- --
Khi khoảng cách bị kéo ra thật dài, mối quan hệ của họ cũng bắt đầu trở nên xa cách. Mặc dù không thể gặp nhau mỗi ngày nhưng dường như mối quan hệ vẫn không thay đổi gì nhiều. Thỉnh thoảng sẽ trò chuyện, đôi khi rảnh thì gọi điện cho nhau. Khi mua gì đó mà người kia cũng cần thì sẽ mua thêm một phần rồi gửi đi. Khoảng cách cũng làm cho những ranh giới mập mờ dần trở nên rõ ràng hơn, không còn bị nhầm lẫn bởi sự gần gũi quá mức. Sau khi chia xa, họ vẫn là những người bạn tri kỷ đầy ăn ý.
Vào kỳ nghỉ đông năm đầu tiên, ngay đêm Hà Nhạc Chi trở về, Hàn Phương Trì và Tiếu Dao đã đến nhà hắn. Hà Kỳ nấu một bữa ăn thịnh soạn và bốn người cùng ăn với nhau. Tối đó, Hà Kỳ không để họ về mà cùng nhau đánh bài đến khuya.
Hà Nhạc Chi nhoài người, chạm vai Hàn Phương Trì và Tiếu Dao rồi nói: "Hai cậu cứ ở lại đây ngủ đi."
Tiếu Dao chưa bao giờ ngủ lại nhà hắn, không chắc chắn nên nói: "Có tiện không đó?"
Hà Nhạc Chi quay sang Hàn Phương Trì, anh nói: "Được thôi."
Đến khi Chu Mộc Nghiêu xuất hiện, mối quan hệ giữa Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì không những không bị cắt đứt mà nó còn trở nên sâu sắc hơn trước nhiều. Chu Mộc Nghiêu là kiểu người nhiệt tình, cậu có thể gọi điện hay nhắn tin cho người khác bất cứ lúc nào. Vậy nên từ khi quen Hà Nhạc Chi, cậu thường xuyên gửi cuộc gọi video đến cho Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì là người bạn thân nhất của Hà Nhạc Chi, cũng là anh trai của Chu Mộc Nghiêu, mà bây giờ Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu lại học cùng trường thì càng gần gũi hơn bao giờ hết. Trong mối quan hệ ba người có thể kết hợp hai này, mỗi người ở một góc nhìn nào đó đều là người xen vào, và mỗi sự kết hợp đều có tính độc đáo không thể thay thế được.
Tính cách Tiếu Dao hoạt bát, lên đại học lại càng tự do hơn nên chẳng mấy chốc đã kết được rất nhiều bạn mới. Khi quan hệ giữa Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì còn thân thiết với nhau thì Tiếu Dao đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Nhưng mỗi năm khi Hà Nhạc Chi trở về, chắc chắn Tiếu Dao sẽ gặp hắn, gã vẫn sẽ nhiệt tình ồn ào như ngày nào. Tính cách Tiếu Dao cũng rất giống Chu Mộc Nghiêu nhưng gã thì lại không liên lạc với Hà Nhạc Chi nhiều như với Chu Mộc Nghiêu. Hai người bọn họ thường xuyên chơi game cùng nhau, còn hắn thì không thích game mà chỉ thích vận động. Chu Mộc Nghiêu nhanh chóng gia nhập tình bạn ba người như thuở đầu, làm cho mối quan hệ cả nhóm trở nên vững chắc hơn. Lúc cậu bắt đầu thể hiện tình cảm rồi theo đuổi Hà Nhạc Chi, phản ứng của Tiếu Dao và Hàn Phương Trì lại hoàn toàn khác biệt.
Trong nhóm bạn đại học của Tiếu Dao cũng có nam sinh thích bạn đồng giới, cũng là bạn của gã, bởi vậy nên khi gã nghe Chu Mộc Nghiêu nói mình thích Hà Nhạc Chi, mặc dù Tiếu Dao cũng kinh ngạc, nhưng không đến mức bị sốc. Thật ra trước đó gã đã loáng thoáng nhận ra Chu Mộc Nhiêu có sự nhiệt tình khác thường dành cho Hà Nhạc Chi, thành ra cũng đã đoán ra được phần nào.
Còn biểu hiện của Hàn Phương Trì là kiểu khó tin như bị phá vỡ nhận thức, anh ngỡ ngàng hỏi: "Ý em là sao?"
