Có về thì cũng không về kịp. Nhưng Chu Lai vẫn phải về thành phố H, lòng nóng như lửa đốt.
Bay chuyến muộn nhất từ thành phố B đến thành phố H cũng là 11 giờ đêm. Lúc đến thành phố H cũng là hơn 1 giờ sáng.
Bách Hoa Hoa hỏi Chu Lai tình huống rốt cuộc là như thế nào nhưng cô không nói.
Lúc chờ ở sân bay đã 10 giờ. Chu Lai ngồi ở phòng chờ VIP, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhịn được mà nhắn tin cho Lâm Tư Dật: [Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi. Tớ thật sư thật sự không cố ý. Bây giờ tớ đang trên đường về.]
Chu Lau ghét bị thất hứa, khó chịu hơn là cô trở thành người thất hứa với người khác.
Một bữa ăn thì không có gì nhưng quan trọng là cô là người có chữ tín. Cô không muốn người khác cảm thấy cô là người vô tư, càng không muốn để người khác nghĩ lời cô nói chẳng ra làm sao.
Với cả cô cũng rất mong chờ bữa tối đầu tiên với Lâm Tư Dật.
Chu Lai thở dài, ngồi nhìn khung trò chuyện đến ngây người.
Lần trước cô gửi tin nhắn cho Lâm Tư Dật nhưng mãi mà không thấy hồi âm của anh. Theo như anh nói thì anh không dùng Wechat, có lẽ là không thích gửi tin nhắn với người khác.
Nhưng bất ngờ là lần này Lâm Tư Dật lại trả lời tin nhắn của cô rất nhanh, cũng là những câu đơn giản như: [Không sao. Cậu không cần vội về lại đâu.]
10 giờ đêm, trời đã tối đen như mực.
Đêm đông chẳng có tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ. Cả khuôn viên trường im lìm.
Hôm nay là thứ 7, thường thì phòng thí nghiệm sẽ là nơi ‘ồn ào’ nhưng hôm nay lại yên ắng lạ thường.
Lâm Tư Dật mặc áo khoác màu xanh đậm, một mình đối diện với chiếc laptop trong văn phòng, viết một dãy Tiếng Anh dày đặc. Có lẽ là ngồi quá lâu nên anh bóp cái cổ hơi nhức mỏi, đứng dậy để lưu thông khí huyết.
Trên sống mũi của anh đeo một chiếc kính, anh nghiêng qua nhìn phân bón trong khay. Sau đó anh đeo bao tay lên, dùng nhíp gắp một hạt giống đã bị chết ra.
Nhắc đến từ ngữ trong nông nghiệp, ai ai cũng nghĩ đến các loại cây trồng. Thực tế thì phương hướng nghiên cứu của Lâm Tư Dật cũng chính là những vấn đề này. Thành tích những năm gần đây của anh nổi trội, các bài luận SCI đều được đăng lên các tạp chí Nature Plant, Molecular Plant, Plant Cell,…
Mãi đắm chìm trong phòng thí nghiệm nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Lâm Tư Dật tháo găng tay rồi đi lấy bình nước giữ nhiệt. Anh vừa suy nghĩ số liệu vừa vặn nắp bình nước. Chưa kịp uống thì anh đã nảy ra ý tưởng, thế là chạy lại trước laptop, nhanh chóng gõ một dãy chữ số.
Đúng vào lúc này, tin nhắn của Chu Lai được gửi đến.
Mọi ngày Lâm Tư Dật vào phòng thí nghiệm đều chỉnh chuông điện thoại thành chế độ im lặng. Nhưng mấy ngày nay anh đều chỉnh âm lượng chuông ở mức to nhất.
Ba ngày trước, tin nhắn Chu Lai gửi vẫn còn được lưu trong giao diện trò chuyện. Hai ngày nay Lâm Tư Dật vẫn hay vô thức lấy ra xem.
Tin nhắn hết hạn lưu trữ thì không thể khôi phục là điều tất nhiên.
Ngày hôm đó là lần đầu tiên anh không nhìn thấy tin nhắn của Chu Lai. Nếu như không phải bạn kế bên nhắc anh có điện thoại thì có lẽ anh đã lỡ cuộc điện thoại của Chu Lai.
Bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy ngơ ngẩn, có chút cảm giác không chân thực.
Sau khi Lâm Tư Dật trả lời xong tin nhắn vừa gửi tới của Chu Lai, anh tắt laptop. Anh kiểm tra lại một lần nữa các thiết bị, thay áo blouse, rời khỏi phòng thí nghiệm.
Do hôm nay là thứ 7 nên trong khuôn viên trường không có bao nhiêu người. Nhưng vào giờ này thì lại có có sinh viên liên tục từ bên ngoài vào lại trong trường.
Trên đường, Lâm Tư Dật gặp vài đàn em khóa dưới. Đối phương chủ động chào anh, trong ánh mắt mang theo sự sùng bái. Trong mắt họ, Lâm Tư Dật là người nổi tiếng trong trường.
Lâm Tư Dật nhận được rất nhiều tán dương nhưng anh lại không vì thế mà tỏ ra kiêu ngạo. Anh là người khiêm tốn, cũng là người dành thời gian trong phòng thí nghiệm nhiều nhất. Ngoài viết luận văn, sở thích của anh cũng rất là lành mạnh: chơi bóng rổ, chạy bộ, leo núi. Đến cuối tuần thì anh thường đạp xe một vòng thành phố H. Mà một vòng lại gần như mất nguyên một ngày.
Nhưng một trong những điều mà Lâm Tư Dật nhận được sự hâm mộ không phải là do ngoại hình.
Mùa Đông, Lâm Tư Dật mặc quần áo thể thao vì mặc như thế này rất thoải mái hoạt động trong phòng thí nghiệm. Đơn giản lại thuận tiện. Nhưng trong mắt người khác, mặc như vậy rất đẹp. Đôi chân dài của anh được bao bọc bởi chiếc quần thể thao càng hiện rõ cảnh đẹp mỹ miều. Cảm giác đem đến cho người khác là sự thoải mái, sảng khoái.
Lâm Tư Dật vội chạy ra khỏi phòng thí nghiệm nên vẫn chưa tháo mắt kính. Cặp mắt kính làm ẩn đi những đường nét sắc bén trên gương mặt anh. Hiển nhiên trông anh dễ gần hơn nhiều. Anh đem lại cho người khác cảm giác không tranh không đoạt, không tự cao tự đại. Vẻ ngoài như vậy rất dễ thu hút người khác giới.
Mấy bạn vừa nãy chào Lâm Tư Dật nói nhỏ với nhau: “Rốt cuộc đàn anh có bạn gái không vậy? Anh ấy đẹp trai vãi.”
“Không có, tớ nghe nói rồi, chắc chắn chính xác.”
“Đẹp trai vậy không có bạn gái? Không lẽ do yêu cầu quá cao?”
“Có lẽ không phải, nghe nói hình như điều kiện gia đình nhà anh ấy không tốt lắm. Ngày thường đều ở trong phòng thí nghiệm nên ít khi thấy anh ấy lắm.”
***
11 giờ, Chu Lai nghe thấy tiếng nhắc nhở tắt nguồn điện thoại của tiếp viên hàng không.
Trước khi tắt máy, Chu Lai gửi cho Lâm Tư Dật một tin nhắn nữa: [Máy bay sắp cất cánh rồi, cậu ngủ chưa?]
Lâm Tư Dật trả lời lại: [Tớ chưa.]
Chu Lai lại gửi một tin nữa: [Ngày mai cậu có rảnh không?]
Lâm Tư Dật: [Có.]
Chu Lai còn tính nhắn thêm cho Lâm Tư Dật thì tiếp viên hàng không đi lại chỗ cô.
Đây là lần thứ ba tiếp viên hàng không nhắc cô tắt nguồn điện thoại.
Chu Lai cố ý gửi thêm meme để trả lời Lâm Tư Dật rồi vội vàng tắt nguồn.
Bách Hoa Hoa nhịn suốt cả buổi tối cuối cùng cũng lên tiếng tra hỏi Chu Lai: “Chị không nói em cũng biết. Chắc chắn là bạn Lâm.”
Chu Lai cũng không tính giấu, thẳng thắn thừa nhận.
Bách Hoa Hoa đã biết rồi nhưng vẫn làm ra vẻ kích động.
***
Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố H là 1 giờ 30 sáng theo giờ Bắc Kinh.
Bách Hoa Hoa mà biết nay phải bay về như vậy thì chắc chắn anh sẽ không cầm cái va li to tổ chảng này đâu. Sau khi xuống máy bay, anh còn phải đi lấy hành lí. Ôi thôi còn phải xếp hàng nữa chớ.
Chu Lai không để Bách Hoa Hoa đi lấy hành lý một mình. Cô cầm điện thoại, suy nghĩ không biết có nên nhắn tin cho Lâm Tư Dật không. Nhưng giờ trễ quá rồi, cô không biết Lâm Tư Dật đã đi nghỉ chưa, sợ làm phiền đến giấc ngủ của anh.
Sau cùng, cô cất điện thoại vào trong túi, quyết định có gì thì để mai nói.
Lúc đẩy hành lý ra ngoài, sảnh đón không có bao nhiêu người. Có lẽ là bây giờ cũng không còn sớm, gần 2 giờ sáng rồi. Vào lúc này, những người đến đón đa số đều là người thân của nhau.
Chu Lai đeo khẩu trang lên, khoác tay Bách Hoa Hoa, cúi đầu ngáp một cái. Bách Hoa Hoa đột nhiên đẩy vai cô, hơi kích động nói: “Không phải chứ, bạn Lâm đến đón chị?”
Chu Lai mụ mị đầu óc. Cô ngẩng đầu lên, bước chân khựng lại.
Ôi trời mắt cô[1]. Người đàn ông đeo kính kia không phải là Lâm Tư Dật sao!
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Tư Dật hiển nhiên cũng nhận ra Chu Lai đằng sau lớp khẩu trang. Anh dùng phương thức chào hỏi cổ điển là gật nhẹ đầu với cô.
Bách Hoa Hoa cũng thấy cái gật đầu chào hỏi của Lâm Tư Dật, anh ta vội quay sang nháy mắt với Chu Lai.
Chu Lai bước đến trước mặt Lâm Tư Dật. Trên gương mặt cô thể hiện sự khó tin: “Sao cậu lại ở đây?”
“Đợi cậu.” Lâm Tư Dật bình thản trả lời. Anh không nhắc đến mình đã chờ ở đây 3 tiếng rồi. Cũng không nhắc đến sảnh đón ban đêm hơi lạnh.
Chu Lai nhìn Lâm Tư Dật, trái tim cô bất giác đập nhanh.
Hai năm nay vì lý do công việc mà cô cũng bay đi bay lại khắp nơi nhưng không phải là không có ai đón. Đây là lần đầu tiên có người đón cô lúc 2 giờ sáng.
“Sao cậu không nói là sẽ đón tớ.” Chu Lai hỏi.
Giữa cửa và lối ra sảnh đón có một cái hàng rào chắn lối ra lối vào. Hai người nói chuyện cách nhau một hàng rào, người khác nhìn vào không khác gì đôi tình nhân lâu ngày xa cách.
Lâm Tư Dật nhắc Chu Lai: “Cậu ra đây đã.”
Chu La ồ một tiếng rồi đi vòng ra. Cùng lúc đó Lâm Tư Dật cũng đi lại lối ra.
Khoảng cách ngày càng kéo gần. Lúc này, Chu Lai mới thôi cảm xúc kích động và hưng phấn bỗng xuất hiện vừa nãy. Đột nhiên, cô cảm thấy bầu không khí hơi diệu kỳ.
Đối với Chu Lai, đây có lẽ là lần đầu tiên Lâm Tư Dật chủ động. Cô rất hưởng thụ sự chủ động này của anh. Trong cô như có một niềm vui khó tả cứ râm ran.
Bách Hoa Hoa không chịu nổi nữa, chủ động chào Lâm Tư Dật: “Bạn Lâm, hôm nay anh siêu cấp đẹp trai!”
Chu Lai liếc Bách Hoa Hoa: “Ai là bạn em?”
Lâm Tư Dật mím môi cười. Vào trời đông, nụ cười ấm áp của anh tựa như ánh mặt trời.
Người qua người lại, Lâm Tư Dật vội chắn cho Chu Lai, để cô đi ở bên trong.
Thật là một người dịu dàng.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Tam Giới |||||
“Cố ý đến đón tớ?” Chu Lai vẫn không nhịn được tò mò mà hỏi Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật gật đầu, bước song đôi với cô. Anh cao hơn cô một cái đầu, bước đi cũng dài hơn nhưng để theo bước chân của cô thì anh bước chậm đi rất nhiều.
Giọng anh hơi nhẹ khi trả lời câu hỏi của cô, tựa như không muốn để cô nghe thấy nhưng không thể không trả lời: “Vì tớ nghĩ cậu sẽ vội quay về.”
Chu Lai nghe thấy rõ mồn một, cô nghiêng qua nhìn Lâm Tư Dật mới phát hiện đôi má trắng nõn của anh hình như hơi đỏ. Giống hệt như hôm chụp hình, cũng là kiểu thẹn thùng như này.
Cô nói đùa: “Ai nói tớ vì cậu mà về?”
Lâm Tư Dật mấp máy môi, cuối cùng là lựa chọn mím môi lại
Chu Lai thấy trái cổ của Lâm Tư Dật nhấp nhô lên xuống. Anh như có hơi ấm ức, hàng mi dài hơi rủ xuống tạo nên dáng vẻ ngây thơ.
Cô lại muốn đùa anh, thế nên tiến lại một bước, nhỏ giọng nói: “Được rồi, Lâm Tư Dật. Đúng là tớ quay về vì cậu.”
Sau đó, Chu Lai nhìn thấy khóe môi của Lâm Tư Dật cong lên hệt như cậu bé biết ngại, phải cố kiềm nén khóe môi của mình.
Rõ ràng là một người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại ngây ngô như mới biết yêu. Ôi dễ thương quá đi mất.
[1] Nguyên tác là 她那双钛合金狗眼如果没瞎的话 (Nếu cô không mù với đôi mắt chó bằng hợp kim titan) có nghĩa là bị một thứ gì đó làm cho sáng chói bởi sự bất ngờ.