Các ngươi nhớ chăm chỉ tu luyện, đừng chết sớm quá nha.
==================================
Tùng Khê luôn biết rằng tất cả mọi vật trên đời đều được chia thành mỗi cấp bậc khác nhau, hắn và Canh Hoán thậm chí có lúc còn không mua nổi một viên đan dược tu luyện cấp thấp, cái loại đan dược mà mọi người luôn nghĩ nó chứa nhiều tạp chất, có cho cũng không cần.
Bọn hắn luôn phải tự lực đấu tranh để tồn tại ở Nhị Trọng Thiên, vì sợ bị đuổi xuống Nhất Trọng Thiên hoặc thậm chí là Nhân giới, bọn hắn khác với những người có được sự che chở chống lưng của gia tộc, tự do tung hoành khắp Nhị Trọng Thiên, muốn làm gì thì làm.
Khoảnh khắc nhìn thấy vỏ của Bích Linh quả nằm lăn lóc trên bàn của Tuyết Mịch, sự bất công của số phận bỗng nhiên nảy lên trong lòng hắn, nhưng đã mau chóng bị lý trí của Tùng Khê dập tắt.
Đó là Tuyết Mịch, có lẽ là tiểu Long quân duy nhất của Tam giới hiện giờ, thân phận tôn quý, xứng đáng hưởng vinh quang như này.
Huống chi, nếu Tuyết Mịch là em trai của hắn, cho dù hắn hay khinh thường y ngu xuẩn ngây thơ, nhưng chỉ e rằng hắn sẽ không kìm được mà dùng hết khả năng của mình ra đi lấy những món đồ tốt nhất về nuôi nấng y.
Nghĩ như vậy, sự chán ghét và bài xích về tầng lấp giai cấp trong lòng hắn cũng phần nào được giảm đi.
Ánh mắt đầy mong chờ của Tuyết Mịch dán chặt vào cái chén trong tay Lạc Linh, đã sớm đói lả cả người, lúc này lại ngửi thấy hương vị thơm ngọt của thức ăn nên ngoài nó ra thì y không còn nhìn thấy cái gì khác nữa.
Tuy vậy, y vẫn dành một chút sự chú ý cho hai người bạn tốt của mình, hỏi họ đã ăn chưa và sau khi nhận được câu trả lời thì y mới không quan tâm đến họ nữa, ánh mắt hận không thể dính chặt vào cái muỗng trong tay Lạc Linh.
Lạc Linh từ trước đến nay luôn đảm nhiệm việc đút ăn cho Tuyết Mịch, nhưng nàng chưa bao giờ thấy Tuyết Mịch gấp gáp muốn ăn như này, có thể thấy hôm nay y thật sự đã đói lả, Lạc Linh không khỏi tăng nhanh tốc độ tay, khuấy sữa của Bích Linh quả thành hỗn hợp sền sệt.
Tuyết Mịch cũng không đợi nàng đút cho ăn, tự động cầm muỗng lên múc ăn.
Nghĩ tới việc Thần quân ra lệnh bắt Tuyết Mịch chép phạt, nàng đã lo rằng Tuyết Mịch không thể hiểu được ý của Thần quân, sẽ không thể ăn cho đến khi chép xong mười tờ, sợ rằng y sẽ chết đói mất.
Khi ấy, Thần quân chỉ cười nhạt rồi nói: " Nếu không đói, với năng lực của y thì vẫn có thể viết được đủ mười trang giấy, nhưng liệu có thể động não để suy nghĩ hay không thì khó nói. "
Quả nhiên Thần quân là người hiểu rõ tiểu Long quân nhất.
Ăn no, Tuyết Mịch quay trở lại bàn tiếp tục hình phạt của mình, Tùng Khê và Cảnh Hoán được ở lại tẩm cung của y.
Ngay khi Lạc Linh rời đi, Tùng Khê và Cảnh Hoán mới nhẹ nhõm thở phào, Cảnh Hoán thì không sao, tính cách của hắn tương đối trầm lặng và hướng nội, không có người ngoài ở, hắn liền cảm thấy thả lỏng hơn một chút, nhưng Tùng Khê thì ngược lại, hắn lập tức buông xả, nhảy lên ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.
