Cửa thang máy sắp đóng lại, “Đợi một chút!” Trình Vũ Phi lao đến, không biết thế nào lại giẫm ngay vũng nước bẩn, trượt chân ngã sõng xoài. Cô vội vàng đứng dậy, dáo dác nhìn xung quanh, may quá, thang máy này ở một vị trí vắng vẻ, xung quanh chẳng có ai.
Bước vào thang máy, Trình Vũ Phi bực dọc đá đôi dép hiệu Crocs mà bệnh viện cấp cho mình, tất nhiên là hàng nhái, chất lượng kém vô cùng. Chất liệu quá mềm, đế thì trơn trượt. Đây là lần thứ tư cô bị ngã kể từ khi mang đôi dép này, cô quyết định cho nó vào sọt rác nếu không không biết còn bị vồ ếch bao nhiêu lần nữa. Đáng hận là nghe nói phòng vật tư mua loại dép này với giá 60 tệ một chiếc. Trình Vũ Phi mỗi lần đi dạo phố đều nhìn thấy loại dép nhái này bán đầy đường, 12 tệ một chiếc. Mỗi lần nhìn thấy cô đều nghĩ, phòng vật tư phen này vớ bở rồi. Của công đúng là được dùng vô tội vạ, trong khoa muốn mua loại xe đẩy chuyên dụng bằng thép không gỉ, giá ngoài thị trường là 500 tệ, nhưng phòng thiết bị lại gọi người đến bảo giá lên đến 6.000 tệ! Chẳng trách bệnh nhân đông như thế mà bệnh viện vẫn bị lỗ. Chẳng còn cách nào khác, bệnh viện công là không thể nói đến chuyện có lời, nhưng lại không thể không có lời, đành phải nghĩ cách để tăng vốn mà thôi.
Trong thang máy đã có một người, mà hình như là đang nhìn cô chằm chằm thì phải, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì nhìn thất một gương mặt hình như đã gặp. Những đường nét góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu. Không đợi Trình Vũ Phi nhớ ra, người đó đã gật đầu với cô, “Bác sĩ Trình, lại gặp nhau rồi. Đi đứng phải cẩn thận chứ, vồ được mấy chú ếch rồi?”
“…” Trình Vũ Phi chẳng thấy buồn cười chút nào, cô xem thường loại người cười trên sự đau khổ của người khác, huống hồ gì là đang cười trên sự đau khổ của cô. Quan trọng hơn nữa là cô đột nhiên nhớ ra người này là ai, Chung Viễn, trưởng khoa phẫu thuật lồng ngực, là bác sĩ cấp trên mà mình vừa đắc tội mấy hôm trước.
Chung Viễn không hề biết diễn biến phức tạp trong đầu Trình Vũ Phi, anh ta luôn ra vẻ hài hước, chọc cười người khác, chính vì vậy mà có số lượng fan đáng kể, đương nhiên những fan ấy chủ yếu là người làm trong khoa của anh ta. Chung Viễn cho rằng đây thuần túy chỉ là sức hấp dẫn cá nhân, chẳng có liên quan gì đến chức vị trưởng khoa phẫu thuật lồng ngực của anh cả.
“Bác sĩ Trình Vũ Phi phải không? Nghe danh từ lâu. Tôi là thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh của bệnh viện, tôi đã được xem tác phẩm nhiếp ảnh tham gia cuộc thi văn hóa nghệ thuật của viện, rất đẹp đấy. Lúc đó tôi hy vọng được làm quen với thiên tài nhiếp ảnh là cô đây…”
Trình Vũ Phi bối rồi đến thộn mặt ra, tìm cách ứng phó, “Hư… ừm, bị loại ngay từ vòng đầu rồi, không đủ tư cách vào vòng trong.”
“Hê hê”, Chung Viễn cười cười, “Thích hay không thích chẳng liên quan gì tời lọt vào vòng trong cả. Gu thẩm mỹ của tôi không giống với mọi người. Tấm hình đó của cô do máy nào chụp vậy? Góc chụp rất đẹp, tôi có mấy máy ống kính rời của Canon và Nikon. Lúc nào cô muốn chụp hình thì có thể mượn tôi.”
Trình Vũ Phi không biết ống kính rời là gì, nhưng lại không dám hỏi, cố đứng im như học sinh tiểu học, gật gật đầu, chỉ mong sao thang máy chóng đến nơi, nhanh chóng nói lời tạm biệt với bác sĩ quyền quý này.
Tiếc là Chung Viễn hiếm lắm mới gặp được tri ân tri kỷ, anh ta tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Bác sĩ Trình, tấm hình đó của cô thật sự rất đẹp, tôi có thể giúp cô đăng trên tạp chí. Ừm, cô cho tôi số điện thoại, khi nào có tin tức tôi sẽ liên lạc với cô…”
Trình Vũ Phi đấu tranh tâm lý rất lâu, cuối cùng lấy hết can đảm ngẩng đầu thẳng thắn: “Chủ nhiệm Chung… hai tấm hình đó là do tôi ăn cắp…”
“…”
“Thật ra… thiên tài nhiếp ảnh chân chính là sư huynh của tôi. Hay là tôi cho anh số điện thoại của sư huynh nhé… Anh liên lạc với anh ấy được chứ?”
“Không cần.” Cuối cùng Chung Viễn cũng lên tiếng, tuy cổ họng có chút khô đắng.
Trình Vũ Phi lấy làm lạ, không muốn làm quen với thiên tài nữa à?
Cửa thang máy mở, có người bước vào, Trình Vũ Phi thở dài cáo biệt, chỉ nghe tiếng Chung Viễn sau lưng: “Cũng được, cô nhắn vào máy tôi số điện thoại của anh ta nhé.”
Trình Vũ Phi bước ra khỏi thang máy, tìm số điện thoại của sư huynh trong máy mình, bỗng ngẩn người ra. Mình đâu có biết số điện thoại của Chung Viễn, làm sao nhắn cho anh ta? Một lúc sau lại càng ngẩn ngơ. Rõ ràng mình vào thang máy rồi, sao bước ra lại vẫn ở tầng một thế này?
Chung Viễn trong thang máy vẫn chưa hoàn hồn trở lại, vẫn đang sung sướng lâng lâng chờ đợi tin nhắn của Trình Vũ Phi, anh thấy mình thật thông minh, mục đích của anh là muốn có số điện thoại của Trình Vũ Phi, chỉ cần cô ấy nhắn tin cho mình, còn nhắn cái gì thì mình chẳng quan tâm.
Người vừa bước vào cất tiếng chào anh, khách sáo hỏi: “Chủ nhiệm Chung, anh lên tầng mấy?” Chung Viễn tỏ vẻ khó hiểu ngẩng đầu lên. Ấy? Vừa nãy mình không ấn nút chọn tầng à? Hừm… sao bây giờ vẫn ở tầng một thế nhỉ? Vậy Trình Vũ Phi tại sao lại đi ra rồi? Cô ta vừa nãy chẳng phải vì muốn len vào thang máy mà té ngã oạch đó sao?
Trình Vũ Phi đổi giày thể thao thoải mái, hôm nay nhiệm vụ mua sắm rất nặng nề, cô không muốn đi giày cao gót để hành hạ đôi chân của mình chút nào. Ra khỏi ga tàu điện ngầm, cô lập tức nhìn thấy Điền Thiêm đang vẫy tay về phía mình, Trình Vũ Phi nhìn cách ăn mặc của Điền Thiêm, lập tức lấy thân phận đàn chị của mình phê bình cô bé: “Điền Thiêm, sao em lại mang giày cao gót thế kia? Lát nữa thế nào cũng đau chân cho xem.”
Cô gái có gương mặt quả táo cười xuề xòa, “Sắp tới công ty em sẽ tổ chức tiệc tất niên, em vừa mua đôi giày này để đi vào hôm đó đấy. Bởi vậy hôm nay em mới cố tình đi đôi giày này để chọn bộ quần áo phù hợp với nó. Không sao đâu chị Phi Phi, em rất lợi hại đó, dù có đi đôi giày bảy phân em vẫn có thể đi nhanh như gió… Hơn nữa, chúng ta vừa đi từ từ vừa ngắm nghĩa mà, không sao đâu.”
Trình Vũ Phi thở dài thườn thượt, lại một lần nữa ngưỡng mộ tuổi trẻ phơi phới của Điền Thiêm. Tuy đã hai mươi chín tuổi cô không hề thấy mình già, nhưng sống cùng với Điền Thiêm cô ngày càng hiểu sâu sắc thế nào gọi là thời gian vô tình. Cô cũng từng có thời thanh xuân chạy nhảy tung tăng trên đôi giày cao gót bảy phân, nhưng sau vài lần trẹo chân cô đã gia nhập hội đi giày thể thao đế bằng. Sự nhanh nhẹn, tự do phóng túng đã bị sự vô tình như một lưỡi dao sắc lạnh này cắt thành từng lát mỏng… Cô lại thở dài, trải qua bao mưa dập gió vùi, thời oanh liệt nay còn đâu…
Hai chị em vừa đi vừa ngắm nghía hàng hóa, rẽ vào một con đường nhỏ, thiên đường mua sắm A đã ở ngay trước mắt. Điện thoại của Điền Thiêm reo. Mẹ cô bé gọi đến, hỏi cô chừng nào về nhà ăn Tết. Trình Vũ Phi nghe Điền Thiêm nhõng nhéo với mẹ qua điện thoại, cũng cảm thấy vui lây. Dù có lớn thế nào đi nữa, mẹ vẫn cứ là mẹ, lúc nào cũng có thể sà vào lòng mẹ mà khóc mà kể khổ, mà dốc hết nỗi lòng mình. Tiếc là Tết là thời gian bận rộn nhất của khoa cấp cứu, năm nay cô lại không thể về đón Tết với cha mẹ rồi.
Một biến cố xảy ra trong chớp mắt. Một gã đàn ông mặc một chiếc áo khoác xám phủ toàn thân không biết từ đâu chui ra, giật chiếc điện thoại của Điền Thiêm, rồi bỏ chạy.
Hai chị em ngẩn ngơ, Trình Vũ Phi biết cứ đến cuối năm là tình trạng trộm cắp cướp giật lại tăng lên. Nhưng điều cô không thể hiểu nổi là sự việc sao lại có thể xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật, giữa chốn đông người và ở ngay bên cạnh mình như thế.
Cô là người đầu tiên phản ứng, hét to lên một tiếng “Cướp” rồi vội cắm đầu cắm cổ chạy đuổi theo tên cướp. Điền Thiêm chậm mấy bước nhưng đầu óc cô gái trẻ nhanh nhạy, lập tức nghĩ đến việc tìm người ngoài tiếp ứng, vừa đuổi theo vừa tiếp tục hét lớn: “Cướp! Cướp!” Chạy được vài bước thì bống nhiên kêu oái lên một tiếng, ngã lăn ra đất. Lúc đó cô mới hiểu đi giày cao gót bảy phân thực chất có thể chạy nhảy nhưng phải trả giá một chút... Cô nhăn nhó nén đau đớn, mắt dõi theo bóng Trình Vũ Phi vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng chỉ có thể ngồi một chỗ kêu cứu: “Cướp! Cướp!”
Trình Vũ Phi vừa nghĩ mang giày thể thao thật tiện vừa không màng nguy hiểm đuổi theo tên cướp rẽ vào một khúc cua. Thiên đường mua sắm A cao sừng sững trước mặt, phía trước người đi kẻ lại rất náo nhiệt. Trình Vũ Phi nhìn thấy nhiều người như thế, thấy vững tâm hơn, đang lúc thở phào thì tên cướp đã lẩn vào một con đường nhỏ và mất hút.
Trình Vũ Phi chạy lòng vòng tìm kiếm với sự cảnh giác cao độ, cô thấy mình y như một cảnh sát mặc thường phục đang làm nhiệm vụ. Nhưng mục tiêu đã thực sự biến mất. Trình Vũ Phi thộn mặt ra chưa biết tính sao. Đúng lúc đó cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Bác sĩ Trình.” Quay sang thì thấy doanh nhân óc heo Tô Nhất Minh đang nở nụ cười tươi rói nhìn mình.