Nhóm dịch: Sea
***
“Anh!” Hoa Minh Nguyệt tức gần chết.
“Tần Đông Hải, tai nào của anh nghe thấy tôi nói là anh có ý với tôi hả?”
Anh lắc đầu, vì đúng là anh chưa từng nghe cô nói như vậy: “Tôi chỉ lấy ví dụ thôi. Có điều, cô Cả đang nói gần nói xa là thích tôi còn gì.”
Sự thẳng thắn của Tần Đông Hải đã thể hiện rõ thái độ của anh. Nếu anh thật sự thích cô, với tính tình của anh thì chắc chắn sẽ không dễ dàng nói ra như này.
Hoa Minh Nguyệt hoàn toàn không phục, vẫn khăng khăng: “Anh bảo anh không thích tôi, thế anh cuống cuồng đòi tham gia cuộc thi cùng tôi làm cái gì? Trước đây, những trò nguy hiểm như đua xe tôi còn chẳng sợ, lẽ nào lại sợ trò leo núi này? Leo núi thì có gì nguy hiểm đến tính mạng? Anh đùa tôi chắc?”
“Lúc trước tôi chưa đi theo cô, bây giờ tôi đã ở bên cạnh cô rồi…” Anh nhìn sang ghế lái phụ.
Trong đôi mắt anh dường như lóe lên ánh sáng và cất giấu một thứ cảm xúc khó tả.
Hoa Minh Nguyệt cáu kỉnh: “Ở bên tôi thì sao? Anh có thể bên tôi cả đời không? Thôi bỏ đi, những lời này thật vô nghĩa, có hỏi anh cũng như không. Anh rõ là kỵ cục hết mức. Tần Đông Hải, tôi ghét anh chết đi được.”
Tần Đông Hải chỉ lẳng lặng nghe cô càu nhàu, để cô trách cứ anh cũng tốt, còn hơn là nén giận, hại sức khỏe.
Hai người cứ im lặng như vậy cho đến khi xe chạy tới khách sạn gần trường.
Hoa Minh Nguyệt xách ba lô nhảy xuống xe, một mình chạy vào khách sạn trước.
“Xin chào, tôi đã đặt trước hai phòng giường lớn.”
Nhân viên lễ tân liếc nhìn thẻ căn cước của cô, rồi thoáng nhìn Tần Đông Hải đang theo sau đi vào, sau đó đưa luôn hai tấm thẻ phòng cho cô.
“Chị ơi, thật ra nếu đi hai người thì ở một phòng giường lớn hạng sang sẽ có lợi hơn. Mà, giường còn vừa to vừa rộng, đủ cho cả hai người nằm ấy.” Nhân viên lễ tân thấy hai người hẳn là có mối quan hệ không đơn giản, bèn lắm mồm nói một câu.
Ai ngờ, Hoa Minh Nguyệt trừng mắt nhìn người đàn ông phía sau, đáp: “Ai thèm ngủ cùng anh ta, mình tôi lăn giường thoải mái không được sao?”
“À, khoan đã…”
Cô đảo mắt vài vòng, bỗng nảy ra một kế. Chẳng phải anh nói rằng không có ý với cô sao? Vậy để cô xem có thật là như thế hay không?
Hoa Minh Nguyệt trả lại hai tấm thẻ phòng: “Cảm ơn cô đã gợi ý. Vậy cho chúng tôi lấy phòng giường lớn hạng sang mà cô vừa nói đi. Loại phòng thơm, và phải rải kín hoa hồng đỏ trên khăn trải giường nhé.”
“Vâng.” Nhân viên lễ tân gật đầu, nhưng lại nghĩ bụng vị khách này lật mặt như lật bàn tay, hơn nữa trông còn rất biết chơi.
Vì không muốn chọc giận Hoa Minh Nguyệt, Tần Đông Hải vẫn đứng chờ ở đằng sau. Do đó, anh hoàn toàn không biết cô đã làm gì, còn tưởng cô đã đặt trước hai phòng.
Hoa Minh Nguyệt cầm thẻ phòng, hai người đi thang máy lên tầng 8.
Đến khi sắp tách ra “mỗi người một ngả”, Tần Đông Hải chìa tay phải ra: “Tôi ở phòng nào hả cô Cả?”
Hoa Minh Nguyệt huơ huơ tấm thẻ phòng, cười nịnh nọt: “Phòng 8706 giống tôi. Đi thôi, vào xem phòng nào.”
Anh nhíu mày đi theo sau cho đến khi cửa phòng được mở ra, thấy trong phòng có một chiếc giường lớn, trên khăn trải giường trắng tinh trải đầy hoa hồng đỏ.
Anh liền hỏi: “Cô Cả, xin hỏi điều này có nghĩa là gì? Thẻ phòng của tôi đâu?”
Hoa Minh Nguyệt không trả lời ngay mà đóng cửa phòng rồi khóa trái lại.
