giọng Hình Ứng Chúc nghe trầm thấp hơn so với mọi khi một chút, pha lẫn tạp âm điện tử khiến giọng nói đó càng hợp với gương mặt lạnh lùng không biểu cảm của hắn.
Chỉ là Thịnh Chiêu ngạc nhiên khi nghe ra ý ngầm trong đó —— có ông chủ nhà ai buổi tối không ngủ, lại gọi điện cho nhân viên lúc chuẩn bị ra khỏi cửa chỉ để nhắc mang theo thẻ mở cửa?
Thậm chí Thịnh Chiêu còn vô thức ngẩng đầu nhìn về phía lầu trên, tự hỏi không biết là Hình Ứng Chúc gọi tình cờ vậy thôi hay đã quan sát cậu.
Có điều giờ đã đêm muộn, cửa sổ của tòa nhà không nhiều nhà sáng đèn lắm.
Trong bóng đêm giăng kín, lầu bảy như chìm nghỉm vào bóng tối, không trăng không sao, không nhìn thấy được gì.
Cũng chỉ có Thịnh Chiêu là nhìn mãi không thấy, còn Hình Ứng Chúc lúc này đang chứng kiến cảnh cậu ngó nghiêng một cách ngu ngốc, không nhịn được chậc lưỡi hỏi, “Tìm cái gì đó?”
“Thì tìm anh.” Thịnh Chiêu vô thức đáp lại.
Về cơ bản, Hình Ứng Chúc không biết đáp lại sao mới phải.
Hắn có cảm giác bộ não của Thịnh Chiêu được chạy bằng pin sạc, lúc dùng hết rồi phải đem đi sạc mới dùng tiếp được.
“Tìm tôi mà không nhìn màn hình lại đi nhìn trời?” Hình Ứng Chúc khịa mấy câu, “Tôi ở trên trời hay gì?”
Lạ lùng là lần này Thịnh Chiêu lại chẳng hề bị hắn chọc xù lông, thậm chí cậu còn cực kì bình tĩnh nhìn thẳng vào Hình Ứng Chúc trên màn hình đối diện một lát, rồi đáp lại một cách hết sức tự nhiên, “À phải rồi, ông chủ này, tôi tính 10 giờ tối mai sẽ về nhé.”
Hình Ứng Chúc vẫn trưng ra cái vẻ mặt bất cần như mọi khi.
Gương mặt hắn rất đẹp, đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc có đuôi mắt hẹp dài, chỉ cần hơi lạnh mặt một chút là dễ khiến cho người ta không dám lại gần.
Nhưng có vẻ như bởi vì Thịnh Chiêu đã sống trong tình trạng cúi đầu thì không thấy, ngẩng đầu lên là thấy ngay một thời gian rồi, nên chẳng còn bị vẻ mặt đó của hắn làm cho sợ hãi gì nữa.
Cậu đã miễn dịch với nó từ lâu.
Hình Ứng Chúc thờ ơ ừm một tiếng, tỏ ý đã biết.
Thịnh Chiêu nói xong, xốc lại cái vali, chờ thêm đôi lát, thấy Hình Ứng Chúc không có vẻ định cúp cuộc gọi video.
Thấy lạ, Thịnh Chiêu còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã thấy Hình Ứng Chúc mất kiên nhẫn nhíu mày một cái, bực bội hỏi, “Sao còn chưa đi nữa?”
Lúc này Thịnh Chiêu mới kịp thời phản ứng lại, đáp lại một tiếng ‘ừm’ khô khốc, siết chặt tay cầm vali trong tay.
“Thế…” Thịnh Chiêu dè dặt thử vẫy tay với hắn, “Bái bai ông chủ nhá?”
Hình Ứng Chúc lại ừ một tiếng.
Thế là Thịnh Chiêu kéo vali, xoay người ra ngoài.
Cậu đi được khoảng chục bước gì đó lại không nhịn được ngoái đầu lại nhìn cái nữa.
Lần này thì cuộc gọi đã cúp, màn hình điện tử đen thui.
Gương mặt của Hình Ứng Chúc cũng chẳng còn đó nữa.
Chẳng biết tại sao, Thịnh Chiêu lại không kìm được mà ngừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Dẫu biết thừa mình có nhìn cũng chẳng thấy gì nhưng vẫn cứ làm như vậy.
