Ba người rất nhanh đi tới trạm xe buýt, vừa lúc có một chuyến xe buýt hướng đến trạm xe viện mồ côi, Vương Linh mang theo hai đứa bé liền lên xe. Cô bán vé nhìn hai đứa bé một cái liền đối với Vương Linh nói: "Một vé lớn, một vé trẻ em, tổng cộng bảy tiền xu."
Dì Vương vừa nghe liền cau mày, đem Hạ Thừa Kỳ đẩy một cái, bất mãn nói: "Đứa nhỏ này còn chưa được một mét hai, đâu cần phải mua vé!"
Người bán vé hiển nhiên cũng không phải người tốt tính, lông mi dựng lên nói: "Có một mét hai hay không tôi còn không nhìn ra sao, mua vé nhanh lên, nếu không liền xuống xe!"
Vương Linh không có biện pháp, trong miệng bĩu lầm bầm nang nửa ngày vẫn là bất đắc dĩ mua vé, mang theo hai đứa bé đến phía sau dựa chỗ cửa ngồi xuống.
Thời điểm lúc này trên xe rất ít người, vị trí phía sau còn nhiều, Vương Linh mang theo Hoàng Lượng Lượng bé nhỏ cùng nhau ngồi, để cho Hạ Thừa Kỳ ngồi ở chỗ bên cạnh.
Chu Khanh Khanh lên xe buýt càng trở nên nhiều mới lạ, cô có chút không rõ một cái hộp sắt lớn như vậy làm sao khởi động. Chờ tài xế nổ máy xe cô quả thực còn sợ hết hồn, hai tay thật chặc níu lại lan can trước mặt, sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Chờ xe chạy được một lúc, cô mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn cảnh sắt ngoài cửa sổ nhanh chóng xẹt qua tâm tình sỡ hãi từ từ vơi đi, thay vào đó là hưng phấn và mới lạ. Cô chẳng bao giờ nghĩ tới cư nhiên có thể ngồi trên một vật nhanh như vậy, giống như là bay như nhau.
Chu Khanh Khanh chỉ lo tự mình hưng phấn, vẫn chưa chú ý tới vị trí Hạ Thừa Kỳ cách đó, trên mặt ban đầu vốn bình tĩnh cũng cuối cùng cũng có vẻ mặt kinh ngạc. Đôi mắt của hắn cũng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cảnh sắt ngoài cửa sổ, tay nhỏ bé siết thật chặc vạt áo của mình, cũng không biết là kích động hay là sợ hãi.
Khoảng chừng mười lăm phút sau xe buýt đến trạm, Vương Linh lôi kéo hai đứa bé xuống xe, dì ấy rẽ vào một con hẻm, rất nhanh liền đến cổng viện mồ côi.
Chu Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn tấm biển bên ngoài cửa, cô có phần không nhận biết được kí tự phía trên, mặc dù có phần giống với những gì cô đã học trước đây nhưng lại có bất đồng rất lớn. Không nghĩ tới đến cái chỗ này, chữ lớn như vậy cô cũng không biết, cô thành người mù chữ rồi.
Lại nói tiếp hiện tại cũng chính là vừa qua khỏi khoảng thời gian cơm tối, vẫn không có bữa ăn tối trong nhà bếp viện phúc lợi. Vương Linh dẫn hai đứa bé đến căn tin, bưng tới hai phần ăn, khó có được vẻ mặt ôn hòa nói: "Ăn đi, ăn về sau ngủ một giấc thật ngon, chờ ngày mai nghỉ ngơi nữa một ngày rất nhanh thì không sao."
Chu Khanh Khanh nhìn một chút chén cháo trước mặt không biết là vật gì, nhịn không được nhíu chân mày lại, nguyên chủ trước đây liền ăn vật như vậy sao? Trách không được gầy đi như vậy.Chu Khanh Khanh lại nhìn cổ tay giống như cây gai của mình, nhẹ thở dài một tiếng không thể nghe thấy, cuối cùng vẫn là nhặt lên cái thìa, từng muỗng từng muỗng khó khăn uống hết cháo trong chén. Cô, bỗng nhiên có chút tưởng niệm món mì và bánh bao trắng được ăn vào buổi sáng rồi, sớm biết viện mồ côi này thức ăn kém như vậy, cô khi đó nên ăn nhiều một chút.
Vương Linh thấy Chu Khanh Khanh một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ mà uống cháo, bộ dáng kia nhìn dáng vẻ của cô lại vô cùng nhã nhặn, so với dáng vẻ ngốc nghếch trước đây hoàn toàn khác nhau, trong lòng liền có chút nghi hoặc, nghĩ thầm con bé này được người lừa gạt một lần, trái lại nhìn dáng vẻ của cô so với trước đây trở lại bình thường rất nhiều, không phải là hết bệnh rồi chứ.
