Nàng đáp: “Thiếp không có hứng thú, vương gia đi mà kể với A Thanh.”
Hắn lại nói: “Chuyện này cả vương phủ đều biết, chỉ có mỗi mình nàng không biết!”
Nàng nói: “Cả vương phủ đều biết thì liên quan gì đến thiếp? Thiếp không có hứng muốn nghe.”
Cuối cùng mãi đến lúc lên giường, Trác Hạc Dao mới chịu thua, nàng lạnh nhạt nói: “Ngài thích thì cứ kể.”
Thế là cả đêm đó, Dạ Vô Khạng đều kể lại sự việc năm đó cho nàng nghe một lượt, nhưng một chữ nàng cũng không lưu tâm.
Sáng hôm sau, Dạ Vô Khạng dậy trước, hắn không như mọi ngày đến Thần Phong điện mà chờ nàng tỉnh giấc.
Vừa mới mở mắt ra đã thấy khuôn mặt nam nhân tựa gần, Trác Hạc Dao hoảng sợ liền thét lên một tiếng: “Ngài làm gì vậy?”
“Thái độ của nàng chẳng giống người học võ gì cả.”
“Cái gì mà giống với không giống chứ? Thiếp sắp bị ngài dạo chết rồi!”
Dạ Vô Khạng ngồi thẳng người dậy, cùng nàng đối mặt: “Hôm qua bản vương đang kể chuyện, tại sao nàng lại ngủ mất?”
“Đâu có! Thiếp vẫn nghe mà, đâu có ngủ đâu…”
“Đừng có xảo biện, sau này nàng có cầu xin bản vương cũng sẽ không kể lại đâu.”
Trác Hạc Dao nhếch miệng: “Thiếp mới không cần!”
Dạ Vô Khạng hôm nay tâm tình đặc biệt tốt, nghe nàng nói vậy không những không giận, còn vui vẻ nói: “Vương phi, hôm nay bản vương không phải nghị sự, rãnh rỗi không có gì làm, hay là chúng ta luyện võ đi?”
“Luyện võ?” Nhắc tới đây, Trác Hạc Dao cực kì cao hứng, đã lâu rồi nàng không có động võ nha, cơ thể sắp cứng ra luôn rồi.
“Được, bây giờ chúng ta lập tức đi chứ?”
“Nàng gấp cái gì? Mau dậy ăn điểm tâm đi, bản vương đưa nàng đến một nơi, khẳng định nàng sẽ thích.”
“Được!”
***
Cách kinh thành khoảng năm mươi dặm có một thảo nguyên rộng lớn, nơi đây ngoài cây cỏ ra thì hoàn toàn không có bóng dáng con người.
Dạ Vô Khạng cùng Trác Hạc Dao ngồi xe ngựa, mất khoảng một canh giờ mới đến nơi. Bên ngoài là A Thanh cưỡi ngựa, phía sau còn có một đoàn tùy tùng đi theo hầu hạ.
Dọc đường đi, Trác Hạc Dao cứ luôn miệng tán thưởng, nào là cảnh sắc nơi đây thật đẹp,…
Ngày đầu tiên vẫn còn chưa bắt đầu, Trác Hạc Dao đã nói: “Vương gia, sau này chúng ta thường xuyên đến đây được không?”
Dạ Vô Khạng đáp: “Kinh thành còn nhiều chỗ thú vị mà nàng chưa biết, sau này rãnh rỗi bản vương sẽ đưa nàng đi mở mang tầm mắt.”
Nghe vậy, nàng cao hứng không thôi, thật khiến Dạ Vô Khạng một phen đau đầu.
Lúc đến nơi, Trác Hạc Dao vui vẻ phi ngựa khắp thảo nguyên, Dạ Vô Khạng thấy nàng cao hứng cũng không muốn cắt ngang, sau đó cũng phi ngựa đuổi theo nàng.
Đám hạ nhân mà hắn mang theo lúc này liền tiến sâu vào rừng, săn bắn chuẩn bị cho bữa trưa.
“Không phải nói là luyện võ sao? Dừng lại đi!” Dạ Vô Khạng cao giọng.
Trác Hạc Dao nghe vậy liền cho ngựa đi chậm lại, đợi Dạ Vô Khạng sóng vai cùng nàng.
“Chúng ta luyện ở đâu đây?”
“Quay về nơi lúc nãy, cùng nhau đấu một trận. Nếu nàng thắng bản vương, bản vương sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.”
“Vậy nếu thiếp không thắng thì sao?”
“Thì nàng phải chấp nhận mọi yêu cầu của bản vương.”