Cảnh Hoán đẩy hắn, kêu hắn chú ý, bọn họ còn đang ở trong cung điện của Thượng Thần, không thể phóng túng như vậy.
Tùng Khê xua tay: " Ai mà biết chúng ta còn có thể sống được bao lâu nữa đâu, thoải mái được lúc nào hay lúc đó. "
Nghĩ đến hai người còn chưa nhận được hình phạt, sắc mặt Cảnh Hoán thoáng chốc lại trở nên buồn rầu.
Tùng Khê đi đến kế bên Tuyết Mịch, nhìn thấy nét chữ nghuệch ngoạc của y, nét ngang nét dọc không đều nhau, trông giống như đang vẽ tranh hơn, tốc độ viết lại cực kỳ chậm, liền nảy ý kiến: " Ngươi viết chữ to to một tí. Viết như vậy sẽ xong nhanh hơn đó. "
Tuyết Mịch có vẻ do dự một lúc, nhưng vẫn lắc đầu chỉ vào bản chữ viết đang lơ lửng trước mặt: " Nhưng mà chữ trên đó nhỏ lắm, không thể viết to được đâu, với lại đây là chép phạt, nếu ta viết sai, Uyên Uyên thực sự sẽ tức giận mất. "
Thời điểm Tuyết Mịch nói ra lời này, Thời Uyên đang ngồi nơi khác uống trà, tách trà hơi chạm vào môi hắn, ngay sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên đường cong nho nhỏ.
Tùng Khê cau mày, nhẹ giọng nói: " Vậy ngươi định chép cái này đến khi nào? "
Tuyết Mịch đầy mặt tỏ vẻ không sao cả: " Lúc nào chép xong chẳng được. Lạc Linh nói rằng chuyện gì cũng cần phải luyện tập từ từ mới thành thạo được. Bây giờ là do ta chỉ mới bắt đầu tập viết, cho nên viết rất chậm, nhưng khi ta viết rành rồi thì sẽ không cần phải viết kỹ từng chữ như thế nữa. Lúc ấy tốc độ tự nhiên sẽ nhanh hơn thôi, sau này tu luyện cũng sẽ như vậy. Lạc Linh nói, tu luyện là một việc cực kỳ nhàm chán, nhất định phải kiên nhẫn mới có thể thành công. "
Ngày đêm ở Thiên giới cũng phải luân phiên theo lẽ thường, các vị Thần dù có cường đại đến đâu cũng không thể thay đổi chu kỳ ngày đêm hay là bốn mùa được, cùng lắm là không chịu ảnh hưởng từ nó thôi.
Bên ngoài trời đã tối đen, nhưng trong tẩm cung vẫn thắp đèn sáng trưng, ánh sáng phát ra từ những viên ngọc giác ngộ đặt trên cột đèn chiếu sáng cả căn phòng, ánh sáng nhu hòa không gây chói mắt chút nào, không như những ngọn nến lập lòe làm nhức mắt.
Cảnh Hoán mệt mỏi tựa vào ghế ngủ thiếp đi, Tùng Khê đầu óc miên man suy nghĩ, một tay chống lên bàn xem Tuyết Mịch chép chữ.
Đối phương vô cùng kiên nhẫn viết từng chữ, hắn cứ ngồi nhìn mãi như vậy, thế mà lại khiến lòng hắn bình tĩnh đi rất nhiều, khuôn mắt sắc bén dường như cũng theo đó mà dịu xuống.
Tuyết Mịch viết xong thêm được một tờ, cẩn thận để sang một bên cho khô mực, lại lấy một tờ giấy trắng mới ra, đếm thì vẫn còn bốn tờ, y đã viết được hơn phân nửa rồi, không chừng sẽ có thể viết xong trước bình minh.
Tâm trạng tức khắc liền thư thái hơn, Tuyết Mịch nhìn thấy Tùng Khê ngồi bên cạnh vẫn còn chưa ngủ, y đặt bút xuống, chạy tới bưng một đĩa Thanh Dương quả đến, sau đó trèo lên ghế ngồi khoanh chân, đặt đĩa hoa quả lên đùi mình: " Đây là Thanh Dương quả, nhân loại các ngươi có thể ăn Không? "
Y còn nhớ lúc chiều Lạc Linh đã nói qua, có những món Yêu tộc ăn được nhưng chưa chắc Nhân tộc ăn được, bởi vì Nhân tộc quá yếu, tu vi không cao, không cách nào tiêu hóa được nguồn linh lực quá mức cường đại.