Trước khi Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu đến với nhau, có một kỳ nghỉ lễ mà Hà Nhạc Chi về nhà một mình còn Chu Mộc Nghiêu thì không.
Từ khi Chu Mộc Nghiêu gia nhập, Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì cũng hiếm khi nào gặp riêng nhau.
Hà Kỳ chuyển sang căn nhà mới, trong nhà đã không còn chiếc giường nhỏ mà Hàn Phương Trì cảm thấy thân thuộc. Dường như nước giặt cũng đã đổi sang loại khác, dù cho mùi hương vẫn dịu dàng nhưng nó đã không còn là mùi mà Hàn Phương Trì cảm thấy thân quen gắn bó khi xưa.
Hà Kỳ bày lên giường của Hà Nhạc Chi một chiếc khay, trên đó có hai cốc cà phê và một đĩa bánh quy nhỏ. Chỉ có mùi vị của bánh quy là vẫn quen thuộc với Hàn Phương Trì.
Hà Nhạc Chi có Chu Mộc Nghiêu, Hàn Phương Trì cũng có mối quan hệ khá êm ấm với một cô gái nọ. Hai người ngồi trên tấm thảm dày cạnh giường giống hệt như trước đây.
"Phương Trì." Hà Nhạc Chi gọi anh.
"Hửm?" Hàn Phương Trì quay sang nhìn.
Hà Nhạc Chi ngậm một chiếc bánh quy hình bông hoa, nói mập mờ: "Nếu tôi với Tiểu Hắc yêu nhau thì cậu thấy sao?"
Hàn Phương Trì suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Tôi sẽ cảm thấy hơi kỳ lạ."
"Vì bọn tôi là gay à?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Không." Hàn Phương Trì ngừng lại một lúc, rồi đáp một cách mơ hồ: "Tôi không biết nói sao cho rõ nữa."
Hàn Phương Trì bây giờ đã cường tráng, anh tuấn xuất chúng hơn thời trung học, bờ vai rộng đầy vững chắc, cách nói chuyện hay hành động đều toát lên sự đáng tin. Giờ phút này anh đang ngồi xếp bằng trên sàn như hồi trung học ấy, cố gắng nói rõ mạch suy nghĩ của mình, giải thích rằng: "Tôi cảm thấy tôi đã mất cậu... các cậu, tôi không biết tại sao mình lại thấy vậy nữa."
Hà Nhạc Chi trưởng thành lại càng trở nên dịu dàng ấm áp, nét hồn nhiên thuở non trẻ dần dà biến mất, thay vào đó là sự thành thục, hắn đeo kính, trông giống một sinh viên đại học sạch sẽ không tỳ vết.
"Sẽ không đâu." Hà Nhạc Chi nói, "Cậu sẽ không mất ai cả."
Hàn Phương Trì chỉ "Ừ" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Hà Kỳ bước vào chào hỏi hai người họ, trang điểm thật mỹ miều rồi ra ngoài để lên lớp. Ngôi nhà bỗng trở nên trống trải, nơi này có vẻ quá rộng so với chỗ cũ nhiều, một khi không có ai nói chuyện sẽ cảm thấy trống rỗng.
Một lúc sau, Hà Nhạc Chi nằm xuống gối đầu lên cạnh giường, lẳng lặng nói: "Nhưng tôi hiểu cảm giác đó như thế nào."
Lời hứa "cậu sẽ không mất ai" mà khi ấy Hà Nhạc Chi nói với Hàn Phương Trì, cuối cùng cũng khó lòng xác định được rằng hắn có thực hiện được hay không. Và quả thật Hàn Phương Trì không hề mất đi ai, trong những năm sau đó Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu vẫn ở cạnh anh như vậy, họ vẫn là những người bạn tốt, thường xuyên gặp nhau.
Nhưng liệu anh có thực sự không mất ai không?
......
Bây giờ Hà Nhạc Chi sống gần Hàn Phương Trì, gần như ngày nào hai người cũng chạm mặt, những ký ức bị khóa lại thuở xưa như dần được khơi lại từng chút từng chút một. Nhưng không ai trong họ nhắc nhiều về quá khứ, nếu không phải đêm đó uống rượu cùng Tiếu Dao thì có lẽ Hàn Phương Trì cũng sẽ không nhắc lại. Tỉnh rượu rồi Hàn Phương Trì không đề cập đến, cứ như thể việc không nhắc về quá khứ đã là một dạng ăn ý ngầm giữa họ.
