Lúc đó, chỉ có ông trời mới biết Chu Lai vui như thế nào.
Nếu tâm trạng có thể dùng màu sắc để miêu ta, thì cô khi đó sẽ là màu hồng phấn.
Trong thang máy, Chu Lai ngân nga lạc điệu một bài hát. Sau đó cô mím môi, dựa lưng vào tường thang máy, nhớ lại nụ hôn với Lâm Tư Dật. Chu Lai hầu như không có kinh nghiệm yêu đương. Đây là lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi một người đàn ông, cô không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô chỉ cảm nhận được là hơi ấm từ lòng bàn tay của Lâm Tư Dật đặt ở vòng tay cô. Rất ấm và cũng rất nóng.
Cô trằn trọc cả một đêm, thực tế còn thú vị hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Lâm Tư Dật rất đơn thuần, nhưng cũng rất giỏi về vấn đề này.
Chu Lai cảm thấy như mình mới phát hiện ra một món báu vật bí mật. Cô chỉ muốn giữ riêng món báu vật này cho riêng mình.
Khi Chu Lai vừa về đến nhà, cô nhận được điện thoại của bố cô – Chu Cao Trì.
Gọi điện cho con gái vào lúc 1 giờ sáng, đúng là chỉ có mỗi một Chu Cao Trì vô tâm mới thế. Nhưng Chu Lai đã quen rồi, cũng không để tâm, làm gì cũng khác người ta, thôi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền.
Như vậy cũng tốt. Chu Lai chưa từng oán trách ông ấy,
Tuổi nổi loạn, nhiều tiền lại không ai quản lý. Không phải là tiên sao? Chỉ là bây giờ nhìn lại, Chu Lai lại sợ. Nếu khi đó, cô đi nhầm đường, đàm đúm với mấy đứa vô công rỗi nghề, không biết bây giờ cô sẽ thành ra thể thống gì. Nếu như vậy, cô và Lâm Tư Dật như người của hai thế giới, không có điểm giao nhau.
Song, Chu Lai nghĩ nếu cô không chủ động, e là cô và Lam Tư Dật sẽ không có quan hệ gì.
Tiếng chuông điện thoại vẫn reo.
Chu Lai vốn không muốn nghe máy, nhưng tiếng chuông cứ reo mãi không dứt, thế là cô quẹt nút nghe cuộc gọi.
Tình huống hôm nay hơi khác biệt, là ngày đầu tiên của năm mới. Chu Cao Trì gọi điện cho cô cũng xem như là lời chúc mừng năm mới. Tuy là đại đa số mọi người chúc mừng năm mới vào Tết Âm lịch.
Chu Lai tháo giày, đi chân không vào trong nhà, không lạnh không nhạt nghe tiếng Chu Cao ở bên đầu dây.
Chu Cao Trì nói: “Bố vừa thấy con hát trên TV.”
Chu Lai không biết đáp như thế nào: “Bố có chắc là bố vừa nhìn thấy?”
Chu Cao Trì đáp: “Đúng là con!”
Sau đó không biết ông ấy đang nói với ai: “Bấm tạm dừng tạm dừng, tua lại tua lại!”
Chu Lai hiểu ra: “Bố đang xem phát lại sao? Thảo nào.”
“Hát hay lắm.”
Chu Lai: “Con hát nhép.”
Chu Cao Trì giữ thể diện cho cô: “Hát nhép cũng cần xem ai hát, người khác hát sao đẹp bằng con.”
Chu Lai: “Có phải bố uống nhiều rồi không?”
“Đương nhiên không rồi.” Chu Cao Trì giải thích ông ấy vừa đi tiệc xã giao về, lúc nói chuyện còn nấc cụt.
Chu Lai ngã xuống sô pha, cô mím môi, trong khoang miệng vẫn còn thoang thoảng mùi táo xanh.
Bỗng, cô nhớ đến dáng vẻ đỏ mặt của Lâm Tư Dật, môi khẽ cong lên.