Trong lòng cậu dâng lên một dòng cảm xúc mỏng manh —— cảm xúc mơ hồ bắt đầu xuất hiện khi cậu nhận được cuộc gọi của Hình Ứng Chúc, cho tới lúc này lại càng thêm mãnh liệt, cậu đã có thể nắm bắt được một cách rõ ràng.
Thật là lạ, Thịnh Chiêu phản ứng chậm giờ mới nhận ra, lúc mới nãy khi đứng trước cửa, nhận cuộc điện thoại rồi đối mặt với Hình Ứng Chúc hai mặt nhìn nhau một cách ngớ ngẩn và ngu ngốc, cậu đã bất giác nảy ra cảm giác “có người chờ mình quay về”.
Loại cảm giác này xuất hiện trên đối tượng là “ông chủ”, thực sự rất hoang đường.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thịnh Chiêu vẫn tin ở phán đoán của mình.
Không cần phải nghi ngờ gì thêm, Hình Ứng Chúc quả đúng là một người vừa nhìn đã thấy là rất khó sống chung, mặt lạnh như tiền, tính khí thất thường, tác phong cư xử là kiểu thích gì làm đó không quan tâm đến ai.
Những người thuê nhà tầng dưới đều vừa kính vừa sợ hắn, đến mức chỉ đứng trước mặt hắn nói hai câu thôi cũng căng thẳng như đi đánh trận.
Nhưng cũng chính bởi hắn là người như vậy nên một khi có người phát hiện ra việc hắn không giống với những gì “vừa nhìn đã thấy” thì sẽ càng dễ khiến người đó có cảm tình với hắn hơn.
Cũng chẳng biết có phải lí do là vì tiêu chuẩn và kì vọng về khả năng giao tiếp của hắn đối với xã hội được giảm xuống rồi hay không.
Lúc về phải mang cho hắn ít đặc sản mới được, Thịnh Chiêu nghĩ, không thì phải đi Tam Dương Nam Hóa* mua chân giò hun khói về cho hắn mới được.
Dù gì thì Hình Ứng Chúc cũng không ra khỏi nhà bao giờ, bình thường cũng chỉ toàn ăn các món thịt, mua cái này là vừa chuẩn bài.
(*Tam Dương Nam Hóa 三阳南货 là một thương hiệu lâu đời nổi tiếng ở Thượng Hải, chuyên bán các sản phẩm đặc sản từ khắp cả nước)
…Chỉ phải cái vận chuyển hơi phiền chút, chắc phải nhờ nhân viên cửa hàng hút chân không rồi gói lại.
Nghĩ thế, Thịnh Chiêu hạ quyết tâm rồi kéo vali đi, đồng thời vô thức chạm vào thẻ mở cửa trong túi mình.
Chiếc thẻ cứng, vuông vắn, nằm ngay ngắn trong túi, lộ ra qua lớp vải.
Thịnh Chiêu miết nhẹ dọc theo cạnh chiếc thẻ qua một lớp, hài lòng vỗ nhẹ.
Ý này được đấy, Thịnh Chiêu nghĩ.
Trong đêm tối, Hình Ứng Chúc chân trần bước ra khỏi bồn tắm, toàn thân mang theo hơi nước lạnh như băng, bước đi trên gạch men sứ.
Hắn trông như không biết chữ “lạnh” viết thế nào bao giờ, cũng chẳng buồn thay bộ đồ ngủ ướt nhẹp dính sát vào người.
Lúc đi vào phòng khách, phía sau hắn là một vệt nước dài.
Đêm cuối hè, gió mát từ bên ngoài thổi vào qua khung cửa sổ mở một nửa, êm ái lướt qua gò má Hình Ứng Chúc.
Hắn thong dong cởi bộ đồ ướt rượt ra, đẩy cửa sổ mở lớn hơn chút.
Gió đem lạnh lẽo thổi những lọn tóc hắn bay nhẹ.
Hình Ứng Chúc thoải mái nheo mắt lại, hơi nâng cằm lên.
Trong tay hắn cầm một chiếc “thẻ mở cửa” rất mỏng, chất liệu và hình dáng khá giống với chiếc thẻ của Thịnh Chiêu.
Chỉ còn điều thẻ này đen hơn, sáng hơn, dưới ánh trăng có thể thấy ánh sáng chuyển động bất thường.
Hình Ứng Chúc giơ tay lên, hướng về phía bầu trời nơi có ánh trăng rằm tròn vành vạnh để quan sát chiếc “thẻ mở cửa” này, sau đó lại hạ xuống, lật nó qua lại trong tay như có điều gì suy nghĩ.
Thế nhưng hắn chẳng suy nghĩ quá lâu, chỉ chốc lát sau, Hình Ứng Chúc đã quyết định.
Hắn cầm hai đầu tấm “thẻ”, dùng sức nhẹ, bẻ gãy nó ra làm hai nửa.
Tấm thẻ mỏng và khá mong manh, bị bẻ làm đôi vang lên tiếng giòn tan.
Sau đó chiếc thẻ xuất hiện sự thay đổi hết sức kì diệu.
Có một luồng ánh sáng xanh lục tản ra từ nơi chiếc thẻ bị bẻ gãy.
Chúng giống như có sự sống riêng của mình, “bay” ra ngoài cửa sổ, biến tan vào màn đêm.
Đôi con ngươi xinh đẹp và sâu thẳm của Hình Ứng Chúc trong thoáng chốc thay đổi.
Lòng đen co lại cực nhanh, tròng trắng vằn lên tơ đỏ, nhưng sự thay đổi đó chỉ diễn ra rất chóng vánh, gần như chỉ một cái chớp mắt đã trở lại như cũ.
Ngay lập tức, hai mảnh thẻ còn lại cũng thay đổi theo.
Lớp phủ đẹp mắt bên ngoài đã biến mất, trở thành một màu xám, và chỉ trong một chớp mắt đã chỉ còn là một nhúm cát mịn, rơi xuyên qua kẽ tay Hình Ứng Chúc.
Hình Ứng Chúc vỗ nhẹ tay, phủi sạch chút bụi còn vương lại.
Đang lúc chuẩn bị đóng cửa sổ quay vào nhà, hắn lướt mắt nhìn qua, ánh mắt chạm trúng chiếc bình con đặt ở góc ban công.
Trong đó vẫn còn con sâu Hình Ứng Chúc cầm về trong trận mưa lần trước.
Hai khúc mình sâu đã chết cứng đơ nổi lềnh phềnh trong nước, trương lên thành một đống.
Ban đầu thứ kia ở trong bình cực kì không an phận, cho dù đã bị cắt làm hai khúc thì vẫn cứ nhăm nhe lúc Hình Ứng Chúc đi nghỉ để tranh thủ bỏ trốn.
Sau đó phát hiện ra không thoát nổi cái bình rách này thì cuối cùng mới cố chấp như bây giờ, không giằng co gì thêm nữa.
Hình Ứng Chúc nhấc chiếc bình nhỏ lên, cầm trong tay quan sát.
Dường như con sâu mềm kia phát hiện ra trên người hắn có hơi thở bất thường nên đột ngột run lên như mắc chứng động kinh.
Hình Ứng Chúc nhìn nó chằm chằm một lát, như cười như không.
Hắn ra tay nhanh như chớp vào đúng lúc con sâu kia phun trào, gần như là trong một khắc, ngón trỏ chỉ điểm vào lớp ngoài của chiếc bình thủy tinh.
Thứ sâu kia lại đột ngột vang lên tiếng thét thảm thiết, sau đó cơ thể nó cong về phía sau một cách bất thường, trên thân mọc lên những cái mụn mủ màu đen ghê tởm.
Trông như nó đang phải trải qua một trận tra tấn tàn khốc nào đó, nhưng thứ mọc ra kia trong một thời gian ngắn đã ngọ nguậy mọc lớn hơn, vặn xoắn vào nhau.
Chỉ trong chốc lát, con sâu kia không đỡ được tốc độ phát triển nhanh của mụn mủ, lớp da của nó bị kéo thành mảng mỏng dính.
Những cái mụn mủ nở rộng, trong tiếng kêu thảm của nó bện kết vào với nhau.
Sau một lúc, hình thành một mặt người nho nhỏ..
Danh Sách Chương: