Tóm tắt
Còn ta không phải gọi là tiểu khả ái, ta tên là Tuyết Mịch, Tuyết nghĩa là trắng như tuyết, Mịch nghĩa là tìm kiếm.
==================================
Trí thông minh của Thời Mịch đã vượt ngoài dự đoán ban đầu của Lạc Linh, vì vậy kế hoạch học tập mà nàng đã lập trước đó cần phải điều chỉnh một chút, ngoài việc học những thường thức của Tam giới ra, Tuyết Mịch cũng có thể bắt đầu học một ít thuật pháp.
Những thuật pháp có chứa tính công kích thì tất nhiên là Lạc Linh không thể dạy được, bản thân nàng cũng chỉ là hậu duệ của Thần Diên (*), có thể coi là cùng họ với Phượng tộc, nhưng uy lực huyết mạch của nàng lại cách xa bọn họ ngàn dặm, nàng làm gì có tư cách dạy dỗ một con rồng chân chính về thuật pháp cấp cao được, chỉ có thể dạy một số thuật pháp cần trong sử dụng một hàng ngày.
(*) Diên: chim diều hâu.
Thuật pháp đầu tiên mà Lạc Linh dạy cho Tuyết Mịch chính là thuật hóa hình.
Năng lực bẩm sinh của Long tộc không giống Yêu tộc bình thường, phải khổ luyện mới có thể tự hóa hình, cho nên Long tộc không cần học kỹ thuật pháp cấp thấp này, hiện tại cặp sừng rồng trên đầu Tuyết Mịch không thể thu vào bởi vì y chỉ vừa mới vỡ vỏ không lâu, vẫn còn là một tiểu ấu tể bú sữa mẹ, đợi lớn lên một chút sẽ có thể tự do thu phóng.
Nếu không có sự việc của Thiên Đầu Điểu kia, Lạc Linh cũng sẽ không thèm dạy cho Tuyết Mịch thuật hóa hình, Long Vương trời sinh cao quý, nhất là khi còn trẻ, tiền hô hậu ủng (*) tuyệt không đơn độc, hơn nữa cặp sừng rồng trên đầu còn là thứ tượng trưng cho thân phận địa vị, yêu ma bình thường nhìn thấy đều phải tránh đi, không dám đến gần trêu chọc.
(*) Tiền hô hậu ủng: có quyền thế, oai phong, nhiều người phù giúp, phục dịch, ví như các bậc vương giả đi đâu đều có quân đi trước hô dẹp đường, quân đi sau ủng hộ.
Nhưng tiểu Long quân nhà nàng lại có chút đặc biệt, không biết cha mẹ là ai, lại thiếu hụt truyền thừa, cho nên bẩm sinh vô cùng dễ thương mềm mại, tâm tính đơn thuần, tuy rằng hiện tại đã có Thần quân che chở, bên cạnh cũng không thiếu kẻ hầu người hạ, nhưng mọi thứ vẫn phải luôn đề phòng để ngừa vạn nhất.
Tu giả chính là muốn cùng trời tranh mệnh, mưu cầu phú quý, nếu không tụt dốc như Thiên Đầu Điểu tộc, thậm chí đến tư cách tham gia đại hội Phong Thần còn không có, bọn hắn làm sao dám khiêu khích Long tộc? Còn không phải do là khi ăn thịt rồng, liền có thể đạt được thần cốt, xếp bậc trong thứ hạng Thần Tiên và sẽ được phong Thần ngay lập tức sao.
Nghĩ đến trường hợp sau này tiểu Long quân chỉ có một mình, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị kẻ xấu gây rối vì tên đó nhìn ra được thân phận của y thông qua cặp sừng rồng, Lạc Linh mới nghĩ thôi cùng đã không thể chịu nổi.
Tuyết Mịch sờ mó cái sừng trên trán, y thật sự không muốn che giấu nó đi, y thích cảm giác dùng cái sừng này cọ cọ vào người Thời Uyên.
Lạc Linh kéo bàn tay nhỏ bé của y xuống rồi giải thích: " Khi ở trong Trần Hư cung, ngài không cần phải giấu nó, nhưng khi ngài ra ngoài, không ở gần Thần quân, cặp sừng rồng này sẽ thu hút rất nhiều kẻ xấu thèm muốn nó, giống như con Thiên Đầu Điểu muốn ăn thịt ngài vào ngày hôm đó vậy. Cho nên tiểu Long quân cần phải học cách tự bảo vệ mình trước khi ngài sẽ trở nên thật cường đại! "
Tuyết Mịch nghe vậy gật đầu, y hiểu ý tứ của Lạc Linh, đây là quy luật tự nhiên, kẻ mạnh không sợ hãi, kẻ yếu phải học cách ẩn nấp và tự vệ.