Chu Cao Trì bên đầu dây kia nói với Chu Lai: “Lai Lai, hai ngày nghỉ con không về nhà sao?”
Chu Lai nói: “Về làm gì? Đó không phải là nhà của con.”
Chu Cao Trì thấy tối nay Chu Lai có hơi nóng nảy, thuận thế dạy bảo cô: “Nói tầm phào gì vậy? Đương nhiên là nhà của con rồi. Em con có gì, con cũng có đó.”
“Nhưng con không có mẹ.”
“Chỉ cần con muốn, dì Trần cũng có thể là mẹ của con.”
Chu Lai cười nhẹ: “Bố à, bố không thấy buồn cười sao?”
“Có gì mà buồn cười, dì Trần cũng xem con như là con gái.”
“Được rồi, con cũng nói thế thôi. Không còn gì nữa thì con cúp máy đây.”
“Đừng, đừng.” Chu Cao Trì lại nói: “Cúp máy cũng được, con gọi video cho bố, để cho bố xem con thế nào.”
Chu Lai khó chịu, nói ai muốn gọi video với bố. Nhưng giây tiếp theo Chu Cao Trì gọi video, và cô cũng là người nhấn nghe.
Chu Cao Trì trong video có phần giống Chu Lai. Lông mày và mắt của hai bố con dường như được tạc cùng một khuôn. Sống mũi cao của Chu Lai cũng được thừa hưởng từ Chu Cao Trì.
Chu Cao Trì cũng đang nằm trên ghế sô pha, đầu gối lên tay vịn của ghế, nằm nghiêng.
Chu Lai trong video cũng như vậy. Tư thế của hai bố con gần như giống hệt nhau.
Thời trẻ, Chu Cao Trì rất đẹp trai. Nhưng vì rượu bia và thuốc lá quanh năm, cũng không thích tập thể dục, ông ấy dần trở nên béo tròn. Chu Lai đôi khi nhìn ngoại hình hiện tại của bố cô, không khỏi cảm thấy lo lắng. Nếu cô đến bốn năm chục tuổi cũng béo thế này, thôi thì đào hố chôn cho rồi.
Chu Cao Trì vui vẻ nhìn Chu Lai trong video: “Con gái bố xinh thật!”
Chu Lai trợn trắng mắt.
Hai bố con trò chuyện một lúc, Chu Lai đi tẩy trang. Cô sợ điện thoại dính nước nên đặt nó sang một bên, mặc cho Chu Cao Trì muốn nói gì thì nói.
Mỗi khi Chu Cao Trì say, ông ấy bắt đầu kể khổ. Ông ấy nói rằng mình sau khi ly hôn thật tệ, ông ấy hy vọng Chu Lai có thể hiểu rồi ba la bô lô đủ điều.
Chu Lai đã không còn quan tâm nữa rồi. Chuyện bố mẹ ly hôn thực ra cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cô. Dù sao cô cũng đã lớn như vậy rồi, cái gì cũng không thiếu.
“Lai Lai, con có đang nghe không?” Chu Cao Trì hỏi.
Chu Lai đang đắp mặt nạ, nóng nảy đáp: “Con vẫn đang nghe.”
Lâm Tư Dật gửi tin nhắn vào lúc này.
Anh vẫn chưa đăng ký WeChat. Anh gửi tin nhắn trên điện thoại báo anh đã về nhà an toàn. Bây giờ gần như ai cũng gửi tin nhắn qua ứng dụng, hiếm ai gửi từng tin từng tin mất thời gian thế này.
Tin nhắn ngắn mới nhất hiện lên phía trên màn hình điện thoại của Chu Lai. Sau đó vào hộp thư tin nhắn của điện thoại.
Chu Lai không nhìn thấy.
Ứng dụng màu xanh lá biểu thị số 99+ đỏ chót. Đó là những tin nhắn mà Chu Lai chưa đọc.
Chu Lai thường không có thói quen đọc tin nhắn trong hộp thư điện thoại. Bởi vì trong đó không phải là tin nhắn của người bán trên Taobao thì cũng là tin nhắn quảng cáo.
Wechat là nền tảng dùng để kết bạn trò chuyện. Thậm chí QQ cũng ít được dùng.
Chu Cao Trì càng nói càng hăng: “Em trai rất thích con. Lúc nào cũng hỏi bố khi nào con sẽ về nha. Chắc con quên em nó trông như thế nào đúng không? Để bố nói, em nó giống bố. Bây giờ nó cao 1m85, càng lớn càng đẹp! Hai chị em…”
Chu Lai cầm điện thoại lên, ngắt lời: “Được rồi được rồi, con phải đi tắm.”
Chu Cao Trì đành thôi: “Ồ… bái bai.”
“Bố cũng đi ngủ sớm đi, không kẻo đột tử.”
Chu Cao Trì nói, “Con cũng thế.”
Chu Lai đi tắm, cô vừa mới từ phòng tắm đi ra, đang quấn khăn tắm thì Phương Tinh gọi điện thoại đến.
Phương Tinh ở đầu bên kia đang khóc, “Chu Lai, tao vừa rồi suýt chết ở Bến Thượng Hải…”
***
Đêm giao thừa năm 2014, một vụ giẫm đạp trên Bến Thượng Hải đã khiến nhiều người bị thương và tử vong.
Phương Tinh không xảy ra chuyện gì trong vụ tai nạn này. Nhưng cô ấy khóc và nói nhiều đến mức khiến Chu Lai sợ rằng sau đêm đó cô sẽ không bao giờ gặp lại Phương Tinh nữa.
Chu Lai là người trọng tình trọng nghĩa. Cô cúp điện thoại, đến thẳng bệnh viện nơi Phương Tinh nhập viện. Cô không mang theo bất cứ thứ gì. Trên đường đi, Chu Lai dùng điện thoại tìm kiếm tin tức liên quan trên Weibo.
Gần hai tiếng trôi qua kể từ khi vụ tai nạn xảy ra, nhiều phương tiện truyền thông đều đã đưa tin. Nhưng trên Weibo của người qua đường có kể chi tiết từ nguyên nhân đến khi sự việc xảy ra. Ai nấy đều sợ bạt vía.
3 giờ sáng, Chu Lai đến bệnh viện.
Phương Tinh nằm trên giường bệnh, không có ai bên cạnh. Cô ấy mặc đồ bệnh viện rộng thùng thình, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy vẻ bất lực.
Vừa nhìn thấy Chu Lai, Phương Tinh đã không thể mạnh mẽ được nữa.
Cho dù là người sống vô tư vô lo thì ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi sau khi trải qua thời khắc sinh tử. Phương Tinh là người vùng khác đến thành phố H làm việc. Nhưng năm tháng ấy, cô ấy một thân một mình gây dựng sự nghiệp ở thành phố lớn. Từ biên tập viên nhỏ của một tạp chí đến phó tổng biên tập. Nhưng lúc này, người bạn duy nhất cô ấy có thể nghĩ đến là Chu Lai.
Chu Lai bước lên ôm Phương Tinh, bình tĩnh nói: “Tao đến rồi đây.”.
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Phương Tinh nằm trong trong vòng tay của Chu Lai, bấu chặt vào quần áo của cô.
Đôi khi, Chu Lai bình tĩnh hơn trong suy nghĩ của Phương Tinh.
Khi Phương Tinh gặp Chu Lai lần đầu tiên là khi Chu Lai bị bạn cùng lớp đại học vu khống mồi chài đại gia. Phương Tinh thông qua giới thiệu của một người bạn, cảm thấy phong cách của Chu Lai rất phù hợp để chụp tạp chí. Do vậy cô ấy nhân lúc mọi người đều ở studio đi gặp Chu Lai.
Cô ấy tình cờ nhìn thấy Chu Lai trong lúc nghỉ gọi điện cho luật sư, to tiếng nói: “Luật sư Trần, nói giúp tôi với họ. Tôi, Chu Lai, chỉ muốn một lời xin lỗi. Nếu cô ấy từ chối, tôi có dư thời gian và tinh thần kiện cho tới cùng.”
Khi đó Chu Lai mới 20 tuổi, giọng điệu và phong thái giống như một người phụ nữ kinh doanh từng trải qua sóng gió lớn, khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Sau đó, Chu Lai vốn có tố chất của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Sau khi giải quyết những lời đồn đại trong trường, Chu Lai đã mở cửa hàng Taobao của riêng mình. Cô tự làm mẫu, mời thợ chụp, tự làm cả dịch vụ chăm sóc khách hàng, hậu mãi.
Lúc đầu, doanh số bán hàng của cửa hàng cứ bình bình, nhưng Chu Lai gặp may, Taobao chạy hàng loạt chương trình khuyến mãi vào thời điểm đó, khiến cho lượng truy cập tăng mạnh.
Theo như Chu Lai nói, lúc đó cô như chó ngáp phải ruồi, có là gì thì cũng thành công.
Nhưng Phương Tinh lại không nghĩ như vậy.
Chu Lai một mình một ngựa tự mở cửa hàng trên Taobao, bán ít thì không sao nhưng bán nhiều thì làm không xuể. Chu Lai sớm nhận ra rằng mình phải nắm bắt cơ hội nên đã thuê người,người chăm sóc khách hàng, người chăm sóc khách hàng sau hậu mãi, người gói hàng. Mặc dù không thuê nhiều người nhưng Chu Lai đã sắp xếp có tổ chức.
Có một số người, ngay cả gặp thời cơ cũng không thể nắm bắt. Vì cơ hội thường đi kèm với thách thức, nếu Chu Lai không xử lí được một trong các mắt xích vào thời điểm đó. Thì cô không thể có được thành tựu như ngày hôm nay.
***
Vào ngày đầu tiên của năm 2015, Chu Lai chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải ở trong bệnh viện.
Từ 3 giờ sáng, cô đã tất bật từ khoa cấp cứu đến khoa điều trị nội trú. Khi mọi thứđã dần ổn định thì trời cũng đã sáng.
8 giờ 10 phút, sau khi bác sĩ nội trú kiểm tra phòng và xác nhận Phương Tinh không gặp chấn thương nặng, Chu Lai mới yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi.
Phương Tinh bị rạn xương ở mắt cá chân, trầy xước ở cánh tay và chấn động nhẹ. Cô ấy nằm trên giường bệnh, cảm thán may mắn mới được sống sót, ắt hậu vận của mình sẽ có phước lắm.
Chu Lai co ro trên giường bệnh của Phương Tinh để chợp mắt.
Hôm đó, tin tức về vụ giẫm đạp được các phương tiện thông tin đại chúng đưa tin. Trong một khoảng khắc, người bị truy xét, người được tưởng niệm.
Phương Tinh xem tin tức, rồi nói với Chu Lai, “May mà đêm qua mày không qua Bến Thượng Hải với tao. Cũng xem như là gặp may.”
Mí mắt của Chu Lai cứ nhíu cả lại. Cô bỗng nhớ đến Lâm Tư Dật, cô vốn dự tính hôm nay tìm gặp anh. Nhưng bây giờ có vẻ như cô không đi được rồi.
Với lại, cô cũng buồn ngủ nhíu cả mắt, cô đã không chợp mắt được chút nào trong suốt 24 tiếng.
Chu Lai ngủ một giấc đến tối mới tỉnh lại.
Ngủ ở bệnh viện không thoải mái. Chu Lai thỉnh thoảng bị đánh thức, cảm thấy chóng mặt sau khi tỉnh dậy. Điện thoại di động của cô hết pin. Mà cô cũng quá vội nên không mang theo sạc.
Phương Tinh đi giao lưu với giường bên cạnh, mượn giúp Chu Lai đồ sạc pin phù hợp với điện thoại của cô.
Trong xã hội ngày nay, điện thoại di động đã trở thành vật bất ly thân của con người.
Con người có thể ra ngoài mà không có tiền, nhưng không thể không có điện thoại. Người có thể sống thiếu bạn gái, nhưng không thể sống thiếu điện thoại.
Nhưng đối với Lâm Tư Dật, điện thoại không phải là thứ cần thiết. Nó chỉ là một công cụ liên lạc, không phải là dùng để giải trí. Nhất là khi anh đang nghiên cứu, anh sẽ chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng hoặc tắt nguồn.
Khi các tính năng của điện thoại được cập nhật, thì điện thoại của Lâm Tư Dật vẫn là hệ điều hành Android lỗi thời được tặng kèm khi nạp tiền điện thoại của hai năm về trước. Anh không chơi game, chẳng mấy khi dùng điện thoại di động cho mục đích giải trí. Giao diện đơn giản, chỉ có hai ứng dụng trên điện thoại. Weibo là ứng dụng anh sử dụng nhiều nhất, sau đó là hòm thư điện tử.
Nhưng trong hai ngày qua, Lâm Tư Dật hay vô thức cầm điện thoại của mình, sau đó bấm vào hộp thư của tin nhắn.
Ba tin nhắn được gửi đi, và Chu Lai đã không trả lời cả ba tin nhắn đó.
Sau vài ngày nghỉ của Tết Dương lịch, Lâm Tư Dật lại nghiên cứu.
Như thường lệ, anh thức dậy lúc 6 giờ 30. Anh sẽ chạy bộ ba vòng sân, sau đó trở về ký túc xá để tắm rửa và thay quần áo.
Công việc nghiên cứu của anh dạo gần đây sẽ kết thúc muộn hơn khi trước. Thường thì anh về đến ký túc xá là tầm 10 giờ tối.
Bó hoa cắm trong bình vẫn rất đẹp.
Trời lạnh nên hoa trong bình sẽ để được lâu hơn. Mà vốn dĩ sở trường của Lâm Tư Dật là chăm sóc cây cảnh.
Cắt bỏ nhánh con, vạch lá đi. Sau đó cho vài gam chất dinh dưỡng, hai ngày thay nước một lần. Nếu không có bất thường, bó hoa này có thể để được khoảng 1 tháng.
Nhưng cuối cùng vấn đề là thời gian, những bông hoa này cũng sẽ tàn phai.
Lâm Tư Dật có một số câu chuyện lãng mạn của riêng anh.
Là một người học nông nghiệp, anh rất am hiểu về các giống cây trồng. Anh trồng loài hoa tượng trưng cho bốn mùa xung quanh hàng rào nhà mình để tặng bà ngoại: Xuân Lan[1] cho mùa xuân, Ngâu Tàu[2] cho mùa hè, Hàn Lan[3] cho mùa thu, Lan Kiếm Tàu cho mùa đông. Suốt bốn mùa, những bông hoa quanh nhà dường như không bao giờ tàn. Bởi những bông hoa héo sẽ luôn được thay thế bằng những nụ hoa mới. Khung cảnh ấy luôn luôn rực rỡ màu sắc.
Ở quê sẽ có cái lợi của quê. Vườn tược rộng rãi nên muốn trồng gì cũng được.
Hai hàng hoa anh đào được trồng trong sân ở lối vào nhà họ Lâm. Lâm Tư Dật dùng phương pháp lai tạo để trồng được hoa anh đào. Tính đến nay chúng đã ở đây được bảy tám năm. Hai hàng cây hoa anh đào xum xuê, cứ đến mùa xuân tháng ba nơi đây sẽ biến thành một khu vườn ngập tràn sắc hồng.
Những ngày gần đây, lá cây bạch quả trong khuôn viên trường đều đã rụng hết. Kể cả cây do Lâm Tư Dật trồng vào lúc anh học năm nhất. Những chiếc lá bạch quả vàng rơi trên mặt đất đều đã được quét hết.
Thoáng chốc, đã đến 39 ngày lạnh nhất trong năm. Do đó tiết trời càng lúc càng lạnh.
Đôi khi, Lâm Tư Dật nhìn xuống từ ban công, bầu trời không có nắng và xám xịt, nhiệt độ dường như lại giảm thêm vài độ.
Lâm Tư Dật tìm thầy hướng dẫn, nói với thầy mình mấy ngày nữa sẽ chuẩn bị về quê. Mùa xuân năm nay, mảnh đất trồng cây thử nghiệm ở quê đã phát triển được một chút, anh phải về quên thực hiện một số biện pháp để phòng tránh cây chết do trời lạnh, đồng thời anh cũng phải thu thập số liệu.
Thầy hướng dẫn không có ý kiến gì về chuyện này. Dù sao thì Lâm Tư Dật đã hoàn thành tiến độ công việc vượt qua mong đợi của ông.
Lâm Tư Dật là người làm việc có quy tắc và nghiêm túc. Do vậy, ai cũng cảm thấy an tâm về anh.
Một ngày trước khi Lâm Tư Dật chuẩn bị về quê, Thiệu Uy gọi điện mời anh đến pub tụ tập với bạn bè.
Lâm Tư Dật ban đầu định từ chối khéo, nhưng trời xui đất khiến anh lại đồng ý lời mời.
***
Đây là lần thứ hai Lâm Tư Dật đến pub, nội thất vẫn không thay đổi gì nhiều. Dưới ánh đèn đủ màu, âm thanh ồn ào của pub, anh thoáng nhìn xung quanh một lượt. Anh nhớ lần cuối cùng anh đến đây là đúng một tháng trước. Và anh đã gặp Chu Lai ở đây.
Lần đó hoàn toàn là một sự tình cờ, Lâm Tư Dật không biết rằng Chu Lai sẽ quen Thiệu Uy, mà anh cũng không biết rằng cô sẽ đến pub vào ngày hôm đó.
Thiệu Uy đã đợi Lâm Tư Dật từ lâu, vừa nhìn thấy đàn anh của mình, anh ta lập tức lên tiếng gọi: “Đàn anh! Ở đây!”
Lâm Tư Dật khẽ gật đầu, người bên cạnh suýt va vào người anh. Anh bình tĩnh né sang một bên. Anh thấy có lẽ người đàn ông say đến mức đi không nổi nên đã đỡ lấy người đó. Đối phương cũng là một người đàng hoàng, gật gà gật gù nói cảm ơn với Lâm Tư Dật.
Cách đó vài bước chân, Thiệu Uy nhìn thấy đàn anh sải bước, ánh đèn liên tục đổi màu xanh đỏ chiếu vào Lâm Tư Dật như phủ lên người anh một lớp ánh sáng.
Ánh sáng của mười phương chư Phật – Thiệu Uy, người có vốn từ ngữ ít ỏi đã nghĩ như vậy.
Kể từ khi Lâm Tư Dật bước vào, biết bao ánh mắt của các cô gái đổ dồn vào anh.
Ngoại hình của anh rất dễ đánh lừa người khác. Tính cách lạnh lùng, kết hợp với gương mặt sẽ đem đến cho người khác một cảm giác một người đàn ông vô tình.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, Lâm Tư Dật đã nghe thấy một trận cười rộ lên, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh đang cầm ly rượu, không uống cũng không đặt xuống quầy bar.
Từ phía sau, giọng nói của Chu Lai truyền đến: “Tao nói này, khi không mày chạy đến Bến Thượng Hải là gì? Thì ra là bí mật đi gặp bạn trên mạng!”
Phương Tinh: “Mày biến, tao éo!”
Chu Lai: “Tin mày được à? Mày đã gần ba mươi tuổi rồi còn học theo người khác yêu qua mạng?”
Phương Tinh: “Câm ngay!”
Chu Lai: “Cái gì? Còn không cho tao nói à?”
***
Lâm Tư Dật không quay lại, anh cầm ly, nhấp một ngụm.
Đây là loại mà Thiệu Uy pha cho anh, không có cồn, nhưng có vị cay, có mùi vani, hoa quả khô, đường nâu và mùi nicotin. Không nhẹ hơn rượu là bao.
