• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Trác Hạc Dao liền được gọi đến đình viện để dùng điểm tâm, người đến vẫn như thường lệ là A Thanh.

Nàng thần sắc thập phần lạnh nhạt: “Ngươi về đi, ta không đi.”

“Vương phi, không được đâu, nếu người không đi, vương gia chắc chắn sẽ rất tức giận đó.”

Trác Hạc Dao trước sau vẫn lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý sự tồn tại của A Thanh.

Tiểu Nguyệt từ bên ngoài bước vào, trên tay là chén cháo tổ yến, hướng A Thanh nói: “Chàng về đi, vương phi nói không là không, có phí công ở đây cũng vô dụng.”

“Nhưng mà…”

“Không đi là ý của vương phi, không liên quan đến chàng.”

A Thanh nghe vậy, lúc này mới chịu rời khỏi Tinh Vân các.

Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng đặt chén cháo xuống mộc bàn, cẩn thận dò xét sắc mặt nữ nhân: “Vương phi, làm như vậy có ổn không?”

“Làm cái gì?”

“Thì là người tỏ ra lạnh nhạt, không quan tâm đến vương gia, có phải là muốn vương gia hiểu ra, người mới là quan trọng nhất không?”

Trác Hạc Dao nghe vậy liền bật cười: “Tiểu Nguyệt, ngươi cũng thấy ta đang làm như vậy sao?”

Vậy, chẳng lẽ không phải sao?

“Ngươi yên tâm đi, ta không phải là kẻ tự mình đa tình. Ta tự biết thân biết phận, người không động đến ta, sẽ sóng yên biển lặng, hiểu không?”

“Vương phi…”

Hạnh mâu nàng hướng chén cháo tổ yến: “Mang đi đi, ta không muốn ăn.”

“Đây là nô tỳ tự mình nấu, không phải là…”

“Tự mình nấu nhưng cũng là đồ của vương phủ, nếu thấy tiếc thì ngươi cứ ăn đi.”

Bỏ lại một câu nói, Trác Hạc Dao lại trở vào trong tẩm điện.

Lúc nàng xoay người bước đi, vô tình đụng phải chậu than tối qua, mảnh áo nhỏ tối qua còn chưa có cháy hết rơi xuống cạnh chân mình, Trác Hạc Dao tiện tay cầm lên.

Tiểu Nguyệt chỉ kịp thấy một tia sáng chợt lóe, sau đó là những mãnh vải vụn vươn vãi khắp mặt đất.

“Vương phi…”

Chuyện đến nước này, ngay cả nàng cũng còn cảm thấy không chân thực, huống chi là vương phi? Mọi chuyện đến nhanh, đi cũng nhanh, thật sự là không để người ta kịp trở tay mà.

Tại đình viện.

Liễu Thường Vân cẩn thận dò xét sắc mặt nam nhân, dè dặt khai ngôn: “Vô Khạng, Hạc Dao không đến đây, có phải là vì thiếp không?”

Động tác trong tay nam nhân khựng lại, sau đó lại quay trở về vẻ lạnh nhạt vốn có: “Đừng nghĩ nữa, mặc kệ nàng ấy. Ăn đi.”

A Thanh đứng một bên nghe hắn nói vậy mà trong lòng không kìm được tức giận. Vương gia đúng là có mới nới cũ, không đúng, phải là có cũ nới mới. Vương phi được gả vào đây cũng gần một năm rồi, vậy mà còn không bằng một nữ nhân vừa trở về từ hôm qua.

Liễu Thường Vân gật đầu, tiếp tục động tác trong tay, khóe miệng khẽ nhếch.

Trác Hạc Dao, ngươi muốn đấu với ta sao? Nằm mơ đi!

“Vô Khạng…”

“Gọi ta là vương gia, bây giờ không như trước đây, không thể cứ xưng hô tùy tiện được.”

Liễu Thường Vân bị câu nói này làm cho ngạc nhiên, đôi đũa trên tay cũng không cẩn thận làm rơi xuống đất.

Trước đây, cái tên “Vô Khạng” chỉ để dành cho mình nàng gọi, bây giờ hắn lại nói như vậy, chứng tỏ vị trí của nàng trong lòng hắn đã sớm không còn như trước.

Liễu Thường Vân cúi xuống nhặt lấy đôi đũa kia, khẽ cười: “Thiếp biết rồi.”

Dạ Vô Khạng vẫn không nhìn nàng: “Bẩn rồi thì bỏ đi, lấy cái khác mà dùng.”