Y nhớ khi còn là một ngọn cỏ, y đã nhìn thấy một con sâu nhỏ chuyển mình sang màu xanh và ẩn mình hoàn toàn dưới những chiếc lá, tránh sự truy đuổi của lũ chim kiếm ăn.
Vì vậy, bây giờ y phải giống như con sâu nhỏ đó, biến mình thành hình dạng giống như những người khác để không bị ăn thịt.
Tuyết Mịch học rất chăm chỉ, học trong vòng chưa đầy một ngày là đã thành công đem cặp sừng giấu đi, y hào hứng chạy đi tìm Thời Uyên để cho hắn xem.
Chiếc mũi nhỏ cố gắng ngửi lấy hơi thở của Thời Uyên lẫn trong không khí, đôi chân ngắn ngủn chạy ngày càng vững vàng, vượt qua một số dãy hành lang quanh co được bao phủ bởi lớp sương mờ, cuối cùng nhìn thấy Thời Uyên ở Lộc Linh đài.
Vừa thấy Thời Uyên, đôi mắt đen láy của Tuyết Mịch liền tựa như bầu trời đêm với đầy những ánh sao, chúng tỏa sáng một cách đáng kinh ngạc, y lao đến và ôm lấy chân của Thời Uyên. Chiều cao của y lúc này vừa vặn tới nửa hông Thời Uyên, hai tay cũng chỉ có thể ôm lấy đùi của hắn.
Trong mắt Tuyết Mịch bây giờ chỉ có mình Thời Uyên, hoàn toàn không nhìn thấy người bên cạnh hắn, sau khi đã ôm được Thời Uyên, y ngẩng đầu nhìn hắn kể công: " Uyên Uyên, sừng đã không thấy nữa á! "
Phụt, một tiếng cười khẽ, bên cạnh vang lên một giọng nói không thể tin: " Uyên Uyên? "
Thời Uyên lạnh lùng liếc mắt Nam Nguyệt, sau đó lại nhìn xuống Tuyết Mịch: " Lạc Linh đâu? "
Tuyết Mịch quay đầu nhìn lại, thấy Lạc Linh đứng ở bên ngoài Lộc Linh đài không có đi vào, liền duỗi tay chỉ nơi đó: " Lạc Linh ở đằng kia kìa! "
Thời Uyên tách nhóc con ra khỏi người mình rồi đẩy đẩy nó ra ngoài: " Đi tìm Lạc Linh đi. "
Tuyết Mịch không muốn, bài học Thượng Cổ Lục hôm nay đã đọc xong, thuật pháp cũng học xong, phần còn lại là cho Lạc Linh và các tỷ tỷ xinh đẹp kia chơi với y, nhưng y không muốn chơi với họ, y chỉ muốn ở bên cạnh Thời Uyên thôi.
Thấy Thời Uyên lại định tống mình qua cho Lạc Linh, Tuyết Mịch liền nắm chặt vạt áo của hắn không đáp, cái miệng nhỏ nhắn hận không thể bĩu lên tới tận trời.
Nam Nguyệt từ đầu đã không có tí cảm giác tồn tại nào trong mắt tiểu ấu tể, không nhịn được gặng ra một câu từ trong cổ họng: " Ta nói này Thời Uyên, ngươi không định giới thiệu cho ta sao, đứa trẻ này từ đâu ra? "
Nghe thấy âm thanh, Tuyết Mịch lúc này mới nhận ra rằng không chỉ có mình Thời Uyên ở đây.
Nam nhân đứng bên cạnh vóc dáng không chênh lệch quá nhiều so với Thời Uyên, thân mặc áo bào màu tím, so với mặt mày thanh lăng lãnh ngạo của Thời Viên, thì nam nhân này dường như trời sinh có một đôi mắt cười, khi nhìn người khác có vẻ rất dịu dàng và thân thiết, khiến người được nhìn không khỏi tâm sinh hảo cảm với hắn.
Thấy người lạ, Tuyết Mịch lại nhào lên người Thời Uyên, nắm chặt lấy quần áo của hắn trốn ra sau lưng, nhưng vẫn không vẫn không nhịn được sự tò mò mà len lén thò đầu ra quan sát đối phương.
Đã nhiều lần thấy ấu tể của Hùng tộc thuộc Yêu tộc làm ầm ĩ, giờ đột nhiên lại nhìn thấy một em bé vừa thẹn thùng vừa lén lút nhìn mình như thế này, Nam Nguyệt lập tức bị manh chết. Đáng yêu quá a, dáng người nhỏ nhỏ xinh xắn, cặp mắt đen láy to tròn, môi hồng răng trắng, hơn hết còn có hai cái má bánh bao mềm mềm nữa, thật muốn vươn tay ra nhéo mặt y một cái.
Nhưng trước khi hắn có thể chạm vào mặt Tuyết Mịch, đã bị Thời Uyên vung tay đánh xuống.
Nam Nguyệt cũng không để ý lắm, tên nhóc này mặc dù sử dụng thuật biến thân che đậy, nhưng y lại không có đeo pháp khí để che đậy khí tức, xung quanh y tràn đầy Long khí, hoàn toàn không thể qua mặt được mắt Thần.
Chỉ là không nghĩ tới hắn mới vừa đi giao du thiên hạ có mấy ngàn năm, bằng hữu cũ đã có ấu tể, nhìn thấy tiểu Long con dễ thương trước mặt, Nam Nguyệt không khỏi cảm thán: " Yêu tộc các ngươi đúng là được trời ưu ái quá đi, sao có thể sinh ra nhóc con xinh đẹp đáng yêu như thế. "
Nam Nguyệt ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Tuyết Mịch và nói: " Xin chào tiểu khả ái, ta là bạn của cha con, con có thể gọi ta là Nam Nguyệt thúc thúc. "
Tuyết Mịch đang nắm lấy tay áo của Thời Uyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, sau đó mới quay sang nhìn Nam Nguyệt, sửa lại lời hắn: " Không phải cha, là Uyên Uyên. Còn ta không phải gọi là tiểu khả ái, ta tên là Tuyết Mịch, Tuyết nghĩa là trắng như tuyết, Mịch nghĩa là tìm kiếm. "
Nếu không phải sợ mất hình tượng trước mặt đứa nhỏ, Nam Nguyệt thật muốn lăn ra cười to, Uyên Uyên là cái xưng hô quái quỷ gì đây, người ngoài cuộc có khi còn sẽ cho rằng đây là tên để gọi tiểu khả ái đâu, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của Thượng Thần Thời Uyên chút nào.
Sau khi nghe tiểu Long con tự giới thiệu xong, Nam Nguyệt vội vàng nói: " Được rồi, là Uyên Uyên, còn con là Tuyết Mịch. Đến đây tiểu Tuyết Mịch, đưa tay cho ta, thúc thúc tặng cho con món quà gặp mặt. "
Nghe vậy, Tuyết Mịch lại ngẩng đầu nhìn Thời Uyên, thấy Thời Uyên gật đầu thì mới đặt đôi tay trắng nõn của mình vào lòng bàn tay của Nam Nguyệt.
Đầu ngón tay Nam Nguyệt gõ nhẹ vào cổ tay Tuyết Mịch, trên cổ tay vốn trống rỗng lập tức xuất hiện một chiếc vòng tay bạc tinh xảo có hoa văn cành cây.
Vòng tay màu trắng bạc, trên đó mỗi một cái hoa văn cành cây hay chiếc lá đều bị lõm xuống, nếu nhìn kỹ, mỗi một chỗ rỗng đều có một tia sáng nhàn nhạt trôi nổi, chi tiết vô cùng tinh xảo.
Tuyết Mịch lắc lắc cổ tay, chiếc vòng nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức y không cảm nhận được trọng lượng của nó trên cổ tay mình, y nhịn không được đưa bàn tay nhỏ bé còn lại của mình chạm vào chiếc vòng, y rất thích món quà mới này.
Sau khi nhận được món đồ chơi mới, Tuyết Mịch vui vẻ cười híp cả mắt, ngọt ngào nói với Nam Nguyệt: " Cảm ơn Nam Nguyệt thúc thúc. "
Thời Uyên cau mày nhìn Nam Nguyệt: " Quá quý giá. "
Chiếc vòng bạc này nhìn qua có vẻ không có giá trị lắm nhưng thực tế nó được luyện hóa bằng khí tức Hồng Mông, nếu dùng linh lực thúc động, kích phát tiếng chuông bên dưới vang lên, uy lực của nó thậm chí có thể đẩy lùi cả Thượng Thần, cho nên chiếc vòng tay bằng bạc này còn được gọi là Hồng Mông Linh (*), đứng thứ mười trong danh sách Thượng Cổ Thần Khí.
(*) Linh: cái chuông.
Chẳng qua hiện giờ Tuyết Mịch vẫn chưa dùng được lực công kích này, nhưng Hồng Mông Linh có thể che lấp toàn bộ Long khí trên người Tuyết Mịch, cho dù là Thượng Thần, nếu không tiến vào thức hải của y điều tra, sợ là cũng không thể thấy rõ được chân thân của Tuyết Mịch.
Nam Nguyệt cười khẽ: " Hiếm khi mới được nghe hai chữ quý giá phát ra từ miệng ngươi đấy. Long tộc các ngươi đã vạn năm rồi mới sinh ra được ấu tể, hơn nữa nó còn là con của ngươi, nhưng nếu ngươi vẫn cứ cho rằng ta lỗ vốn, vậy liền đem Cửu Đế Kiếm của ngươi cho ta mượn chơi vài ngày... "
Nam Nguyệt còn chưa nói xong, Thời Uyên đã trực tiếp phất tay áo xoay người đi, Tuyết Mịch cũng không còn quan tâm đến món quà mới trên cổ tay, y vẫy tay với Nam Nguyệt để nói lời tạm biệt, sau đó đôi chân ngắn ngủn vội vàng chạy đuổi theo Thời Uyên.
Nhìn vị đại nhân đang cố tình thả chậm bước chân kia, lại nhìn bóng dáng lắc lư chạy theo phía sau, ý cười của Nam Nguyệt lại càng sâu hơn, đột nhiên suy nghĩ muốn sinh ra một đứa con đến để chơi cùng a.
Ở đằng kia, Tuyết Mịch thật vất vả mới đuổi kịp Thời Uyên, y ôm chặt lấy hông rồi nhấc hai chân lên quấn quanh đùi hắn, treo trên người Thời Uyên như một món trang sức.
Thời Uyên cúi đầu, bắt gặp đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn mình, khẽ nhíu mày: " Leo xuống tự mình đi đi. "
Tuyết Mịch không biết xấu hổ ôm hắn lắc đầu: " Ôm Uyên Uyên. "
Thời Uyên muốn tách y ra, nhưng trong khoảng thời gian này, Tuyết Mịch được nuôi dưỡng bởi nhiều loại thiên tài địa bảo, tiểu ấu tể đã không còn yếu ớt và vô lực như khi mới chui ra khỏi vỏ trứng nữa. Đôi bàn tay nhìn bé nhỏ nhưng sức lực lại không nhỏ, muốn tách chúng ra khi chúng đang cố ý quấn chặt lấy mình thật không dễ dàng gì.
Thấy Tuyết Mịch đang bày ra tư thế không có chút thể thống gì, cảm giác bất lực sau khi gặp vật nhỏ này lại hiện lên: " Buông ra. "
Tuyết Mịch thút thít lắc đầu từ chối.
Thời Uyên vô cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp: " Ôm ngươi. "
Tuyết Mịch đạt được mục đích, trong nháy mắt cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, buông lỏng hai tay, hai chân đứng xuống đất, y phục sau gáy bị Thời Uyên nắm lấy, cả người bị một lực nhấc lên. Giây tiếp theo cả người đã được ôm vào trong lồng ngực rắn chắc, cái mông nhỏ vững vàng ngồi trên cánh tay của Thời Uyên.
Tuyết Mịch cực kỳ cao hứng vòng tay ôm cổ Thời Uyên, hai chân vui vẻ đung đưa, nhưng lại bị Thời Uyên vỗ một cái vô mông: " Đừng động lung tung. "
Tuyết Mịch tức khắc liền bất động, thuật hóa hình biến mất để lộ ra cặp sừng rồng nhỏ trên trán, y thỏa mãn cọ cọ lên mặt Thời Uyên.
==================================
Truyện vẫn chưa được beta nên có lỗi sai ở đâu thì mọi người hãy góp ý cho mình nhé<33
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~