Hàn Phương Trì không chất vấn Hà Nhạc Chi liệu câu nói "cậu sẽ không mất ai" có phải là một lời thất hứa hay không. Suy cho cùng thì cũng đã qua ngần ấy năm rồi, những chuyện từ khi còn mười mấy, hai mươi tuổi dường như cũng khó mà bộc bạch hết được.
Chỉ có Tiếu Dao từ nhỏ đã không biết ý cứ nhắc chuyện quá khứ ngay trước mặt họ. Mỗi lần như vậy, Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì nhìn nhau rồi lại lặng im không nói một lời.
Có đôi khi Hàn Phương Trì lại bắt gặp hình ảnh Hà Nhạc Chi hai mươi tuổi trong đôi mắt của Hà Nhạc Chi ba mươi tuổi hiện tại. Như thể sau ngần ấy năm qua, anh đã được gặp lại Hà Nhạc Chi của thời đó.
Đôi mắt sáng trong luôn nhìn anh dịu dàng. Đó là ánh mắt mà Hàn Phương Trì rất quen thuộc, ánh mắt từ mười mấy năm trước mà anh đã ỷ lại, và ngay cả sau khi trưởng thành, mỗi khi cảm xúc trập trùng thì anh vẫn vô thức muốn thấy ánh mắt đó.
Dường khoảng cách biến mất đi, tình yêu cũng đã kết thúc rồi, tất cả những điều khiến cho mối quan hệ bị rạn nứt đều không còn nữa, kéo họ trở lại điểm xuất phát thuở ban đầu.
Hà Nhạc Chi bắt đầu suy nghĩ từ trưa xem tối nay nên nấu món gì, rồi cầm điện thoại lên nhắn tin cho Hàn Phương Trì.
Hà Nhạc Chi: Anh chủ nhà ơi, tối nay dẫn anh đi ăn ngoài nhé?
Hàn Phương Trì đọc tin nhắn trong giờ nghỉ trưa rồi đáp lại: Cậu tự ăn đi, tối nay tôi về nhà bố mẹ rồi. Hôm nay là sinh nhật Tiểu ma vương.
Hà Nhạc Chi:!
Hà Nhạc Chi: Anh định về tay không à?
Hàn Phương Trì: Ừ.
Hà Nhạc Chi: Coi chừng bị đuổi ra ngoài đấy.
Hàn Phương Trì: Tôi đem tiền là được rồi.
Hà Nhạc Chi vừa ăn trưa vừa đặt một chiếc bánh kem lạnh nho nhỏ, đoán chừng ở nhà chắc chắn đã đặt bánh rồi, nên phần này sẽ để cho hai cô nhóc thưởng thức.
Sau đó hắn gửi địa chỉ tiệm bánh cho Hàn Phương Trì rồi nói: Sau giờ làm anh ghé qua lấy nhé. Tôi để số đuôi điện thoại của anh rồi, người nhận là "anh Hàn" nha.
Hàn Phương Trì: Được.
Hàn Phương Trì: Tôi có cần cảm ơn không?
Hà Nhạc Chi nhìn thấy tin nhắn này, cười đáp lại: Không cần đâu, miễn đi.
Hàn Phương Trì không biết phải tặng quà gì cho hai cô em gái, cho tiền thì được chứ bảo anh đi chọn đồ mà mấy cô nhóc thích thì không thực tế chút nào. Nhất là mấy cái Hàn Tri Dao thích, anh thấy cứ như đồ của thế giới khác vậy, thời anh còn nhỏ chưa từng thấy những thứ quái lạ như vậy bao giờ.
Thành ra khi Hàn Phương Trì mang về một chiếc bánh kem lạnh năm tấc đẹp tuyệt vời, bên trong còn có một tấm thiệp viết tay với nội dung—— To Đại vương Dao Dao: Chúc mừng em đã tiến thêm một bước gần hơn đến tuổi trưởng thành. Dù em có lớn hay không thì cũng chỉ cần làm đại vương của chính mình nhé.
Hàn Tri Dao nhìn thấy bánh kem và tấm thiệp, đầu tiên là kinh ngạc nhìn Hàn Phương Trì sau đó hét lên: "Hàn Phương Trì, anh yêu rồi!"
Bố ở trong bếp và mẹ ở phòng khách đều quay đầu nhìn anh, còn Hàn Tri Mặc thì ló đầu ra từ phòng ngủ.
"Chắc chắn là anh có bạn gái rồi!!" Hàn Tri Dao nói chắc như đinh đóng cột.
"Không có." Hàn Phương Trì muốn bịt miệng cô nhóc lại.
"Không thể nào!" Hàn Tri Dao cầm tấm thiệp, "Trai thẳng như anh dễ gì biết viết mấy thứ này? Anh đừng có lừa em."
Hàn Phương Trì nói: "Không ăn thì trả lại cho anh."
"Đây là tâm ý của chị dâu! Chị dâu người đẹp tâm thiện quá đi!" Hàn Tri Dao vui vẻ cất bánh vào tủ lạnh, xoay xở mãi mới tìm được chỗ để cất vào ngăn đông.
Ba người còn lại không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát anh.
"Em đào đâu ra chị dâu nào." Hàn Phương Trì điềm nhiên nói, "Là anh Nhạc Chi mua cho em đấy."
"À! Em biết ngay mà!" Hàn Tri Dao không hề tỏ ra thất vọng vì không có chị dâu, dù sao cũng chẳng quan trọng. Hàn Tri Mặc cười rồi quay lại phòng, bố mẹ cũng thôi không quan tâm đến anh nữa.
Hàn Tri Dao mang tấm thiệp vào phòng kẹp ở phía trước ống đựng bút rồi lớn tiếng nói với Hàn Phương Trì: "Anh phải cảm ơn anh Nhạc Chi nhé."
"Anh ấy bảo không cần cảm ơn đâu." Hàn Phương Trì nói.
Mặc dù trong nhà Hàn Phương Trì không thúc ép chuyện hôn nhân nhưng tiếng hô của Hàn Tri Dao cũng vẫn có tác dụng. Lúc ăn cơm, Bàng nữ sĩ và bố Hàn lần lượt hỏi han anh.
Mẹ anh hỏi: "Dạo này có ý định yêu đương gì không?"
Hàn Phương Trì nói: "Con không có ý định gì cả."
Bàng nữ sĩ gật gật đầu, cũng không ép buộc gì.
Bố Hàn thử thăm dò: "Phương Trì, con còn liên lạc với Tiểu Phương không?"
Hàn Phương Trì trả lời dứt khoác: "Không ạ."
Bố Hàn "À" một tiếng, chốc chốc lại hỏi thêm: "Nếu con vẫn còn chưa quên được, hay là thử liên lạc lại xem sao?"
"—Trời ơi! Thần linh ơi, liên lạc với người ta lại làm gì ạ!" Hàn Tri Dao bực bội đáp, "Chị Quyên Quyên đang đi bắt gấu ở Bắc Cực kia, ai mà nghĩ đến chuyện yêu đương nữa chứ!!"
Hàn Tri Mặc cười nói: "Anh trai con không vội đâu ạ, bố mẹ đừng có thúc nữa, ảnh không dám về nhà nữa bây giờ."
"Đúng rồi đấy, nhà này có còn ở được nữa không! Hơn ba mươi tuổi chưa kết hôn có phải là tội không!" Hàn Tri Dao bất mãn nói.
Hàn Phương Trì thầm nghĩ có em gái cũng có ích thật.
"Chỉ tiện miệng hỏi thôi, không ép, không ép đâu mà." Bố Hàn cười he he nói.
"Ai thúc ép gì đâu." Bàng nữ sĩ cũng theo, "Chỉ hỏi thôi mà."
Từ sau khi chia tay mối tình trước, đến nay Hàn Phương Trì cũng không yêu thêm ai nữa. Mỗi khi trong nhà nhắc đến chuyện của anh, bố Hàn và Bàng nữ sĩ sẽ cho rằng anh chưa quên được mối tình cũ. Nhưng họ cũng ít khi nhắc chuyện đó trước mặt anh, chủ yếu là vì biết rằng khó mà đề cập đến chuyện đó. Và mỗi khi Hàn Phương Trì chưa kịp nói gì thì hai cô em gái đã ngăn lại khiến họ không tiện hỏi han thêm.
