• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Người Không Thâm Độc Thì Không Phải Là Bậc Trượng Phu

Nhóm dịch: Sea

***

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Minh Nguyệt được phóng đại trước mặt Tần Đông Hải. Phải thừa nhận rằng cô thực sự rất xinh, nhưng anh lại chẳng mảy may quan tâm đến điều đó.

Đối với anh, cô tiểu thư quần là áo lượt “học chả hay, cày chả biết” này chẳng qua là con đường tắt để hiện thực hóa ước mơ của anh mà thôi. Vốn dĩ anh cũng muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với cô, nhưng nếu cô đã tuyên bố muốn chơi trò xỏ lá như vậy, anh đành phải phải dùng đến thủ đoạn “cao tay”.

Thế là, trong lúc Hoa Minh Nguyệt chưa kịp phản ứng, cổ tay mảnh khảnh cô của đã bị nắm chặt lấy, cả người bị nhấc bổng lên.

“Rốt cuộc anh có phải đàn ông không đấy? Anh có biết thế nào là ‘thương hoa tiếc ngọc” không hả?” Cô liên tục giãy giụa và luôn miệng chửi.

Cô đường đường là cô Cả nhà họ Hoa, từ trước đến nay chưa từng có ai dám đối xử thô lỗ với cô thế này. Tần Đông Hải là cái thá gì?

Tuy nhiên, anh chỉ lạnh lùng nói: “Tôi không biết cái gì là ‘thương hoa tiếc ngọc’ hết, tôi chỉ biết là ‘ người không thâm độc thì chẳng phải bậc trượng phu’.”

Cụm từ “thương hoa tiếc ngọc” được dùng cho phái nữ, song vừa rồi chính miệng Hoa Minh Nguyệt đã nói rằng cô không chỉ là phụ nữ mà còn là tiểu nhân, cho nên càng không cần phải “thương hoa tiếc ngọc” với cô.

“Đồ khốn! Anh cứ đợi đó cho tôi!” Hoa Minh Nguyệt tức giận hầm hừ. Được, coi như anh giỏi!

Lát nữa gặp ông nội của mình, việc đầu tiên cô sẽ làm là tố cáo với ông. Đến lúc đó, cô sẽ dùng hết mọi chiêu trò, từ khóc lóc om sòm, cho đến doạ thắt cổ tự tử. Cô không tin rằng ông sẽ để yên chuyện này.

Từ nhỏ cô đã là viên ngọc quý trên tay ông, nếu để ông biết chuyện cô phải chịu ấm ức, bảo đảm ông sẽ “dần” cho Tần Đông Hải một trận, đến bố mẹ anh ta cũng không nhận ra con trai của mình.

Tần Đông Hải mặc kệ Hoa Minh Nguyệt, cứ thế khiêng cô đến chỗ để xe ô tô, rồi mở cửa xe ra, nhét luôn cô vào trong xe.

Đám chị em của cô nhìn thấy cảnh này từ xa, đều ngẩn tò te. Nom dáng người cao ráo đĩnh đạc và khuôn mặt cương nghị của Tần Đồng Hải, bọn họ hú hét: “Giai đẹp kia cũng ‘man-lì’ (manly) quá đi!”

Trên đường đi, Tần Đông Hải lái xe thẳng một mạch, bất kể Hoa Minh Nguyệt viện cớ gì để anh dừng xe, anh cũng bỏ ngoài tai.

Chẳng mấy chốc, hai người đã về đến trước cổng biệt thự nhà họ Hoa.

Tần Đồng Hải mở cửa xe cho Hoa Minh Nguyệt, nhưng cô lại mặt dày không chịu xuống. Đúng vậy, cô rất muốn tố cáo anh với ông của mình. Có điều trên đường đi, cô đã nghĩ thông suốt. Lần này gặp ông, chắc chắn sẽ vẫn quanh đi quẩn lại chuyện muốn cô làm giám đốc của tập đoàn. Thanh xuân tươi đẹp của cô còn chưa chơi đã, không thể bị chôn vùi ở nơi lạnh lẽo đó được.