Cô vừa nhìn anh vừa cởϊ áσ khoác, để lộ ra áo thể thao sát nách: “Không có phòng đâu. Bản tiểu thư cố mà ở tạm cùng anh một đêm vậy.”
Anh lập tức nhìn đi chỗ khác, vì lo sẽ thất lễ với cô: “Cô Cả đừng đùa tôi nữa, chúng ta không thể ở chung một phòng được. Khách sạn lớn như này, sao có thể nói không có phòng là không có phòng được.”
Hoa Minh Nguyệt đứng trước bàn trang điểm, dùng bông tẩy trang thấm dung dịch tẩy trang, sau đó xoa lên mặt: “Giờ đã là thời đại nào rồi, sao không thể ở chung một phòng? Với lại, e rằng anh không biết việc khách sạn cạnh trường chúng tôi khó đặt phòng lắm, tôi phải dùng thẻ VIP mới đặt được đấy.”
Tần Đông Hải thở dài một hơi. Anh đã từng này tuổi nhưng chưa từng ở cùng phòng với người phụ nữ nào, mà người đó lại còn là cháu gái của ông chủ của anh. Điều này quả thực không đúng phép tắc.
Nếu đã như vậy, anh bèn quyết định: “Cô Cả ngủ giường lớn, tôi ngủ trên sàn nhà.”
Hoa Minh Nguyệt cười nói: “Chẳng lẽ còn định để tôi ngủ trên sàn chắc? Anh luôn mồm gọi tôi là cô Cả, cho nên không thể để anh ngủ thoải mái được.”
Nói đoạn, cô cầm khăn tắm đi tắm.
Có tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm. Tần Đông Hải ngồi nhấp nhổm trên sô pha, hết nhìn chỗ nọ lại nhìn chỗ kia, chỉ cảm thấy bồn chồn không yên.
Nếu ông cụ Hoa mà biết chuyện này thì chỉ có nước lột da, rút gân anh mất.
Tiếng nước ngừng lại, người trong phòng tắm khẽ mở hé cửa và nói: “Tần Đông Hải, tôi quên cầm khăn rửa mặt, anh lấy hộ tôi được không?”
Lấy… khăn?
Anh chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, lấy từ trong ba lô của Hoa Minh Nguyệt ra một gói khăn mặt, ngần ngừ một lúc lâu mới dám đi đến trước cửa phòng tắm, nhưng từ đầu chí cuối chỉ cúi gằm mặt xuống đất, không dám nhìn lung tung.
Hoa Minh Nguyệt nhận lấy đồ, sau đó liền đóng sầm cửa lại. Bấy giờ, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là một lát sau, trong phòng tắm vang lên một tiếng động lớn cùng với tiếng hét của cô.
“Á…”
Tần Đông Hải lập tức đi tới ngoài cửa phòng tắm, gõ liên tục vào cửa kính: “Cô Cả, cô sao vậy?”
Không có tiếng trả lời. Anh càng cuống lên, lòng thầm đoán vô số khả năng xui xẻo.
“Cô Cả!”
Cuối cùng, Hoa Minh Nguyệt lên tiếng: “Tôi không sao, chỉ… chỉ bị ngã thôi. Chân tôi đang đau lắm, có lẽ không đứng dậy được.”
Bây giờ điều quan trọng là phải cứu người, anh hết cách, đành phải nói: “Cô chắc hẳn đang mặc áo choàng tắm đúng không? Có phiền nếu tôi mở cửa vào không?”
Cô đáp: “Tôi có mặc rồi đây. Không sao đâu, anh cứ vào đỡ tôi dậy đi.”
Tần Đông Hải thận trọng mở cửa ra, nhìn thấy Hoa Minh Nguyệt đã mặc quần áo chỉnh tề và đang ngồi dưới sàn, mái tóc ướt rũ xuống hai vai, trông có phần nhếch nhác.
Cô rầu rĩ nói: “Vừa nãy tôi lỡ tay bóp sữa rửa mặt rớt ra sàn, sau đó không cẩn thận giẫm phải…”
Cô còn chưa nói xong, Tần Đông Hải đã bế bổng cô lên.
Hoa Minh Nguyệt nhất thời còn chưa hiểu chuyện gì thì đã rời khỏi sàn phòng tắm.
Cô vội ôm lấy cổ anh, cả người gần như dán vào trước ngực anh. Cô thề rằng vừa rồi không phải cô đùa nghịch, mà thật sự là bất cẩn trượt chân ngã.
Tần Đông Hải đặt cô lên ghế sô pha, sau đó nhìn xuống mắt cá chân đã hơi sưng đỏ của cô, và xoa bóp nhè nhẹ.
“Ui… đau. Tần Đông Hải, tôi không lừa anh đâu. Lúc nãy, tôi thật không cẩn thận nên bị ngã đấy.” Cô nheo mắt lại.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, vẫn với vẻ mặt lạnh tanh: “Tôi biết, tuy cô thích ‘chỉnh’ tôi, nhưng sẽ không cố ý làm thế này với chính mình.”