Nàng gật nhẹ đầu, sau đó cũng không nhìn hắn, chăm chú ăn điểm tâm trước mặt.

Bên ngoài bước vào một thuộc hạ, hướng Dạ Vô Khạng hành lễ: “Vương gia, hoàng thượng triệu kiến.”

Hắn gật nhẹ đầu, sau đó liền đứng dậy, không nói một lời nào liền cùng A Thanh tiến cung.

***

Hoàng cung.

Nam nhân thân vận long bào, an tọa trên long ỷ, long nhãn lạnh lùng hướng về phía Dạ Vô Khạng.

“Tây Vực, đổi chủ rồi.”

Thanh âm trầm bổng vang vọng chính điện Dưỡng Tâm, Dạ Vô Khạng nghe tin này liền ngước mắt nhìn nam nhân: “Từ khi nào?”

“Không biết, hôm nay trẫm mới nhận được tin tức, đã xưng vương rồi.”

“Xưng vương?” Nhanh như vậy sao?

Nhớ năm trước, Tây Vực phồn thịnh, bọn họ còn có ý muốn gây chiến tranh, vậy mà bây giờ nói đổi chủ, thì liền đổi chủ sao?

Cũng không biết là cao thủ phương nào, trong một đêm liền lấy đầu của vương thượng Tây Vực, sau đó tự mình xưng vương, làm bá chủ của cả Tây Vực.

Những nước lân cận cũng phải kính người này bảy phần, chủ động đến để trở thành chư hầu cho hắn.

Dạ Vô Khạng càng nghe nói càng nhíu chặt mày kiếm, nhân vật này là ai? Lại có thể lợi hại như vậy?

“Vậy đã có dự tính gì chưa?”

Hoàng thượng đáp: “Tam thời nước sông không phạm nước giếng, trước đây hai bên cũng chưa từng xảy ra xung đột… Theo ngươi, nên thế nào đây?”

Dạ Vô Khạng trầm ngâm suy nghĩ, cất ngôn: “Nếu ngươi không phạm ta, ta cũng không phạm ngươi. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà có thể giết chết vương thượng rồi tự mình lên thay thế, quả thực không tầm thường.”

Hoàng thượng gật đầu đồng tình: “Cũng không thể nói như vậy được. Khó đoán nhất chính là lòng dạ con người, biết đâu hắn là một người có tham vọng, vẫn chưa muốn dừng lại thì sao?”

Nam nhân vừa nói đến đây, thái giám tổng quản bên ngoài vội vàng chạy vào, vẻ mặt hết sức gấp gáp: “Hoàng thượng, sứ thần của Tây Vực đến rồi, đang chờ ở bên ngoài.”

Nghe vậy, hai nam nhân đều mỗi người một vẻ, trầm tư trong suy nghĩ của mình.

Hoàng thượng hữu thủ phất mạnh: “Ngươi về trước đi, trẫm sẽ gọi sau.”

Dạ Vô Khạng gật đầu, sau đó liền hành lễ cùng y, rồi trở về vương phủ.

***

Vừa trở về, thân ảnh nữ nhân quen thuộc lại hiện ra trước mắt hắn, khó mà có thể không nhìn.

Thấy hắn, nụ cười trên môi nàng liền tắt hẳn, cũng không tiến đến chào hỏi như thường lệ, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Dạ Vô Khạng cũng không có đuổi theo, hướng mắt theo thân ảnh nữ nhân dần dần khuất dạng, sau đó mới trở về Thần Phong điện.

Dạ Vô Khạng không ngốc, lẽ nào hắn không nhìn ra được Liễu Thường Vân cùng thái hậu là đang cấu kết sao?

Không phải không biết, mà là đang tự lừa dối mình.

Xem ra lần đó, nhìn thấy hoàng thất chi phả là giả, nhưng ý của Dạ Vô Khạng lại là thật!

Trở về Tinh Vân các, từ sau khi Liễu Thường Vân trở về, Dạ Vô Khạng ngoại trừ buổi chiều đó có đến, thì hầu như một tháng nay không có lui tới đây.

Trác Hạc Dao ngồi một mình bên bầu rượu lớn, trước mắt không có một chút điểm tâm, cứ như vậy hết chén này đến chén khác.

Ai nói là mượn rượu để giải sầu? Rõ ràng là càng uống càng tỉnh, sầu lại càng sầu…

Nàng đột nhiên nhớ đến sư phụ, lần đó sau khi nhìn thấy nàng, sư phụ liền biến mất không rõ tung tích.