Họp hành tối ngày, xem mãi không hết tài liệu, vừa nghĩ đến đã thấy nhức đầu.

“Tôi cho cô hai lựa chọn, một là tự xuống xe, hai là tôi lôi cô xuống.” Ánh mắt sắc lẹm của Tần Đông Hải nhìn thẳng vào Hoa Minh Nguyệt khiến cô không còn chỗ trốn.

Trước kia, ông nội cô cũng nhiều lần cử người đi bắt cô, nhưng bọn họ thường là phường “giá áo túi cơm”, hoặc đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chỉ lòe một chút là lừa được bọn họ. Nếu không thì cũng e ngại danh tiếng cô Cả của nhà họ Hoa, chỉ cần cô đe dọa, bọn họ liền bó tay hết cách.

Nhưng Tần Đông Hải này thì hay rồi, quả là mềm rắn đều không ăn thua. Nghĩ đến cảm giác bị anh ta vác trên vai khi nãy, Hoa minh Nguyệt lại hãi hùng, chỉ có thể ủ rũ xuống xe.

Thấy cô đã chịu thua, bấy giờ anh mới gật đầu hài lòng, rồi cùng cô đi vào trong biệt thự.

Cảnh này đã được Hoa Hoành Vĩ nhìn thấy qua kính viễn vọng, trên khuôn mặt ông không giấu nổi nụ cười.

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã có người trị được “thánh phiền phức” của nhà ông! Thật không dễ dàng chút nào.

Dưới sự dẫn đường của quản gia, hai người đi thẳng đến thư phòng. Vừa mở cửa ra, cảm xúc của Hoa Minh Nguyệt ủ đã đủ độ, cô lập tức khóc rống lên, nhào vào lòng Hoa Hoành Vĩ: “Ông ơi, ông phải làm chủ cho cháu.”

“Ai bắt nạt cháu gái rượu nhà chúng ta thế?” Ông nội cô còn tưởng rằng cháu gái mình phải chịu ấm ức, bèn nhanh chóng đỡ cô đứng dậy, ánh mắt đầy quan tâm.

Thấy ông đã “trúng chiêu”, Hoa Minh Nguyệt càng diễn càng hăng. Cô lau đôi mắt vốn ráo hoảnh, tủi thân chỉ vào Tần Đông Hải mà tố cáo: “Chính là anh ta ạ. Anh ta bóp cổ tay cháu. Ông xem, đến giờ cổ tay cháu vẫn còn đỏ đây này.”

“Ồ, vậy à.” Sau khi nghe cô nói xong, giọng điệu của Hoa Hoành Vĩ bỗng trở nên lạnh nhạt.

“Cái gì mà ‘vậy à’, chuyện rất nghiêm trọng đấy ông ạ.” Hoa Minh Nguyệt không dám tin, thậm chí còn quên luôn cả diễn, vội ngẩng đầu lên chăm chú nhìn ông nội của mình. Khuôn mặt xinh xẻo hoàn toàn không có một giọt nước mắt nào.

Hoa Hoành Vĩ cười nói: “Cậu Tần là người được ông nhờ đi đón cháu về. Tất nhiên… có lẽ cậu ấy quả thực có một số phương pháp đặc biệt, nhưng đã được sự cho phép của ông.”

Phương pháp đặc biệt? Lại còn được ông cho phép? Lần này, Hoa Minh Nguyệt thật sự muốn khóc. Suy cho cùng thì Tần Đông Hải là thần thánh phương nào? Cô còn chưa nghe nói anh có bản lĩnh vượt trội gì mà đã được ông cô giúp đỡ một người ngoài như anh thế này?

Không được, cô phải tìm cách đuổi anh đi, nếu không cứ với cái đà này, về sau cô sẽ chịu khổ dài dài.

Ngặt nỗi, cô nhất thời không nghĩ ra được cách gì.

Trước đây, hễ cô khóc lóc om sòm, ông nội cô sẽ luôn chiều theo ý cô. Hiện tại, chiêu này đã không linh nghiệm nữa, cô còn chưa biết nên làm thế nào. Nhà họ Hoa không đông con nhiều cháu, các con cháu lại đầy rẫy mưu mô thủ đoạn để tranh giành gia sản như các gia đình khác.

Nhà họ chỉ có một mình cô là cháu gái, cô lại chẳng bao giờ cần phải sử dụng đầu óc kiểu đó. Cô được mọi người trong nhà “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”, nên đâu hiểu những suy tính kia.

Trong lúc cô đang vắt óc tìm cách đối phó với Tần Đông Hải, Hoa Hoành Vĩ lại lên tiếng: “Nguyệt Nguyệt à, bắt đầu từ hôm nay, cậu Tần sẽ là gia sư của cháu.”

Gì cơ? Gia sư?

Hoa Minh Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười. Khóc là vì không ngờ cô chẳng những không thể cạch mặt Tần Đông Hải cả đời, mà còn phải nhận sự dạy bảo của anh. Còn cười là bởi bằng này tuổi đầu mà cô vẫn phải mời gia sư.

Làm ơn đi, năm nay cô đã hơn 20 tuổi, chứ không phải 12 tuổi. Cô đã sắp lấy được bằng tốt nghiệp thì còn học thêm cái gì nữa.

“Cháu phản đối.” Cô chống nạnh vô cùng khí thế.

“Được thôi, chỉ cần cháu có thể tự nuôi sống bản thân, ông sẽ không để cậu Tần làm gia sư của cháu.” Hoa Hoành Vĩ cười như con cáo già, nghĩ bụng: Con ranh này cả ngày rong chơi thỏa thích bên ngoài, lại có cả đống bạn xấu, đó chẳng phải là nhờ vào tên tuổi và tiền bạc của nhà họ Hoa chúng ta sao?

Để xem, một khi không có hai thứ này, cô còn có thể ra ngoài chơi bời nỗi gì?

“Được ạ.” Hoa Minh Nguyệt đồng ý ngay lập tức. Không phải chỉ là tự lực cánh sinh thôi sao? Cô không tin, cô có tay có chân như này, dù không kiếm được mấy chục triệu, chẳng lẽ lại không kiếm nổi vài triệu?

Chỉ cần có thể chứng minh rằng cô có thể tự nuôi sống mình, đến lúc đó ông cô ắt hẳn sẽ xoá bỏ suy nghĩ đó. Hơn nữa, nhà họ Hoa chỉ có một cô cháu gái là cô, ông nỡ để cô chịu khổ ở bên ngoài mới là lạ.

Hoa Minh Nguyệt có chí khí như vậy khiến Hoa Hoành Vĩ thấy hơi bất ngờ. Ông còn tưởng cô sẽ làm nũng, không dám lăn xả ngoài xã hội. Thật không ngờ, cô lại can đảm như thế. Tốt lắm, không hổ là con cháu của nhà họ Hoa.

“Chúng ta sẽ lấy nửa tháng làm thời hạn, ông sẽ khoá tất cả các thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng của cháu. Cháu cũng không được nói cháu là cô Cả của nhà họ Hoa. Đến lúc đó, miễn sao cháu có thể kiếm được 10.000 tệ (35 triệu đồng), ông sẽ coi như chuyện ông mời gia sư chưa từng xảy ra.” Ông vỗ vai cô và nhìn cô bằng ánh mắt khích lệ.

Hoa Minh Nguyệt hăng hái gật đầu, sau đó cầm túi xách đi ra khỏi cửa. Ha, chỉ là 10.000 tệ cỏn con, chị Hoa cô mà đã ra tay thì hoàn toàn không cần đến nửa tháng, nửa ngày là đã kiếm đủ số này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK