Nhảy quảng trường cũng là nhảy, nhảy quảng trường cũng là một loại hình văn hóa nghệ thuật, là thứ được mọi người săn đón và yêu thích!
Với tư cách là một ông hoàng vũ đạo trong mảng nhảy quảng trường, là thần tượng của biết bao nhiêu bác trai bác gái trong thôn, sự tự tin của Thời Duyệt đã bị sự mến mộ của mọi người làm cho bành trướng tới nỗi biến dạng, dù gì thì cậu cũng là người được đảm nhận vai trò múa dẫn đầu cùng với dì Lý và dì Vương xóm bên đó nha!
Cái loại cảm giác kiêu căng "Nếu mày dám giành chỗ nhảy trên quảng trường của bà thì bà sẽ đánh mày què giò" trên người dì Lý là bắt nguồn Thời Duyệt mà ra cả.
Thậm chí mấy người bạn đồng trang lứa của cậu cũng đã từng cảm thán thế này, ánh trăng sáng trong lòng các bác gái trung niên trong thôn đã từng là ba cậu, thế nhưng, sau khi Thời Duyệt debut môn nhảy quảng trường rồi nhanh chóng hô mưa gọi gió, vị trí của ba cậu trong lòng các bác gái đã bị cậu thay thế một cách triệt để.
Nếu muốn nói thành công, thì Thời Duyệt là người thành công nhất.
Bởi vậy, trước câu khen ngợi thiếu chân thành của Triệu Nhân, Thời Duyệt đã chấp nhận nó một cách khiêm tốn, đồng thời cũng vì thế mà cảm thấy đắc ý, không chỉ có thế, cậu còn tự động hiểu những biểu cảm quái dị của các anh chị thành đang ghen tỵ, ghen tỵ vì cậu có thể nhảy quảng trường giỏi như vậy, ghen tỵ vì cậu được nhiều người hâm mộ.
"Mọi người đừng buồn, em nghĩ chỉ cần mọi người cố gắng tập luyện thì sẽ theo kịp em trong tương lai thôi." Thời Duyệt tốt bụng an ủi mọi người.
Khóe miệng của mọi người giật giật, con bà nó, ai muốn đuổi kịp em chứ hả?!
Trần Thư Ngữ không khỏi than thở: "Chờ già rồi thì em lập hội đi, dắt mọi người đi nhảy quảng trường."
"Chị, sao chị biết là em có dự định đó vậy!" Thời Duyệt cười tít cả mắt, "Em đã hẹn trước với mấy người bạn học rồi, chờ tới năm 60 tuổi em sẽ cho các cậu ấy múa chính, dẫn dắt bọn họ thống trị quảng trường!"
"............"
Mấy người nhìn nhau, đều thấy được vẻ dở khóc dở cười trong mắt những người còn lại. Thôi được rồi, nhóc con 20 tuổi đã sắp xếp xong cuộc đời của mình cho đến lúc về hưu nghỉ dưỡng luôn rồi, đây là đạo đức bị chôn vùi, hay là nhân tính bị vặn vẹo đây?!
Đạo diễn Lý ngồi trong phòng giám sát, thử tưởng tượng tới cảnh Thời Duyệt dẫn dắt một đống ca sĩ nghệ sĩ lấy đà nhảy quảng trường, cười như điên như dại.
Sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, hai anh cả là Triệu Nhân cùng Ngô Nguyên Minh đã không còn ý định nhường spotlight cho Thời Duyệt nữa.
Ừ, bọn họ già rồi, không chịu nổi bất cứ sự kích thích nào nữa đâu.
Khi thấy rằng sắp phải về nhà rồi, Thời Duyệt đi thu dọn hành lý xong thì bị Phạm Tinh Dương cùng các anh lớn kéo qua thêm WeChat, còn follow luôn cả Weibo của nhau.
Trong lúc chờ xe tới đón, Thời Duyệt cứ nhìn mãi về phía cây nhãn trong góc sân, Phạm Tinh Dương thấy thế, cười hỏi: "Giờ nghỉ trưa ngày hôm qua cậu cũng nhìn cái cây đó lâu ơi là lâu, cậu thích ăn nhãn à?"