Cả ba anh em thường ngày ai lo việc nấy nhưng những lúc như vậy lại đoàn kết như một. Nhà đông con cái cũng khó quản thật. Cũng chính vì vậy, lần trước khi Hàn Tri Dao cãi nhau với mẹ, cả anh trai lẫn chị gái đều không về giúp cô nhóc khiến cô nhóc tức giận mà đòi tuyệt giao với họ.
Sau bữa cơm, Hàn Phương Trì rửa bát, ngồi thêm một lúc rồi chuẩn bị về.
Mẹ anh hỏi: "Con không ở lại à?"
"Không ạ, đi làm xa lắm." Hàn Phương Trì nói.
Mấy năm gần đây anh hầu như không ở nhà trừ dịp Tết, có lúc ăn xong bữa cơm tối giao thừa là anh đã về rồi. Giờ anh không quen ở nhà nữa, Tri Mặc và Tri Dao cũng đã lớn thì càng không tiện ở chung.
Trước khi đi, Hàn Tri Dao gọi anh lại nói nhỏ: "Anh vào đây."
Hàn Phương Trì vào phòng cô nhóc, hỏi: "Làm gì?"
Hàn Tri Dao đóng cửa, nói nhỏ: "Lần này anh đi họp phụ huynh nha."
Hàn Phương Trì lập tức trả lời: "Không đi."
Hàn Tri Dao trừng mắt: "Anh đừng có lúc cần thì nhờ vả lúc không cần thì chỉ biết mình chứ không biết ta, Hàn Phương Trì."
"Em lại gây chuyện gì nữa?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hàn Tri Dao: "Không có gây chuyện, nhưng em cảm thấy giáo viên sẽ không nói tốt về em đâu. Mẹ đi họp về lại cãi nhau với em, nếu anh muốn nhà yên ổn thì anh đi đi."
Hàn Phương Trì vẫn không đổi sắc mặt: "Anh không đi."
"Ồ, được, được rồi, được lắm." Hàn Tri Dao gật đầu, "Vậy thì em sẽ nói với chị Quyên Quyên rằng anh nhớ chị ấy, muốn hâm nóng lại tình cảm với chị ấy."
Hàn Phương Trì khoanh tay dựa vào tường, hơi nhướng mày: "Em cứ thử xem?"
"Thử thì thử chứ sao." Hàn Tri Dao móc điện thoại ra, "Em gửi ngay bây giờ luôn."
Hàn Phương Trì: "Thời gian?"
Hàn Tri Dao quẳng điện thoại: "Chiều thứ sáu tuần sau!"
Hàn Phương Trì mở cửa ra: "Em cứ gửi đi."
"Em không gửi, em mãi mãi đồng lòng với anh mà!" Hàn Tri Dao vội vàng đuổi theo nịnh nọt.
"Anh dám chống lại tiểu ma vương sao." Hà Nhạc Chi cười không ngừng, "Anh chán sống rồi à."
"Đi họp phụ huynh cho con bé xong là tôi gặp ác mộng luôn đấy." Hàn Phương Trì bất lực nói, "Có lần họp phụ huynh kéo dài tận hai tiếng, riêng phần của tôi đã chiếm mất nửa giờ, cả đời tôi chưa từng bị giáo viên châm chọc mỉa mai đến vậy."
Hà Nhạc Chi hỏi: "Cô nhóc thật sự nhắn tin à? Tôi không nghĩ vậy đâu."
Hàn Phương Trì nói: "Con bé không gửi đâu. Nhưng tôi không muốn nhà lại cãi nhau, tôi lười chẳng muốn giải quyết chuyện này."
Nghĩ tới Hàn Tri Dao một chút, anh bổ sung thêm: "Cũng chưa chắc, có thể con bé sẽ nhắn tin thật."
Hà Nhạc Chi lại cười, hỏi: "Gửi rồi thì sao?"
"Cũng chẳng sao." Hàn Phương Trì nói, "Tôi sẽ nhận được một tin nhắn hỏi tôi lại bị đe dọa gì nữa rồi."
Chị Quyên Quyên mà Hàn Tri Dao nhắc đến là bạn gái cũ của Hàn Phương Trì, một cô gái hơi hướng nội, nhưng khi đã quen thân rồi thì đôi khi cũng khá hoạt bát. Trong hơn hai năm Hàn Phương Trì và cô nàng ở bên nhau, Hà Nhạc Chi gặp cô nàng khá nhiều lần, mối quan hệ của họ rất tốt, và hắn cũng rất thích cô nàng nữa.