Mọi người đều biết rằng sau khi mất đi Hà Nhạc Chi, Chu Mộc Nghiêu đã đau khổ đến nhường nào, tựa như một đứa trẻ bị trừng phạt rồi bỏ rơi. Phần lớn mọi người ai cũng cho rằng Hà Nhạc Chi quá tàn nhẫn, không lưu lại chút tình cảm nào, trong khi số ít người khác lại nghĩ đáng đời Chu Mộc Nghiêu.
Vào ngày sinh nhật của Chu Mộc Nghiêu, một vài người bạn thân đã ở bên để cùng tổ chức với cậu. Ước mơ của Chu Mộc Nghiêu vào năm cậu bước sang tuổi hai mươi chín là mong rằng Hà Nhạc Chi sẽ tha thứ cho bản thân.
Ngày hôm đó cậu uống say mèm, nôn mửa đến mức không còn tỉnh táo, cầm điện thoại của người khác để gọi cho Hà Nhạc Chi. Hà Nhạc Chi không bắt máy mà còn tắt điện thoại.
Chu Mộc Nghiêu gục xuống bên bồn rửa mặt, cả người cuộn tròn trong đau đớn, khàn giọng gọi "Nhạc Chi".
Người khác an ủi cậu: "Cái cũ không đi thì làm sao cái mới đến được."
Cũng vào ngày sinh nhật Chu Mộc Nghiêu ấy, một mình Hà Nhạc Chi ăn hết chiếc bánh sinh nhật sáu inch. Sau khi bụng ăn đầy kem lạnh, cảm giác ngấy đến mức khó tả thì hắn đi chạy bộ hai tiếng.
Biết rằng Chu Mộc Nghiêu sẽ không ở nhà vào ngày sinh nhật, nên sau khi chạy bộ xong hắn lái xe đến nơi ở cũ của mình rồi thu dọn đồ đạc mang đi hết thảy.
Đúng là Chu Mộc Nghiêu không nói dối, cậu đã sắp xếp sẵn mọi thứ cho hắn và cũng không có dùng nó để lấy cớ liên lạc với hắn. Chu Mộc Nghiêu đã phân loại rất rõ ràng: quần áo xếp vào một chỗ, đồ thể thao một chỗ, các vật dụng sinh hoạt một chỗ. Chu Mộc Nghiêu không thích nói dối, cậu luôn muốn mọi thứ đều rõ ràng việc nào phải ra việc đó. Mặc dù rất muốn liên lạc với Hà Nhạc Chi, muốn hắn trở về, nhưng cậu không muốn cuộc sống của hắn bị bất tiện, và cũng biết rằng hắn sẽ không trở lại sống cùng mình nên đã gói ghém đồ đạc của hắn một cách chu đáo nhất.
Lúc trước Hà Nhạc Chi hay cho rằng cậu giống như một đứa trẻ ngây thơ, đầu óc không mấy nhanh nhạy, đôi khi mang vài phần ngốc nghếch. Nhưng hắn cũng thấy điều này khá tốt, đơn giản thẳng thắn.
Nhưng chính vì Chu Mộc Nghiêu là một người có suy nghĩ đơn giản như vậy, Hà Nhạc Chi càng không thể tưởng tượng nổi rằng khi mình đang ở trên máy bay, cậu lại chơi game và gửi tin nhắn 520 cho người khác. Chuyện này không thể nghĩ thấu, vì cứ nghĩ thôi lại càng đau đớn hơn, đau đến mức như lột da róc xương đi vậy.
Hà Nhạc Chi tự mình chuyển đồ lên xuống nhiều lần, nhét hết mấy thùng đồ vào xe rồi mang đi.
Khoảnh khắc đóng cửa lại sau lần chuyển thùng cuối cùng, Hà Nhạc Chi thầm nghĩ, cứ thế đi, sinh nhật vui vẻ nhé.
Hà Nhạc Chi vẫn chưa tìm được chỗ ở mới cơ bản là vì hắn ngại phiền. Người môi giới đã hẹn hắn đi xem nhà nhưng hắn chỉ đi xem một lần, mấy chỗ xem qua đều không thể ở được. Các căn nhà gần công ty đều đã quá cũ thành ra sau đó hắn lười không buồn xem thêm nữa.
Giờ đồ đạc đã được dọn ra hết, không thể để mãi trong xe được, hắn buộc phải bắt đầu tìm nhà.
Hà Nhạc Chi tự giễu rằng bây giờ mình giống như một con ốc sên, xe chính là vỏ ốc của hắn, trên đó chứa toàn bộ tài sản của hắn.
Hắn còn nợ Hàn Phương Trì một bữa cơm, chuyện này hắn vẫn luôn ghi nhớ nên trước cuối tuần hắn đã gọi điện cho Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì nghe máy, hỏi hắn: "Có chỉ thị gì đây?"
"Mai đi ăn nhé?" Hà Nhạc Chi cười hỏi.
"Được." Hàn Phương Trì trả lời rất nhanh, "Gửi địa chỉ cho tôi."
Hà Nhạc Chi chọn một chỗ không xa nhà Hàn Phương Trì, Hàn Phương Trì không thèm lái xe mà đi bộ đến đó.
Khi anh đến, gặp Hà Nhạc Chi đang đỗ xe ở cổng, Hàn Phương Trì đứng chờ một lúc. Sau khi Hà Nhạc Chi xuống xe, chào hỏi xong mới phát hiện mình quên lấy điện thoại theo.
Hắn mở cửa xe lấy điện thoại, Hàn Phương Trì nhìn thấy mấy cái thùng trên ghế phụ, hỏi: "Đồ gì đấy?"
Hà Nhạc Chi cúi người vào lấy điện thoại, nói: "Vỏ ốc của tôi."
Hàn Phương Trì dừng lại một chút rồi hỏi: "Vẫn chưa quyết định ở đâu à?"
"Lười tìm quá." Hà Nhạc Chi nói.
Hàn Phương Trì bảo: "Cậu qua nhà tôi ở đi."
Nghe thấy đề nghị kỳ quặc này, Hà Nhạc Chi vừa cười vừa nhìn anh.
Ăn riêng với nhau đối với họ vẫn luôn là một chuyện bình thường. Nhưng khi hẹn nhau ở một nhà hàng trang trọng như vậy, cả hai đều cảm thấy không quen. Lúc trước, khi Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu còn ở bên nhau thì ba người họ cũng rất ít khi hẹn nhau ăn uống bên ngoài rồi. Nếu có ý định tạt qua nhà ai đó để ăn chực thì bình thường, vì quá thân thiết nên hiếm khi phải hẹn ăn ở nhà hàng một cách nghiêm túc.
Thành ra sau khi ngồi xuống hai người nhìn nhau một cái, trong mắt cả hai đều thấy hơi buồn cười lẫn ngượng ngùng.
Hà Nhạc Chi dùng nước nóng tráng bát đĩa sau đó đưa qua cho Hàn Phương Trì rồi lấy bát đĩa trước mặt anh đi tráng.
"Cô khỏe chứ?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Khỏe, bà sống rất quy củ, ngày nào cũng dạy học và tập yoga." Hà Nhạc Chi trả lời.
"Không ra ngoài chơi sao?"
"Gần đây đang bận lên lớp, phải đợi qua giai đoạn này mới có thời gian." Nghĩ đến Hà Kỳ, Hà Nhạc Chi cười nói, "Hơn nữa bà sợ bị đen da, mùa hè thường không ra ngoài."
Hàn Phương Trì cũng cười, có lẽ anh nhớ đến chuyện Hà Kỳ ngay sau khi bị cháy nắng là phải đắp mặt nạ lên mặt và cổ.
Cảm giác ngượng nghịu ban đầu dần biến mất, khi đã quen thì việc ăn cùng nhau cũng không còn gì ngại ngùng nữa.
Cả hai đều ăn rất khỏe. Đến cuối bữa, họ chia nhau xử lý nốt chỗ đồ ăn vẫn còn thừa lại.
"Tôi đã nói rồi mà, gọi hơi nhiều." Hàn Phương Trì múc thịt bò vào bát, lấy thìa trộn đều rồi nói.
"Tôi cũng không biết nhiều thế." Hà Nhạc Chi đáp.
"Tôi đã nói trước rồi." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi múc một bát canh đặt trước mặt rồi đẩy về phía anh: "Ăn đi, ăn đi."
Cả hai vẫn tránh nhắc đến Chu Mộc Nghiêu, không ai cố gắng để đưa chủ đề về phía cậu. Mỗi khi cuộc trò chuyện sắp đề cập đến Chu Mộc Nghiêu, cả hai lại ăn ý chuyển sang chuyện khác.
Sau khi ăn uống no nê, hai người ngồi ngả lưng vào ghế nghỉ ngơi.
"Sắp tới có bận không?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Vẫn ổn, không quá bận." Hà Nhạc Chi vừa xoay ly trên tay vừa cười nhẹ.
Phía Hà Nhạc Chi ngồi là quay mặt về hướng ánh sáng, ánh nắng chiếu nghiêng xuống người hắn. Hà Nhạc Chi mặc áo sơ mi màu nhạt và áo thun trắng, đeo kính gọng. Khi cười nói thế này trông hắn rất ôn hoà, phù hợp với ấn tượng mà người khác cảm nhận được ở hắn.
So với sự nhếch nhác của Chu Mộc Nghiêu, Hà Nhạc Chi lại điềm tĩnh hơn nhiều. Tám năm dường như không để lại dấu vết nào trên người hắn. Không như Chu Mộc Nghiêu, người sống dở chết dở, hắn thản nhiên đến mức gần như tàn nhẫn.
"Trước tiên cậu hãy quyết định chuyện nhà ở đi. Cậu cứ đeo vỏ ốc mãi thế này là sao?" Hàn Phương Trì nói, "Nếu không thì cậu cứ qua nhà tôi ở đi."
Hà Nhạc Chi cười thành tiếng, ngón tay nghịch ly đẩy về phía trước: "Càng không ra làm sao."
"Có gì đâu." Hàn Phương Trì nói nhẹ nhàng.
Hà Nhạc Chi không nói gì nữa, chỉ cúi đầu cười.
Một khi hắn như thế thì chẳng ai làm gì được, mặt cười nhưng trong lòng thì bướng bỉnh không thôi. Hàn Phương Trì cũng không cố gắng thuyết phục hắn nữa.
Hà Nhạc Chi đã dành ra vài ngày để quyết định chỗ ở mới, cuối cùng thì mấy thùng đồ trên xe cũng được chuyển xuống. Chủ nhà cũ nhắn tin trên WeChat hỏi hắn có tiếp tục thuê nhà nữa không, nếu tiếp tục thì cần phải thanh toán tiền thuê cho quý tới. Hà Nhạc Chi liền chuyển số WeChat của Chu Mộc Nghiêu qua cho chủ nhà.
Một người bạn của cấp trên mở một nhà hàng cao cấp, trước ngày lễ tình nhân hai ngày, công ty phát cho mỗi người một phiếu cặp đôi miễn phí không giới hạn thời gian đổi. Hà Nhạc Chi không đến nhận phiếu đó, vì vậy bộ phận nhân sự đã đích thân mang đến và đặt trên bàn làm việc của hắn.
Hà Nhạc Chi biết thế nên cảm ơn đồng nghiệp. Đồng nghiệp mỉm cười nói: "Sếp bảo em mang đến cho anh đó."
Tình cảm của Hà Nhạc Chi với người yêu rất ổn định, hai người đã hẹn hò nhiều năm, điều này cả công ty đều biết. Vì mỗi năm vào dịp lễ tình nhân thì Hà Nhạc Chi luôn dành thời gian để kỷ niệm. Nếu lễ tình nhân không rơi vào cuối tuần thì hắn chắc chắn sẽ xin nghỉ phép.
Năm nay lễ Thất Tịch rơi vào thứ tư. Một đồng nghiệp khác lại nói: "Sếp còn bảo nếu kỹ sư Hà thứ tư không đến làm việc cũng không cần phải xin phép đâu."
Hà Nhạc Chi bật cười, nói: "Cảm ơn sếp đã quan tâm nhé."
Thứ tư đó Hà Nhạc Chi không đi làm, đồng nghiệp cũng không ngạc nhiên, nói rằng kỹ sư Hà thường ngày trông có vẻ bình thản nhưng khi yêu vào thì coi trọng mấy ngày lễ này thôi rồi luôn.
Một đồng nghiệp khác nói rằng kỹ sư Hà thực sự rất lãng mạn, trong mối quan hệ phải yêu xa thì phải như thế mới đúng.
Bọn họ không biết người yêu của kỹ sư Hà là một cậu trai, cũng không biết rằng bây giờ kỹ sư Hà đã độc thân rồi.
Thứ tư hôm đó, Hà Nhạc Chi đã trải qua một ngày như một cuối tuần bình thường: dậy sớm chạy bộ, dọn dẹp nhà cửa, ăn một mình, và ở nhà xem một bộ phim cũ.
Chu Mộc Nghiêu nhắn tin hỏi hắn đang ở đâu, muốn gặp hắn. Hà Nhạc Chi không trả lời. Tối hôm đó, Chu Mộc Nghiêu cập nhật trạng thái trên mạng xã hội, bức ảnh là một bó hoa hồng kèm theo dòng chữ: "Năm thứ mười yêu anh."
Khi Hà Nhạc Chi nhìn thấy dòng trạng thái đó, ánh mắt hắn dừng lại một lúc rồi đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, thậm chí còn muốn nhấn like. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi. Cảm giác trong lòng không thể nào diễn tả được, có lẽ là một sự trống trải pha thêm đôi phần mỉa mai.
Cuộc sống của hắn trở lại yên bình với ba điểm một đường: công ty, nơi ở, và nhà của Hà Kỳ. Ngoài ra Hà Nhạc Chi hầu như không có hoạt động gì khác.
"Tiểu Hắc nói là đã gia hạn tiền thuê nhà, cậu ấy chuyển đi rồi, bảo con về đó ở." Hà Kỳ nói lại cho hắn nghe.
Hà Nhạc Chi chỉ "Hưmm" một tiếng, biểu thị rằng mình đã nghe thấy.
Hà Kỳ lại nói: "Mẹ đã xem qua mấy căn nhà, nếu con có thời gian thì đi xem thử, thích căn nào thì nói với mẹ."
Hà Nhạc Chi gật đầu: "Ừm, ừm."
"Con đừng qua loa thế," Hà Kỳ vừa đi ngang qua vừa gõ nhẹ lên đầu hắn, "Cứ cố tình qua loa với mẹ thôi."
Hà Nhạc Chi mỉm cười, nói: "Để xem đã, phiền phức lắm."
Hà Kỳ chẳng còn cách nào khác, cũng không muốn ép buộc hắn.
Hà Nhạc Chi nằm bò trên bàn gối mặt lên cánh tay. Hà Kỳ kéo tai hắn một chút rồi nói: "Cuối tuần đừng cứ chạy đến đây mãi, ra ngoài đi chơi với bạn bè đi."
Hà Nhạc Chi nằm đó chậm rãi đáp: "Lười lắm."
"Mẹ thấy con không phải là lười đâu," Hà Kỳ không khách sáo vạch trần hắn, "Con là không còn bạn bè rồi, đúng không?"
"Con không đến nỗi thế chứ!" Hà Nhạc Chi ngồi bật dậy, dở khóc dở cười.
"Mấy người bạn đó của con, kể từ khi con chia tay với Tiểu Hắc, chắc bảy tám phần cũng tan tác hết rồi." Hà Kỳ liếc nhìn hắn, nói tiếp, "Bình thường bảo con ra ngoài chơi thì không chịu đi, giờ chẳng ai gọi con cả."
Hà Nhạc Chi nhất thời không biết phải phản bác thế nào.
"Con tự an ủi mình, bảo là lười." Hà Kỳ đặt ly nước ép kiwi trước mặt hắn rồi ngồi đối diện hắn.
Hà Nhạc Chi ngồi đó không nói gì, chỉ thấy buồn cười. Chủ quan thì hắn không muốn ra ngoài là một chuyện, khách quan thì không ai mời hắn cũng là sự thật.
Hà Kỳ như đang mắng một đứa trẻ lẻ loi, nói hắn: "Không có ai chơi với con, nên chỉ còn biết quay về tìm mẹ thôi."
"Không đến nỗi, không phải thế mà..." Hà Nhạc Chi nói được nửa câu thì điện thoại rung lên.
Hà Nhạc Chi lấy điện thoại ra xem, khi nhấc máy thì nụ cười còn chưa tan đi, giọng nói mang theo sự vui vẻ: "Phương Trì, sao thế?"
"Làm gì mà vui thế?" Hàn Phương Trì hỏi từ đầu dây bên kia.
"Đang nói chuyện với mẹ tôi thôi." Hà Nhạc Chi trả lời.
"Ở nhà cô à?" Hàn Phương Trì nói, "Cho tôi gửi lời chào cô nhé."
Hà Nhạc Chi quay sang nhìn Hà Kỳ: "Phương Trì gửi lời chào mẹ."
"Chào con, chào con." Hà Kỳ nói, "Có rảnh thì đến chơi nhé."
Hàn Phương Trì nghe thấy, đáp lại một tiếng, rồi tiếp tục hỏi Hà Nhạc Chi: "Ngày mai có kế hoạch gì không?"
Hà Nhạc Chi hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Hàn Phương Trì: "Đi bộ đường dài không?"
Hà Nhạc Chi: "Đi với ai?"
Hàn Phương Trì: "Tôi, và vài người khác mà cậu không quen."
Sau khi bị Hà Kỳ nói một hồi, Hà Nhạc Chi đang không nói nên lời thì Hàn Phương Trì gọi đến, thật đúng lúc đến mức khiến hắn cảm thấy buồn cười. Hàn Phương Trì như một vị cứu tinh nhỏ, vì vậy Hà Nhạc Chi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhìn Hà Kỳ một cái rồi cười nói: "Đi."
Hàn Phương Trì báo địa điểm, rồi nói tiếp: "Mai tối không về đâu, mang theo một bộ quần áo."
Hà Nhạc Chi bật cười: "Đi xa thế à?"
Hàn Phương Trì hỏi: "Có tiện không?"
"Không có vấn đề gì." Hà Nhạc Chi đáp.
"Vậy sáng mai tôi đến đón cậu, gửi cho tôi vị trí của cậu nhé." Hàn Phương Trì ngừng lại một chút, rồi hỏi thêm, "Hay là cậu đến tìm tôi?"
Hà Nhạc Chi nghĩ ngợi rồi nói: "Để tôi gửi vị trí cho anh đi."
"Được rồi." Hàn Phương Trì nói, "Khoảng sáu giờ sáng tôi sẽ đến chỗ cậu."
Cúp điện thoại, Hà Nhạc Chi nhìn Hà Kỳ, cố ý lắc lắc điện thoại.
Hà Kỳ phối hợp khen ngợi: "Giỏi quá, bạn bè nhiều thật đấy."
Hà Nhạc Chi uống hết phần nước ép còn lại, rồi đứng dậy.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, Hà Kỳ hỏi: "Đi đâu vậy?"
Hà Nhạc Chi nói: "Về nhà ạ."
"Chẳng phải con nói tối nay không về à?"
Hà Nhạc Chi vừa đi vừa nhấc cằm, cười nói: "Về nhà lấy đồ, ngày mai đi chơi với bạn thôi."