Lúc sắp lên đường, anh bị một vố bất ngờ: Bưu phẩm của anh, chiếc hộp chứa đựng mọi hy vọng của anh bị trả về! Tô Nhất Minh bi phẫn đến mức suýt ngất đi, nhưng anh không thay đổi ý định, anh muốn sang Mỹ chất vấn bác sĩ! Giật lấy chiếc hộp từ tay nhân viên bưu điện anh tức tốc ra sân bay, lên máy bay. Nhưng suốt cả hành trình tâm trạng anh vô cùng tồi tệ, không có cách nào nghỉ ngơi, vừa chợp mắt thì những chuyện cũ khắc cốt ghi tâm lại ùa về, không thể ăn, uống nước cũng cảm thấy nghẹn nơi cổ họng.
Tô Nhất Minh lần thứ hai sang Mỹ tìm Trình Vũ Phi như thế, vẫn ngốc nghếch đứng bên ngoài bệnh viện đợi cô, tuyệt vọng và sốt ruột. Lúc đợi được cô ra anh như muốn nổ tung, đưa cái hộp bé xíu ra trước mặt cô, giọng run run: "Vũ Phi, tại sao? Tại sao lại trả lại món quà này cho anh? Đây chẳng qua chỉ là chút tâm ý của anh, đến cái này em cũng không thể nhận sao?",
Trình Vũ Phi chẳng hiểu đầu cua tai nheo nhìn nhìn chiếc hộp: "Không tìm được người... Ấy, cái này là anh gửi à? Anh viết sai địa chỉ của tôi rồi..".
Tô Nhất Minh bối rối thu lại món quà, anh rõ ràng đã đối chiếu địa chỉ cô mấy lần rồi mà.. Anh vội vàng lục lại tin nhắn của Chung Viễn trong điện thoại, trong tin nhắn, địa chỉ viết thành một hàng dài, kết quả là anh viết sót một số trong số nhà.
Tô Nhất Minh tẽn tò, cãi cùn với cô: "Anh không cần biết! Dù sao lần này đến anh sẽ ăn vạ ở nhà em. Anh không về Trung Quốc nữa, sẽ ở đây luôn, ai cũng không ngăn cản được anh, cho dù là anh chàng tóc vàng đẹp trai hay Kim mao sư vương gì gì đó.
Trình Vũ Phi tỉnh bơ: "Tùy anh. Dù sao ngày mai tôi cũng đáp máy bay về Trung Quốc rồi."
"Không phải em ở lại Mỹ bắt đầu cuộc sống mới sao? Bệnh viện M không phải muốn em ở lại tiếp tục làm việc sao?" Tô Nhất Minh lại bị đả kích.
“Tôi từ chối rồi, quyết định về nước. Thức ăn ở đây thật khó nuốt."
Tô Nhất Minh hoài nghi ồ một tiếng, nhưng bây giờ không phải là lúc để truy cứu chuyện này.
"Không có thưa ông, bán hết rồi, vé chuyến bay này đã được bán hết...". Một anh chàng người da đen ở quầy bán vé sân bay nhe hàm răng trắng ởn mỉm cười nói với Tô Nhất Minh.
"Nhưng tôi nhất thiết phải có vé chuyến bay này, vợ tôi về nước trên chuyến này, tôi muốn về cùng với cô ấy...". Tô Nhất Minh vò đầu bứt tai giải thích với anh ta.
"Xin lỗi, thưa ông." Anh chàng da đen tiếp tục mỉm cười.
"Vậy anh có thể nghĩ cách gì không?"
Chàng trai trẻ nhún vai, hỏi anh: "Người Trung Quốc?"
Tô Nhất Minh chẳng để tâm gật đầu.
"Tôi từng đến Bắc Kinh, ồ! Rất đẹp. Tôi có bạn người Trung Quốc, còn có tên bằng tiếng Trung nữa đây. Tôi còn biết nói tiếng Trung."
"Thật ư?" Tô Nhất Minh lịch sự tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tất nhiên. Tên tiếng Trung của tôi là Hồng Song Hỉ! Một cái tên rất may mắn rất đẹp."
".." Tô Nhất Minh trong lòng nghĩ gọi là Hắc Song Hỉ thì đúng hơn, nhưng vô cùng lịch sự cười lớn khen ngọi: "Một cái tên rất hay! Anh biết nói tiếng Trung?"
"Tất nhiên. Anh nghe nhé: Bà con cô bác ơi! Mua một tặng một đây!"
Tô Nhất Minh lần này là cười thật sự.
"Thưa ông, có cách nào khác để tôi ngồi cùng chuyến bay với vợ không?". Tô Nhất Minh vẫn không từ bỏ.
Chàng trai da đen trò chuyện với Tô Nhất Minh thấy rất vui vẻ, thế là chăm chú gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng nói với Tô Nhất Minh: "Tôi đã hỏi thử rồi. Có một vị khách vừa mới hủy vé, ông thật may mắn đây! Xem ra Thượng đế cũng đứng về phía tình yêu."
Trải qua bao nhiêu sóng gió. Tô Nhất Minh từ từ lấy chiếc hộp nhỏ đưa cho Trình Vũ Phi: "Vũ Phi, đây là món quà anh đặt làm để tặng em."
“Cái gì thế?"
"Một con bọ rùa." Tô Nhất Minh từ từ mở hộp ra, một con bọ nhỏ bằng vàng óng ánh từ từ hiện ra. "Vũ Phi, em nói đúng, thật ra anh luôn quá cao ngạo, tự cho mình là một con rùa biển bằng vàng, toàn thân lấp lánh, tài giỏi hơn người, thu hút phụ nữ. Bây giờ anh mới hiểu, trước tình yêu, thật ra anh chỉ là một con bọ rùa, cái gì cũng không hiểu. Anh chỉ biết mua thứ tốt nhất mà không biết làm sao để chung sống bình đẳng với em. Anh chỉ biết bày trò để em vui mà không biết chỉ có tình cảm chân thành mới cảm động lòng người. Anh sai rồi... Anh bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra sai lầm của mình. Vũ Phi, em có thể tha thứ cho con bọ rùa ngu ngốc đần độn này không?"
Trình Vũ Phi nhìn con côn trùng bằng vàng lấp lánh trên tay hồi lâu không đáp. Tô Nhất Minh tuyệt vọng nhìn cô, những lời trong tim anh đã nói ra hết, không biết miệng cô sẽ nói ra những lời cụt hứng gì đây. Trình Vũ Phi cuối cùng cũng mở miệng...
"Đây không phải là bọ rùa vàng. Đây là bọ rùa bảy sao..."
“..." Tô Nhất Minh ngớ ra, nhìn tỉ mỉ, quả nhiên, trên thân con bọ màu vàng lấp lánh này có nạm mấy hạt ngọc epidote bé xíu, anh đếm một lát, không thừa không thiếu, lại đúng bảy hạt. Anh nhớ ra hôm đến tiệm vàng bạc có nói: Bọ rùa vàng. Một loài côn trùng, giống bọ rùa bảy sao. Kết quả thật là đã làm thành bọ rùa bảy sao... Tô Nhất Minh lại một lần nữa tẽn tò.
Anh vội vàng nhấn vào chỗ lồi ra phía sau đít con bọ, sau một tiếng "két" nhỏ xíu, một hạt vàng lấp lánh từ bên trong rơi xuống tay cô.
"Cái này là cái gì?" Trình Vũ Phi tò mò nhìn vật kỳ lạ trong tay mình.
"Phân... nó ị ra đấy"
Trình Vũ Phi kêu lên rồi phẩy tay, muốn vứt cái thứ trong tay xuống, nhưng Tô Nhất Minh nhanh tay lẹ mắt chụp lại.
"Đừng, đây là phân bằng vàng đây. Em không phải là nói bọ rùa đầy một bụng phân hay sao, anh đặt người ta làm cái cơ quan nhỏ xíu này đây.
“..." Trình Vũ Phi dở khóc dở cười.
Tô Nhất Minh hít một hơi thật sâu, tổng kết chuyện xưa: "Vũ Phi, con bọ rùa tuy chỉ là một con côn trùng nhỏ nhưng chỉ cần em muốn, cho dù bị người khác đạp dưới chân, nó sẽ không một lời oán trách, sẽ tận lực tận tâm cho em những ngày tháng vui vẻ, không để em phải chịu bất cứ oan ức nào.”
“...” Trình Vũ Phi tiếp tục dở khóc dở cười.
Tô Nhất Minh nhẹ nhàng cầm con côn trùng nhỏ lên, xâu nó vào một sợi dây chuyền, rồi đeo vào cổ cô. "Vũ Phi, hãy giữ nó lại nhé. Nó đã thảm lắm rồi, trước đó suýt bị người ta giẫm nát, lại thêm bị em bỏ rơi để vui vẻ vơi Kim mao sư vương, rất nhiều lần nó muốn từ tầng cao nhất…"
Trình Vũ Phi hốt hoảng bụm miệng anh lại: "Nhất Minh, đừng nói bậy”
Tô Nhất Minh nhìn cô rồi nhấn từng chữ một: "... bò xuống tầng trệt."
"Lưu manh!", Trình Vũ Phi dở khóc dở cười buông tay ra.
"Anh là một gã lưu manh. Anh nghĩ trước đây em vì anh lưu manh mà yêu anh, bây giờ anh cũng giở trò lưu manh để em quay lại... Vũ Phi, quay về bên anh nhé... Không có em anh thật sống không nổi..."
“Tô Nhất Minh, anh đừng quên là anh đích thân đến nói chia tay với tôi." Trình Vũ Phi thấy nghèn nghẹn, nhớ lại những lời anh nói ngày hôm đó, nỗi thống khổ của mình.
"Anh đã nói với em rồi, đàn ông nói mười câu thì chín câu là giả. Sao em không phân biệt được nhỉ? Lần đó tận đáy lòng anh hy vọng em sẽ nói không, nói em tự nguyện cùng anh đồng cam cộng khổ... Em không nói lời nào, anh đau khổ đến phát điên."
"Anh trước nay chẳng đàng hoàng lên được tí nào, sao tôi biết câu nào anh nói là thật câu nào là giả chứ?"
"Em nghĩ anh thật muốn chia tay với em mà lại hùng hùng hổ hổ chạy sang tận Mỹ sao? Một cú điện thoại không phải là kết thúc rồi sao, hoặc giả... căn bản là chẳng cần làm gì, lạnh lùng xử lý là xong thôi.. Còn chiếc nhẫn cầu hôn nữa. Nêu anh thật sự muốn chia tay, anh còn chạy đến đưa cho em làm gì?"
Trình Vũ Phi cau mày, định tìm lời phản bác. Nhưng nhìn thấy gương mặt gầy đen của anh, lòng bỗng mềm đi, cuối cùng thở dài nắm lấy tay anh. Khó khăn lắm mình mới vỗ béo được gã lưu manh cáo già này, bây giờ ốm chẳng khác gì một trái mướp già, thật khiến người ta xót xa...
Tô Nhất Minh thở phào, nhưng lòng anh vẫn còn một cái gai.
"Em đi rồi thì cái gã Kim mao sư vương của em có đau lòng không?" Anh giả vờ thờ ơ.
Trình Vũ Phi hừ một tiếng: "Các anh ngày nào cũng gọi điện thoại đêm khuya quấy rầy em, động vật giống đực đều bị dọa cho chạy hết rồi, nói gì đến Kim mao sư vương."
Tô Nhất Minh ngớ ra: "Nói xằng, Chỉ có hai lần mà, bởi vì anh nhớ em quá, nên quên là thế giới có chuyện chênh lệnh múi giờ."
"Anh thì ít quấy rầy. Nhưng cái anh bạn Lục Dã Bình của anh hầu như ngày nào cũng gọi lúc nửa đêm báo cáo tình hình của anh. Chẳng lẽ không phải là do anh chỉ đạo sao?"
"Dã Bình?"
"Hôm nay nói anh vì em mà ngày ngày uống rượu tìm quên, suýt nữa bị cảnh sát bắt giam; ngày mai nói anh vì em mà có ý muôn chết, bác sĩ nói là đang trong cơn nguy kịch; ngày mốt nói anh vì em mà tâm trạng thất thường, suốt ngày giam mình ở công ty không muốn gặp ai... Ngày nào giữa đêm chuông điện thoại cũng reo. Em thành tội nhân thiên cổ, bị người đời dè bỉu rồi đây. Em bây giờ tâm trạng suy sụp sắp chết, sao có thể bắt đầu cuộc sống mới được đây?"
"Cái gã này muốn hủy hoại hình tượng của anh đây mà, không thể thêu dệt chút lời tốt đẹp hay sao? Anh về sẽ mắng hắn một trận! Báo thù cho em!" Tô Nhất Minh phẫn nộ.
"Nhất Minh." Trình Vũ Phi gọi.
"Ừm?"
"Không có Kim mao sư vương nào hết. Hôm đó có một bác sĩ ở bệnh viện M, cùng với mấy người bạn đến chỗ em ở chơi, em nấu món Trung Quốc đãi họ."
"Nhưng tối đó em nói là muốn bắt đầu cuộc sống mới với hắn ta."
"Em lừa anh thôi. Lúc đó em chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi sự quầy rầy của anh. Mỗi lần anh gọi điện thoại đến, em phải khó khăn lắm mới hạ quyết tâm không lung lay... Em đau khổ đến chết được. Cho nên mới lừa anh, chỉ là muốn yên tĩnh một chút."
Tô Nhất Minh hít một hơi thật sâu, nhớ đến những đau khổ mà anh phải chịu đựng mỗi ngày. "Bác sĩ của anh, có lúc anh thật sự có chút hận em. Em thật là tàn nhẫn, những ngày qua anh thấy mình giống như một khối u bị em nhẫn tâm cắt bỏ..."
"Vậy anh chắc chắn là khối u ác tính rồi. Sau khi cắt đi phát hiện anh vẫn đang di căn, chỗ nào cũng có. Làm thế nào cũng không thể đuổi hình bóng của anh đi." Trình Vũ Phi hạ giọng nói, từ từ đưa tay ra, cẩn thận vuốt ve gương mặt anh.
"Cho nên... Chúng ta có thể kết hôn chứ?", Tô Nhất Minh ngập tràn hy vọng. Trình Vũ Phi im lặng. Lúc Tô Nhất Minh đợi đến sắp tuyệt vọng thì cô mới mở miệng nói: "Bố mẹ em còn chưa đồng ý mà."
"Vậy về đến nơi anh sẽ đến bố mẹ em ngay." Tô Nhất Minh thở hắt ra, từ từ dịch tới, hôn cô thật sâu. Bảy tháng lẻ hai ngày, cô đã bỏ đi đúng bảy tháng lẻ hai ngày. Mỗi một ngày anh đều nhớ rất rõ, nỗi đau từng ngày đều khắc sâu trong lòng anh, cuộc đời anh. Anh từng cho rằng nỗi đau này sẽ mãi mãi không bao giờ vơi, may mà bây giờ, tất cả cuối cùng cũng đã kết thúc...
"Thưa quý khách, máy bay đang bay vào vùng thời tiết xấu, xin quý khách thắt dây an toàn." Giọng cô tiếp viên dịu dàng vang đến từ phía sau.
Tô Nhất Minh nhìn hai cánh tay đang vòng qua người anh, ngẩng đầu cười: "Tôi đã có sợi dây an toàn rất thoải mái rồi"
Cô tiếp viên ngớ ra, rồi cười: "Đúng là rất thoải mái, nhưng tôi lo là không đủ an toàn."
"Rất an toàn. Tôi muốn sợi dây an toàn này sẽ an toàn thoải mái cột chặt tôi cả đời."
Cô tiếp viên tóc vàng mắt xanh mỉm cười lắc đầu bỏ đi. Tô Nhất Minh không tiếp tục giở trò lưu manh nữa, chỉ vòng tay ôm lấy cô, mỉm cười “Vũ Phi, sợi dây an toàn này cũng sẽ thoải mái cột chặt em suốt đời."