Thời Duyệt lắc đầu: "Không hẳn là thế, nhưng ba của tớ thích ăn. Trong sân nhà tớ cũng có một cây, nhưng giờ nó vẫn chưa ra quả, chắc còn lâu nữa thì ông ấy mới được ăn." Cậu nhớ ba của mình.
"Hay là hái đem về nhé?" Phạm Tinh Dương nói, "Hái mấy trái nửa xanh nửa vàng thì có thể bảo quản rồi gửi về cho ba của cậu đấy, thấy sao?"
Hai mắt Thời Duyệt sáng lên: "Được chứ?"
"Tất nhiên là được rồi!" Triệu Nhân đã lấy một cây sào tre có buộc một cái liềm tới, "Những thứ trong sân đều là của tổ sản xuất, không cần khách sáo, em muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu."
Trong phòng giám sát, khóe môi đạo diễn Lý giật giật, cái con cáo già này lúc nào cũng của người phúc ta* như thế.
*Của người phúc ta: dùng tiền bạc, của cải của người này rồi đem dâng hiến, tặng cho người nọ cốt để làm lợi cho mình.
"Cảm ơn các anh, cảm ơn tổ sản xuất ạ!" Khách sáo xong, Thời Duyệt lập tức cầm lấy cây sào để hành động.
Lúc trước cậu đã từng làm mấy việc này rồi, không tốn bao nhiêu thời gian thì đã hái được kha khá. Trần Thư Ngữ và những người khác cũng qua phụ cậu nhặt lên, nhặt đầy hai cái túi to, Thời Duyệt mới ngừng hái, cậu muốn gửi cho ba mình một túi, còn một túi sẽ chia ra tặng cho chị Trần và anh Trùng.
Lúc đóng gói xong thì xe do tổ sản xuất điều động cũng đã tới nơi rồi, Thời Duyệt xách hai cái túi to, lúc cậu đang chuẩn bị đi theo Trần Thư Ngữ thì nhìn thấy một người chạy ra khỏi phòng giám sát.
Người kia đưa một hộp sữa bò đắt tiền cho Thời Duyệt: "Đây là sản phẩm đến từ nhà tài trợ của chương trình, đạo diễn nói tặng cho cậu một hộp."
"Trời, làm vậy thì em xấu hổ chết mất," Ngoài miệng thì nói ngượng ngùng vậy thôi, nhưng tay của Thời Duyệt đã cầm lấy hộp sữa bò, còn không quên vẫy tay về phía phòng giám sát với một nụ cười tươi rói: "Cảm ơn đạo diễn, chú đúng là người tốt!"
Kêu xong thì cậu mới thắc mắc: "Đúng rồi, sao đạo diễn lại không tự mình ra đây vậy ạ?"
Mặt anh nhân viên không có chút cảm xúc nào: "À, chắc ông ấy cảm thấy mạng sống của mình quan trọng hơn."
Mọi người nhớ tớ vụ bắt cóc hôm trước, lập tức cười bò.
Phạm Tinh Dương và hai người kia thật sự rất luyến tiếc hai chị em, cả nhóm đưa bọn họ lên xe rồi mới quay về nhà gỗ trong sự lưu luyến.
"Haiz, thiếu mất một hạt dẻ cười* và một người chị dịu dàng, lại là một ngày buồn chán....." Phạm Tinh Dương ỉu xìu.
*Hạt dẻ cười: ý chỉ những người có thể mang lại tiếng cười và niềm vui cho những người xung quanh.
Phút đầu tiên từ khi Thời Tiểu Duyệt ra về, nhớ cậu ấy, nhớ cậu ấy, nhớ cậu ấy.
Ngô Nguyên Minh lắc điện thoại, cười toe toét: "Em lên xem Weibo của Tiểu Duyệt thì hết chán ngay cho xem."
Phạm Tinh Dương cùng Triệu Nhân bán tín bán nghi, click mở ID @Giàu mới sướng của Thời Duyệt với vẻ nghi ngờ.
Sau khi xem xong, Phạm Tinh Dương là người đầu tiên cười đến chảy nước mắt: "Sao lại dùng Weibo như đang viết nhật ký, rồi lại viết nhật ký như thể viết truyện cười vậy chứ, nội dung thú vị thật đấy, nhưng mà mấy hôm nay không cập nhật gì cả thì phải......."
"Chắc là bận, em ấy vừa mới ký hợp đồng mà nhỉ, thật ra thì anh lại lo chuyện đứa nhỏ này bị lừa tiền hơn, không biết đã được trả tiền lại chưa nữa, sống trong chỗ rừng núi như thế thì chắc là không giàu có gì mấy rồi......."
Điều mà bọn họ không biết được chính là, nhóm fan hâm mộ hùng hậu của Phạm Tinh Dương đã phát hiện ra ngay lập tức rằng idol của mình và một cái ID kì quái follow lẫn nhau, ồ, hình như là một tác giả chuyên viết truyện cười à???
Bên kia, sau khi về đến nhà, Thời Duyệt gửi xong những thứ cần gửi rồi chạy đến Hoành Điếm thật nhanh, tiếp tục kiếp sống làm diễn viên quần chúng của mình.
Từ nhóc ăn mày cho đến tiểu thái giám, từ người qua đường Bính đến làm phông nền, không có vai nào mà cậu không diễn, thi thoảng còn có đoàn làm phim thấy cậu đẹp trai nên cho cậu lộ mặt ngay trên màn ảnh một đoạn ngắn.
Chỉ trong vài ngày, Thời Duyệt đã để lại dấu chân trên khắp mọi đoàn làm phim tại Hoành Điếm.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm nay, Phạm Tinh Dương lại gọi điện thoại cho cậu, hình như hắn đang vô cùng sốt ruột vì chuyện gì đó, vừa bắt máy đã hỏi thẳng ngay: "Tiểu Duyệt, cậu có đang ở thành phố S không?"
Thời Duyệt gật đầu theo bản năng rồi mới nhận ra bên kia làm sao thấy được, nói: "Có."
"Cậu có thể đến bệnh viện gặp một người giúp tớ được không? Giờ tớ không về kịp, nhanh lắm cũng phải tối nay mới tới nơi......"
Thời Duyệt ngắt lời hắn: "Được, cậu gửi địa chỉ và thông tin về người đó cho tớ, tớ qua ngay đây."
Phạm Tinh Dương gửi tin qua rất nhanh, hắn còn chuyển khoản thêm mấy vạn, nhờ cậu đi xem tình hình thế nào, có khi sẽ phải cần tiền gấp.
Thời Duyệt vừa đi ra ngoài vừa báo lại cho Trần Thư Ngữ tin này rồi mới có thời gian xem tin nhắn.
Người phải nhập viện chính là người anh họ mà Phạm Tinh Dương đã từng nhắc tới trong chương trình hôm trước, tên là Phó Du, nghe nói là đang cầm dao tự sát thì bị trợ lý phát hiện rồi đưa vào bệnh viện.
Phạm Tinh Dương nói rằng cái cậu trợ lý kia rất hậu đậu, hắn không yên tâm khi chỉ có mình y ở đó, thế nên muốn nhờ một người bạn đáng tin cậy qua xem sao, nhưng bạn của hắn, người thì bận việc này việc nọ, người thì lại quá nổi tiếng, sẽ gây náo loạn nếu xuất hiện ở bệnh viện.
Sau một lúc suy nghĩ, Phạm Tinh Dương mới nghĩ tới Thời Duyệt - một người vẫn chưa chính thức được ra mắt công chúng.
Tự sát không thành sao......
Thời Duyệt nghĩ, rốt cuộc là phải trải qua những chuyện gì thì mới khiến một người muốn từ bỏ sinh mạng quý giá của mình chứ.......
Nửa giờ sau, nhờ sự trợ giúp qua điện thoại của Phạm Tinh Dương, Thời Duyệt được đưa vào khu VIP của bệnh viện, mặt đối mặt với người đàn ông không sứt mẻ dù là một chút đang nằm trên giường bệnh.
Một lúc lâu sau, Thời Duyệt phá vỡ sự im lặng: "...... Anh Phó vừa tự sát đây ạ?"
Anh Phó ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, lẳng lặng duỗi tay trái ra, để lộ vết thương trên ngón trỏ.
Là một vết thương sẽ tự lành mà không cần phải đến gặp bác sĩ.