“Không.” Trác Hạc Dao cự tuyệt.
“Tại sao vậy?”
Không phải lúc nãy còn cao hứng lắm sao? Làm sao lại từ chối rồi?
“Chắc chắn thiếp sẽ không thắc được ngài. Đấu với ngài thiếp chỉ có lỗ!”
Dạ Vô Khạng bật cười: “Vậy bản vương sẽ dùng nửa phần công lực cùng nàng đấu một trận.”
“Nếu nhường thì đâu thể gọi là thi đấu?” Trác Hạc Dao nhún vai.
“Vậy nàng muốn như thế nào?”
Trác Hạc Dao suy nghĩ một lát, cao hứng cất giọng: “Như thế này đi, dù sao thiếp cũng không đấu lại ngài, vậy bây giờ ngài sẽ đứng yên một chỗ, nếu thiếp chạm được vào ngài thì xem như thiếp thắng! Thế nào?”
“Đứng nguyên một chỗ? Có phải nàng quá hời không?”
“Đừng nói là đứng một chỗ, cho dù ngài có đang ngủ thì thiếp cũng không làm gì được ngài.”
Thấy Dạ Vô Khạng chần chừ không đồng ý, nàng nhún vai: “Không dám sao? Vậy thì không cần nữa, thiếp sẽ cùng A Thanh đánh một trận.”
“Ai nói bản vương không dám?”
“Vậy là ngài đồng ý rồi? Nhớ là không được di chuyển đâu đấy!”
“Được!”
Sau khi trở về thảo nguyên rộng lớn kia, Dạ Vô Khạng cùng Trác Hạc Dao đầu một trận.
Đám người A Thanh cũng dừng tay góp vui. A Thanh cũng cao hứng không kém: “Vương gia, cố lên!”
Những hạ nhân còn lại, đương nhiên đều ủng hộ Trác Hạc Dao.
Nàng thích thú nắm chặt roi da trong tay, nhanh chóng hướng Dạ Vô Khạng xuất chiêu.
Nàng đánh bên trái, hắn tránh bên phải, nàng đánh bên phải, hắn liền tránh sang bên trái.
Trác Hạc Dao tự thấy thân thủ mình nhanh nhạy, nhưng Dạ Vô Khạng lại còn nhanh hơn cả nàng.
A Thanh bên ngoài thấy hắn không động, liền lên tiếng: “Vương gia, sao người không đánh trả?”
Tại sao vương gia của hắn lại đứng yên một chỗ như vậy chứ?
Mãi không thể chạm vào người hắn, Trác Hạc Dao có chút không cam tâm: “Vương giam ngài gian lận đúng không?”
“Con mắt nào của nàng thấy bản vương gian lận?” Dạ Vô Khạng khoanh tay trước ngực, hướng nàng đáp lời.
Trác Hạc Dao cũng dừng động tác trong tay: “Còn không phải sao? Nếu không tại sao thiếp lại không đánh trúng ngài được?”
“Đó là do nàng không đủ bản lĩnh!”
“Dạ Vô Khạng, ngài!
“Thế nào? Chịu thua chưa?”
“Còn lâu, tiếp chiêu đi!”
Dứt lời, thân ảnh mảnh mai lại hướng hắn liên tiếp ra chiêu, chiêu thức không thâm độc, chủ yếu là chỉ để chạm vào người hắn.
Thời gian một nén hương trôi qua, Trác Hạc Dao vẫn không thể thắng. Quá mệt mỏi, nàng liền nhận thua.
“Nói đi, ngài muốn thiếp đáp ứng điều gì?”
“Không phải “điều gì”, mà là mọi điều!”
Dạ Vô Khạng nhếch miệng, cố ý nhắc đến giao ước cho nàng nhớ.
“Thiếp vẫn không cam tâm, nhất định là ngài gian lận!”
A Thanh nghe nàng nói mà bất bình thay cho vương gia nhà hắn, rõ ràng là vương phi thua rồi, còn nói vương gia gian lận, vương gia nhà hắn thật đáng thương mà!
Dạ Vô Khạng chậm rãi tiến đến bên cạnh nàng: “Bản vương cần phải gian lận cùng nàng sao? Thua chính là thua!”
“Nói đi, ngài muốn gì?”
“Ở đây đông người không tiện, đợi khi nào về phủ, bản vương sẽ cùng nói với nàng trên giường.”
Đám hạ nhân kia nghe vậy liền che miệng cười trộm, Trác Hạc Dao lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Dạ Vô Khạng, không ngờ ngài lại còn có bộ mặt này!