Sư phụ, người rốt cuộc đang ở đâu? Dao nhi bắt đầu thấy nhớ người rồi…

Không chỉ có sư phụ, nàng nhớ Mộng Lâu, nhớ Tô mama, nhớ Đỗ Quyên, nhớ tất cả mọi người…

Còn có Dạ Cổ Phong, từ sau khi gả vào vương phủ, nàng một lần cũng chưa gặp lại được y.

Không biết bây giờ y thế nào rồi, chắc là đã có cuộc sống mới, rất tốt? Cho dù có là không tốt, cũng không giống nàng bây giờ, đúng không?

Trác Hạc Dao một đêm đó ngồi ngoài gió lạnh, uống hết một bầu rượu lớn, thiếp đi lúc nào không hay.

Con người nàng trước nay không dễ gì phát bệnh, hôm nay bệnh đến rồi mới thấy, giống như là sắp chết vậy.

Tiểu Nguyệt ở thiện phòng đang tất bậc sắc thuốc cho nàng. Vương phi đúng thật là không thể nói mà, cứ phải hành hạ bản thân mình như vậy, đáng sao?

Vương phi cùng Liễu thị kia không có kém, còn có phần hơn về tài sắc, hà cớ gì phải vì một nữ nhân mà làm khổ mình.

Tâm ý của vương phi nhà nàng đối với vương gia không phải là nàng không rõ, tính cách của vương phi, so với vương gia nàng còn có phần hiểu hơn.

Vương phi nhà nàng, sống rất tình cảm. Người đã quyết định gả vào vương phủ, cũng tính là xem vương gia trở thành trượng phu, nương tựa một đời…

Chỉ là, giữa đường lại xuất hiện con hồ ly tính chết tiệt kia! Đúng là khiến người ta tức giận mà!

“Thuốc đã sắc xong chưa?” Một nha hoàn khác bước đến, nhẹ giọng hỏi nàng.

“Xong rồi, ngươi có chuyện gì sao?”

“Không có gì!” Nàng ta nhún vai: “Chỉ là thấy ngươi ngồi lâu như vậy, không có chỗ cho bọn ta làm việc.”

“Ta biết rồi, đi ngay đây.”

Dứt lời, tiểu Nguyệt đứng dậy toan đổ thuốc ra chén thì phát hiện chén bẩn rồi, là chính nha hoàn kia làm bẩn.

Nàng tức giận: “Mắt ngươi để đâu vậy? Không biết cái chén này để đựng thuốc cho vương phi sao?”

“Ta thật sự không biết, ta xin lỗi…”

“Xin lỗi còn có ích gì! Đều tại ngươi!”

Trách cứ vài câu, tiểu Nguyệt liền bỏ đi lấy cái chén mới. Nha hoàn kia nhân lúc mọi người không ai chú ý, liền lấy trong tay áo ra một túi giấy nhỏ, bên trong chưa chất bột màu trắng.

Bột gặp nước nóng liền hòa tan, thần không biết quỷ không hay…



Tiểu Nguyệt sau khi sắc thuốc xong liền mang về Tinh Vân các, Trác Hạc Dao nói bệnh một cái là lại nằm liệt trên giường, không dậy nổi.

“Vương phi, thuốc đến rồi đây!”

Trác Hạc Dao nghe tiếng bước chân, vốn đã ngồi dậy sẵn chờ nàng. Đón lấy chén thuốc, nàng cố nín thở, uống một hơi cạn sạch.

Tiểu Nguyệt thuận tay xoa vài cái sau lưng nàng: “Người thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”

Trác Hạc Dao không đáp, chỉ gật nhẹ đầu, sau đó liền nằm trở lại.

“Tiểu Nguyệt, ta bệnh bao nhiêu ngày rồi?”

Tiểu Nguyệt nghe cây này, làm sao không hiểu ý nàng? Vương phi còn không phải muốn hỏi nàng, vương gia đã mấy ngày chưa đến sao?

Nhìn vương phi, nàng vô cùng đồng cảm, nhưng phận nô tỳ thì làm sao giúp người đây?

“Vương phi, người yên tâm đi, chỉ cần uống thuốc điều độ là sẽ rất nhanh khỏi bệnh.”

Nghe vậy, Trác Hạc Dao nhếch miệng. Ngay cả tiểu Nguyệt cũng không nói, rốt cuộc đã bao nhiêu ngày rồi nàng chưa nhìn thấy Dạ Vô Khạng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK