Con bé đối diện Hoàng Lượng Lượng kia rõ ràng là bị cô dọa sợ, đứng tại chỗ khẽ động cũng không dám động chứ nói chi là đến cản cô. Mà bên trong ký túc xá hai người khác cũng đều là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn dáng vẻ của cô đây hết thảy, thẳng đến Hoàng Lượng Lượng rời khỏi hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.
"Hoàng Lượng Lượng nó.. đây là không ngốc rồi?" Trong túc xá cô bé lớn tuổi nhất lên tiếng trước nhất nói, nó gọi là Hoàng Viện Viện, năm nay mười tuổi, coi như là chị cả trong cái ký túc xá này.
"Hình như là bọn nó trước đây chưa bao giờ nghe cô nói qua nhiều như vậy, còn nói rõ ràng như thế." Tiếp lời chính là con bé bên cạnh sát cái giường Hoàng Viện Viện, thân hình con bé hơi mập, khuôn mặt tròn trịa rất là thật thà phúc hậu, là chị hai trong ký túc xá tên là Hoàng Tuệ Như, năm nay chín tuổi.
"Điều này sao có thể!" Con bé da ngăm rốt cuộc phục hồi lại tinh thần thẹn quá thành giận hét lớn, mặt tối sầm lại hai má nghẹn đến đỏ tím, dậm chân: "Đứa ngốc làm sao có thể chữa khỏi!"Hoàng Viện Viện nhưng cũng không cho rằng như vậy, lập tức nói tiếp: "Đây là có thể không nhất định, Hoàng Lượng Lượng không phải là bị người lừa gạt sao, nói không chừng là bị cái gì kích thích thoáng cái thì tốt rồi, các em nhìn nó như vậy, đâu còn như là một đứa ngốc a."
Lần này con bé da ngăm càng tức giận hơn, một khuôn mặt đen cũng nửa ngày nói không nên lời một câu, mắt con bé chuyển thật nhanh, lại đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi liền xoay người thật nhanh chạy ra khỏi ký túc xá.
Hoàng Yến Như nhìn dáng vẻ của nó bóng lưng biến mất, xuống giường mặc xong giày đi tới Hoàng Viện Viện bên giường ngồi xuống, lấy cùi chỏ đụng đụng cánh tay của nó hỏi: "Chị Viện Viện, chị nói Hoàng Tuệ Phương có đúng hay không lại đi tìm Hoàng Ái Đảng? Nếu như họ lại làm như trước thì sao?"
Hoàng Viện Viện hơi khẽ cau mày, tựa như ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời: "Sẽ không, Hoàng Lượng Lượng mới xảy ra chuyện không lâu, Trương Phó viện trưởng và dì Vương các cô đang tra chuyện này đi, bọn nó sẽ không dám lại làm như vậy. Hơn nữa nhìn Hoàng Lượng Lượng trông có vẻ hình như thực sự cùng trước đây không giống nhau.."
Hoàng Yến Như cũng rất là tán đồng gật đầu, phụ họa nói: "Em mới xem Hoàng Lượng Lượng tháo ra đệm giường, trông có vẻ đã cảm thấy cô cùng trước đây không giống nhau. Nếu như nó thực sự không ngốc rồi, nói không chừng còn có thể được nhận nuôi rồi đi, dù sao cô trông có vẻ rất tốt."
Những kinh ngạc vừa rồi, Hoàng Viện Viện đối Hoàng Lượng Lượng chuyện tình liền không hề để bụng, cô nghiêng mắt nhìn Hoàng Yến Như một cái, mở miệng hỏi: "Người khác việc vớ vẩn ngươi liền chớ để ý, ngày hôm qua tay mới làm thủ công vài bông hoa phải nhớ kỹ bổ túc, bằng không thì lại phải bị mắng."
Hoàng Yến Như nghe nói như thế khuôn mặt lập tức đau khổ, một mặt tròn nhăn lại, đưa ngón tay ra đặt tới Hoàng Viện Viện trước mặt nói: "Chị Viện Viện, chị xem tay em đây này, đều bị cây kéo đâm vài một lỗ hổng rồi. Chị cũng biết em nhất không am hiểu thứ việc thủ công, bây giờ suy nghĩ một chút còn không bằng để đó đi, ở trong trường học tối thiểu còn dễ dàng chút."
Hoàng Viện Viện lười chú ý tới Hoàng Yến Như oán giận, nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm rồi, liền xoay người xuống giường cầm lấy cái chậu trên bàn, nói với nàng: "Được rồi, nhanh đi rửa mặt đi, đừng một hồi lại đã muộn."
Hoàng Yến Như lúc này mới chú ý tới bất đắc dĩ cầm lấy chậu rửa mặt, theo Hoàng Viện Viện cùng đi ra ký túc xá.
Hoàng Lượng Lượng cầm vật kia rất nhanh liền tìm được phòng tắm, cô chọn một vị trí bên trong, đứng trên một chiếc ghế nhỏ bắt đầu cố sức chà xát hết các vết bẩn trên đệm giường. Nhưng trên tay cô không có xà phòng, liền cũng chỉ có thể dựa vào liều mạng xoa bóp, tận lực đem đệm giường giặt sạch sẽ một chút.
Lúc này trong phòng tắm một số người rửa mặt đã lục đục tiến vào, thấy Hoàng Lượng Lượng đang giặt đệm giường trong góc phòng, đều là quăng đến ánh mắt kinh ngạc. Tuy rằng các cô trong ngày thường cũng đều là tự mình giặt quần áo, nhưng như Hoàng Lượng Lượng tuổi tác nhỏ như vậy, lại là nổi danh đứa ngốc, trong ngày thường có thể tự lo liệu cũng không tệ rồi đâu còn sẽ tự mình giặt quần áo đệm chăn.
Hoàng Viện Viện và Hoàng Yến Như bước vào phòng thì cũng nhìn thấy Hoàng Lượng Lượng, hai người liếc nhau, không nói chuyện. Hoàng Yến Như lôi kéo Hoàng Viện Viện, bước nhanh đi tới Hoàng Lượng Lượng bên cạnh chậu nước.
Hoàng Lượng Lượng giống như không cảm giác được hai bên trái phải thêm hai người, vẫn là hết sức chuyên chú mà giặt tấm đệm giường trong tay. Cũng hoàn hảo bây giờ là mùa hè, đệm giường và khăn mặt thảm đều rất mỏng, bằng không dựa vào cánh tay và bắp chân nhỏ bé của cô, dù có thảnh thơi cũng không thấy giặt sạch sẽ.
Hoàng Yến Như cũng không quan tâm rửa mặt, trợn tròn mắt tò mò nhìn Hoàng Lượng Lượng một hồi, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Lượng Lượng, em có ổn hay không vậy?"Hoàng Lượng Lượng cuối cùng cũng ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn về Hoàng Yến Như, thấy nó cũng không có gì ác ý liền khẽ gật đầu.
Hoàng Yến Như được đáp lại, kinh ngạc hơi há to miệng, lại là nhỏ giọng hỏi: "Là thế nào tốt a? Em nói cho chị biết một chút đi?"
Hoàng Lượng Lượng cũng biết mình bỗng nhiên không ngốc rồi chuyện này có phần kỳ quặc. Nhưng đây là những đứa trẻ trong viện phúc lợi giống như đều là rất vô tri, nhiều đứa trẻ trong số đó cơ hồ không biết chuyện xảy ra ở viện phúc lợi, đương nhiên đối với sự việc bên ngoài biết rất ít, tùy tiện xả một chút lời nói dối bọn nó hẳn là liền sẽ tin tưởng đi. Nghĩ như vậy, cô liền mở miệng trả lời: "Em bị tên lừa đảo bắt không cẩn thận đập đầu, chờ lúc tỉnh táo lại đầu óc thoáng cái liền rõ ràng."
Hoàng Yến Như còn muốn lại cẩn thận hỏi chút gì, bên người nó Hoàng Viện Viện bỗng nhiên lôi kéo ống tay áo, Hoàng Yến Như quay đầu nhìn, khóe mắt liền thấy từ phòng tắm bên ngoài đi tới một đám người, lúc này sắc mặt liền trắng bệch, cùng Hoàng Viện Viện lặng yên không một tiếng động hướng về hai bên trái phải di động vài bước, cách Hoàng Lượng Lượng xa một chút.
Hoàng Lượng Lượng cũng cảm thấy trong phòng tắm đột nhiên bầu không khí biến hóa, liền ngẩng đầu nhìn ra cửa chỉ thấy là một mười hai mười ba tuổi con bé mang theo vài người từ từ đi vào phòng tắm. Người mới vừa cùng cô xảy ra xung đột Hoàng Tuệ Phương đang theo thật sát con bé phía sau, lúc này trên mặt hắn đang mang theo không có biểu tình tốt ý gì, thẳng tắp nhìn về cô.
Trong lòng Hoàng Lượng Lượng kêu một tiếng "Lộp bộp", cô cũng không nhận ra con nhóc dẫn đầu này, nhưng nhìn mọi người trông có vẻ sợ hãi cũng biết đây là nhất định không phải đứa trẻ dễ đối phó. Vảlại cô lại con bé là đứa được người mới vừa cùng tự mình phát sinh xung đột mang tới, nhất định là không có điều gì tốt