Tùng Khê gật đầu: " Có thể. "
Thanh Dương quả không quý bằng Bích Linh quả, có thể mua bằng linh châu ở Hạ Tiên giới, hắn khi còn nhỏ cũng đã từng ăn qua, khi đó cha mẹ hắn vẫn còn sống, đời sống không quá khổ sợ như khi này. Nhưng từ khi cha mẹ hắn ra đi, rất lâu về sau không còn được ăn những món ngon nữa.
Tuyết Mịch nhét vào tay hắn một quả, rồi tự mình lấy thêm một cái, vừa ăn vừa nhỏ giọng bảo: " Chuyện của đại ca ngươi đừng quá lo lắng, đợi ta chép phạt xong, dỗ cho Uyên Uyên vui vẻ, ta sẽ xin hắn hai Bích Linh quả cho ngươi đem về. "
Tùng Khê nghe vậy tự giễu cười một tiếng: " Sợ là không còn cơ hội để về. "
Tuyết Mịch chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, y cũng không có kinh nghiệm gì nhiều, huống hồ cũng không biết là hình phạt gì đang chờ đợi bọn họ, vì thế y không biết nên nói gì để an ủi, chỉ có thể nhét thêm một Thanh Dương vào tay Tùng Khê, để hắn ăn nhiều một chút, ăn ngon rồi, biết đâu những chuyện không vui sẽ bớt không vui hơn.
Tùng Khê đặt Thanh Dương quả trong tay vào lại đĩa: " Túi Càn Khôn của ta bị rách rồi, ngươi đưa cho ta thêm một quả, ta ăn không hết cũng không thể mang về, ngươi nên để giành lại ăn thì hơn. "
Nghe vậy, Tuyết Mịch lại từ trên ghế trèo xuống, sau đó mang theo một cái rương khảm nạm đầy những linh thạch mang trận pháp phòng ngự cực kỳ xa xỉ. Khi rương mở ra, bên trong chứa đầy những pháp khí không gian với nhiều hình dạng khác nhau, bao gồm nhẫn, vòng tay, dây chuyền và cả dây thắt lưng. Từ pháp khí bình thường đến Thượng Phẩm Linh Khí, cái gì cần có đều có, tùy tiện bóc đại một món ra cũng xịn hơn gấp trăm lần cái túi của Tùng Khê.
Tuyết Mịch hào phóng nói: " Ngươi xem có thích cái nào không. "
Tùng Khê dứt khoác đóng rương lại và đẩy về phía Tuyết Mịch: " Ngươi vừa lấy ra một thứ vô cùng giá trị đó. Tuy là Long tộc các ngươi mặc dù rất giàu có, nhưng cũng không thể hoang phí như vậy, không nên tùy tiện lấy bảo vật cho người khác. "
Tuyết Mịch mặc kệ lời hắn nói, mở rương lấy ra hai sợi dây chuyền, một sợi là mặt hình hồ ly, một sợi hình con thỏ, y nghĩ hồ ly hợp với Tùng Khê, còn thỏ thì hợp với Cảnh Hoán: " Ngươi lấy hai cái này đi, đây không phải bảo vật, Uyên Uyên không còn cần nó nữa. Lạc Linh nói hai thứ này là của Uyên Uyên thu thập được trong lúc đi tu luyện bên ngoài trong những năm đầu tiên, lâu lắm rồi luôn á. Ta tìm thấy chúng trong nhà kho, thấy nó bị ném trong góc nên liền lấy chúng ra chơi. "
Trong tay y là hai pháp bảo trung phẩm, lại một lần nữa khơi dậy lòng căm ghét phú quý trong lòng Tùng Khê, nhưng nhìn khuôn mặt trong sáng ngây thơ của Tuyết Mịch, cỗ căm ghét phú quý kia liền như bọt biển chưa kịp bay lên trên cao thì đã vỡ tan không chút tăm tích, Nhìn Tuyết Mịch kiên quyết đưa nó cho hắn, Tùng Khê khó lòng nói: " Bằng không ngày mai ngươi hỏi Lạc Linh xem sao. "
Tuyết Mịch nghiêng đầu: " Hỏi Lạc Linh làm gì, Lạc Linh đâu có cần những thứ này. "
Sau một hồi nghỉ ngơi làm chuyện khác, Tuyết Mịch lại cầm bút lên, thấy Tùng Khê vẫn chưa buồn ngủ, y liền yêu cầu hắn kể cho mình nghe về Hạ Tiên giới. Vừa nghe kể chuyện xưa vừa chép phạt, chờ khi chép xong mười tờ giấy thì trời cũng đã sáng.
Tuyết Mịch mới vừa duỗi người liền nhìn thấy Lạc Linh đi tới, nàng nói Thiên Đế đã hạ án, muốn đem Tùng Khê cùng Cảnh Hoán mang đi.
Hai người sau khi nghỉ ngơi cả đêm sắc mặt hơi hồng hào lại thoáng chốc tái nhợt, mắt thấy Tuyết Mịch lo lắng theo, Lạc Linh vội vàng trấn an: " Chỉ là đưa bọn họ trở về Hạ Tiên giới thôi, không có hình phạt nào khác. "
Tuyết Mịch hai mắt sáng lên: " Thật hả? Vậy bọn họ không cần phải đi tới cái đài kia ăn đòn sao? "
Lạc Linh đáp: " Phần lỗi lớn nhất trong việc này nằm ở Lạc Hà cung. Hai đệ tử của Lạc Hà cung đã sớm phát hiện ra điểm yếu của kết giới ở Ngọc Lâm Viên. Hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên bọn họ lén vào đây để lấy trộm Bích Linh quả đem đi bán, có người phát hiện Bích Linh quả được nhập vào chợ ở Hạ Tiên giới dạo gần đây có vấn đề, nên đã nảy sinh lòng nghi ngờ và đang định điều tra rõ Ngọc Lâm Viên. Hai tên đệ tử kia biết có thiên binh đi vào điều tra, biết mình trốn không thoát nên lợi dụng các ngươi ra làm bia đỡ đạn. Thiên Đế nói là Bích Linh quả cũng đã được trả về, hơn nữa còn có sự can thiệp của tiểu Long quân nên lần này ngài ấy không cùng các ngươi so đo, chỉ ban lệnh đuổi các ngươi về lại Hạ Tiên giới. "
Tuyết Mịch vui mừng hoan hô: " Tốt quá, các ngươi không cần phải chết rồi! Lạc Linh Lạc Linh, ngươi có thể cho bọn họ hai Bích Linh quả được không? Bọn họ phải đi về cứu người. "
Biết rằng Tuyết Mịch sẽ đến đòi, nên Thần quân đã ra lệnh chuẩn bị từ sáng sớm.
Hai người họ mạo hiểm lần này chỉ vì Bích Linh quả, ngay cả khi bọn họ tự cảm thấy hổ thẹn vì động cơ không trong sạch của mình, ơn cứu mạng và món quà Bích Linh quả này quá lớn để họ có thể báo đáp, nhưng Tùng Khê và Cảnh Hoán vẫn mặt dày nhận lấy.
Trước khi rời đi, hai người trịnh trọng quỳ xuống dập đầu trước cổng Trần Hư cung, đem ân tình này khắc ghi sâu trong lòng.
Muốn trở về thì chỉ có thể từ cổng chính Tam Trọng Thiên đi xuống, Tuyết Mịch đích thân tiễn bọn hắn một đoạn, y chưa từng thấy qua cổng chính của Tam Trọng Thiên, lúc đầu khi y lên đây là còn đang ngủ thiếp trong lồng ngực Thời Uyên nên cũng không biết đi lên bằng cách nào.
Lạc Linh không yên tâm khi để y một mình, vì thế mang theo hai tiên nga nữa đi đằng sau.
Đối với loại người ở Nhị Trong Thiên tự ý xâm phạm vào Tam Trọng Thiên, chắc chắn sắc mặt của các thiên binh đối với bọn hắn đương nhiên sẽ không tốt, nhưng vì tiểu Long quân đã tự mình ra tiễn nên bọn họ cũng không dám mở miệng thúc giục, chỉ đành đứng sang một bên chờ.
Tuyết Mịch tuy rằng muốn bọn hắn ở lại chơi cùng mình thêm vài ngày, nhưng biết trong lòng bọn hắn luôn khát khao cứu được đại ca của mình, y đành phải để bọn hắn trở về, nhưng vẫn không tha nói: " Khi nào ta lớn lên một chút, học được nhiều thuật pháp lợi hại, không cần người khác bảo hộ, thì ta sẽ đi xuống tìm các ngươi cùng chơi a! "
Tùng Khê chỉ vừa mới biết là vị tiểu Long quân này chỉ mới vỡ vỏ được một tháng, tuổi tác còn rất nhỏ, đặt ở thước đo tuổi tác của nhân loại thì y chỉ mới là đứa bé sơ sinh được người lớn ôm trong ngực thôi, nếu chờ y lớn lên còn không biết phải trải qua mấy trăm năm đâu.
" Vậy thì ngươi phải lớn nhanh lên một chút, tuổi thọ của Nhân tộc kém xa Yêu tộc. Có lẽ trong khoảng một trăm năm nữa, nếu tu vi của ta và Cảnh Hoán không thể tiến bộ thêm, thì chúng ta sẽ chết già ở trong nhà đấy, không thể đợi được ngươi. "
Tuyết Mịch chu môi, dặn dò bảo: " Vậy các ngươi càng phải nỗ lực tu luyện, đừng ham chơi, cố gắng sống lâu một chút, chờ ta tới tìm các ngươi chơi. "
Tuyết Mịch nói xong liền xoay người đi lay áo Lạc Linh, thời thời khắc khắc bên người y luôn có người đi theo, hơn nữa y vẫn chưa học được cách sử dụng linh lực, cho nên trên người cũng không có pháp khí không gian, muốn lấy thứ gì chỉ có thể nhờ người bên cạnh lấy giùm.
Lạc Linh lấy ra một chiếc túi gấm có hai con vịt nhỏ màu vàng được trang trí trên sợi chỉ vàng, Tuyết Mịch đưa nó cho Tùng Khê: " Trong đây có những hạt châu nhỏ mà ta thường chơi, Lạc Linh nói rằng nó còn có thể dùng như tiền bạc bên ngoài, cái này cho các ngươi, các ngươi nhớ chăm chỉ tu luyện, đừng chết sớm quá nha. "
Tùng Khê đã nhận rất nhiều thứ từ Tuyết Mịch, pháp khí không gian, Bích Linh quả, hắn biết Tuyết Mịch nói đưa thì nhất định phải đưa cho bằng được. Mặc dù các vị thiên binh bên cạnh không dám lên tiếng thúc giục, nhưng vì bọn họ nãy giờ nói lời từ biệt hơi lâu, nên sắc mặt các vị ấy đã dần mất hết kiên nhẫn, Tùng Khê không dám lãng phí thêm thời gian nữa, sau khi nhận lấy cái túi, Tùng Khê mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Tiểu Long quân này tuy rất đơn thuần dễ dụ, nhưng có Thượng Thần che chở, tóm lại sẽ không dễ dàng bị kẻ xấu lừa gạt, nhưng không biết sau này gặp lại, Tuyết Mịch có còn ngây thơ thuần khiết như bây giờ hay không.
Nhìn thấy bóng dáng hai người dần biến mất bên ngoài cánh cổng nguy nga, Tuyết Mịch lộ ra vẻ tiếc nuối.
Lạc Linh tiến lên nói: " Đã đến lúc trở về rồi. Sau vài ngày nữa, đại hội Phong Thần sẽ bắt đầu, khi đó Thần quân sẽ mang ngài ra ngoài chơi. "
Tuyết Mịch gật đầu, được Lạc Linh nắm tay dắt về.
Chỉ là y còn chưa đi được hai bước, một đạo hồng quang lóe lên, kèm theo một thanh âm cực kỳ hưng phấn gầm lên: " Nhóc con của ta!!! "
Tuyết Mịch chưa kịp phản ứng, y liền bị một nam tử mặc áo choàng lửa đoạt lấy y từ tay Lạc Linh rồi ôm vào lòng.
==================================
Sắp Tết rồi mà vẫn phải chạy deadline sấp mặt (╥﹏╥)
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~