Lâm Tư Dật cố gắng phân tán sự chú ý.
Anh nghĩ đến rượu cao lương mà anh uống cùng ông nội. Càng uống càng cay, trong nháy mắt làm cho con người cảm thấy được cái nóng đang sôi sục.
Ông nội là một người yêu rượu như tính mạng, chả trách tửu lượng Lâm Tư Dật lại tốt, nhưng anh không nghiện. Và anh không cảm nhận được hương vị tuyệt vời của rượu.
Anh chưa đến mức say ngất.
Anh muốn bản thân mình được tỉnh táo. Thế là Lâm Tư Dật đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong, anh quay người lại. Không ngờ Chu Lai đang đứng sau lưng anh.
Chu Lai dựa vào tường, hai tay để sau lưng. Cô mặc một chiếc váy ngắn, chân đi một đôi xăng đan đế nhọn.
Các cô gái dường như luôn thích phong cách này: mùa hè thì kín cổng cao tường, mùa đông thì hở.
Tuy nhiên, nhiệt độ trong quán bar ấm nên mặc như thế này cũng không gọi là lạnh.
Đèn tối đi rồi lại sáng.
Chu Lai nở một nụ cười mờ ám, hơi nghiêng đầu, tinh nghịch nhìn Lâm Tư Dật.
Những giọt nước trên mặt Lâm Tư Dật lăn trên khuôn mặt điển trai của anh. Anh đưa tay lau đi, rút khăn giấy ra lau tay, đường gân trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng.
Anh không nhìn cô, dường như cô chỉ là một người xa lạ. Ấn đường nhăn lại, hiển nhiên hệt như một anh chàng đang khó chịu trong người.
Không giống như lần trước, hôm nay anh không mặc áo sơ mi đen mà mặc áo len đen. Tóc đã dài hơn, đôi mắt trong veo. Cách ăn mặc này khiến anh trông trẻ trung hơn.
Dưới ánh đèn, làn da của anh trắng hồng như búng ra sữa.
Chu Lai nhìn chằm chằm Lâm Tư Dật, thấy anh đã làm xong việc. Cô lên tiếng gọi: “Lâm Tư Dật.”
Lâm Tư Dật cúi đầu, chậm rãi lau ngón tay. Nghe vậy, anh từ từ ngẩng đầu lên.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, không ai nói với ai. Bầu không khí giữa hai người hơi kì lạ.
Mối quan hệ giữa họ có vẻ rất quen thuộc, nhưng cũng có vẻ rất xa lạ.
Rõ ràng đã từng hôn nhau. Nhưng vào lúc này, giữa hai người tựa hồ như có một lớp màn mỏng ngăn cách.
Chu Lai chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng: “Sao anh lại không để ý tới em?”
Nghe vậy, Lâm Tư Dật không khỏi nhẹ thở hắt ra, nhưng nó đã bị tiếng nhạc át đi.
Trong lòng anh hơi ấm ức: Rõ ràng là em không để ý đến anh.
Trong suốt mười lăm ngày, cô phớt lờ anh. Không trả lời tin nhắn của anh.
[1] Xuân Lan: Cymbidium goeringii là một giống Lan Kiếm nhỏ, người Trung Hoa gọi là Chun Lan, người Nhật gọi là Shun ran, người Hàn Quốc gọi là Cymbidium goeringii reii, tất cả đều có nghĩa là Xuân Lan bởi vì giống lan này nở hoa vào mùa Xuân. Nguồn: http://www.hoalanvietnam.org/6B3_ln/1ac/Cym-goeringii.pdf
[2] Ngâu Tàu: là loài bụi nhỏ, rậm cành, tán tròn, lá ngâu tàu nhỏ hình trái xoan bề ngang chỉ khoảng 1 cm. Nguồn: caycanhhilg.com
[3] Hàn Lan: Hay là Kiến Lan là một loài Lan, trong khoảng 52 loài thuộc chi Lan Kiếm