Nghĩ như vậy, lại cảm giác suy nghĩ này của mình có phần hoang đường, đứa ngốc đều là trời sanh, cũng không có nghe ví dụ đứa ngốc nhà ai bị kích thích lại đột nhiên chuyển biến tốt đẹp.Vương Linh không hề quan tâm Chu Khanh Khanh ngược lại nhìn về Hạ Thừa Kỳ, thấy hắn cầm cái thìa cứ thế hướng về phía chén cháo trước mặt, ý tứ đúng là không hề động cái thìa, liền lập tức thúc giục: "Nhanh ăn đi, hôm nay khó có được bỏ thêm chút ít gạo, chớ lãng phí." nói liền sờ sờ đầu Hạ Thừa Kỳ, cho nhiều nó cầm là một ổ bánh ngô: "Ăn nhiều một chút, đến viện mồ côi của chúng ta liền không cần lo lắng, nhất định sẽ không để cho tỷ ăn đói mặc rách."Hạ Thừa Kỳ hình như hít sâu một hơi, vẻ mặt nặng nề cầm lấy cái thìa từ từ ăn.
Chu Khanh Khanh ở một bên nhìn có chút hả hê nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng nhịn không được buồn cười: "A, hoàng đế bệ hạ, người còn tưởng rằng người còn là bệ hạ nhiều tiền sao, bây giờ còn không phải cùng cô như nhau ăn khang nuốt thái!"
Chu Khanh Khanh đột nhiên cảm giác được chén cháo trước mặt trở nên có vị rất ngon. Quả nhiên ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là tâm trạng khi ăn.
Chu Khanh Khanh nhanh đưa một chén cháo uống cho tới khi nào xong thôi, Trương Lệ xỉa răng đi tới, Vương Linh liền lập tức từ trên ghế đứng lên, khuôn mặt cười theo hỏi: "Trương viện trưởng người ăn cơm xong rồi sao?"
Trương Lệ gật đầu: "Ở nhà tùy tiện đối phó một chút." nói như vậy xong, cô liền ở đối diện Chu Khanh Khanh trên băng ghế ngồi xuống, nghiêm mặt và cô nói: "Về sau không có việc gì không được lại tùy tiện chạy ra ngoài chơi nữa, Hoàng Lượng Lượng có nghe hay không! Con xem con lần này gây phiền phức, làm cho cả viện mồ côi đều vì con lo lắng!"
Chu Khanh Khanh trên tay cầm cái thìa dừng lại, nét mặt đều vẻ mặt nhất thời có phần không biết làm thế nào, cô cúi đầu, dường như không dám và dì đối diện, một lát sau mới nói: "Con.. con biết rồi, về sau.. con chắc chắn không dám lại chạy loạn khắp nơi nữa."
Lời nói này nhẹ nhàng cũng không có gì, nhưng Trương Lệ cùng Vương Linh nghe được đều bị sửng sốt. Trương Lệ căn bản không nghĩ tới Chu Khanh Khanh sẽ trả lời cô. Dù sao đối phương là một đứa ngốc, ngày bình thường gọi người một tiếng còn không được nữa là, đâu nghĩ đến sẽ nghe được lời nói ăn khớp rõ ràng như vậy từ miệng con bé.
"Con.." Trương Lệ vẻ mặt kinh ngạc nhìn dáng vẻ của cô Chu Khanh Khanh, nhất thời đúng là không nói nên lời. Vương Linh bên cạnh nhận thấy rằng con bé không đúng, lúc này liền vội cấp nói dò hỏi: "Lượng lượng, đầu óc con rõ ràng rồi?"
Chu Khanh Khanh như cũ cúi đầu, cô biết mình không có khả năng liên tục giả trang là một đứa ngốc, đơn giản hiện tại làm rõ, liền khẽ gật đầu trả lời: "Cũng không biết là thế nào, đầu óc thoáng cái rõ ràng rất nhiều, không giống như trước ngốc nghếch rồi. Như vậy.. hẳn là coi như là tối rồi.."
Chu Khanh Khanh giọng của có phần không xác định ngẩng đầu, ánh mắt sợ hãi nhìn dáng vẻ của cô hai người trước mặt.
Trương Lệ còn lại là cẩn thận nhìn dáng vẻ của cô Ánh mắt của cô, thấy bên trong khá có vài phần linh động, quả thực không giống trước kia ngốc lăng, trong lòng tuy rằng kinh ngạc nhưng càng nhiều hơn chính là vui mừng. Dù sao ít đi một đứa ngốc đối viện mồ côi nói sao là một chuyện tốt, vả lại đây là Hoàng Lượng Lượng dáng dấp vẫn là rất tốt, nếu như trí tuệ bình thường có lẽ sẽ có người nhận nuôi cũng nói không chừng.