Tay nghề của đầu bếp tại nhà hàng gia đình này rất tuyệt, một bàn tám món thì chỉ có hai món là Thời Duyệt không ăn được, điều này đối với một kẻ kén ăn như cậu mà nói thì đúng là quá hiếm thấy rồi.
Nhìn thấy cậu lại đứng dậy đi lấy thêm đồ ăn, Phó Du không khỏi lên tiếng: "Đừng ăn nhiều như vậy kẻo lại bị đau bụng."
"Không sao đâu anh, em vẫn còn ăn được." Vừa nói, Thời Duyệt vừa lấy thêm một bát cơm đầy. Loại gạo mà nhà hàng này dùng hình như là cùng một loại mà ba cậu thường hay nấu, hạt gạo vừa dài vừa mềm lại còn thơm nức mũi, đổ một thìa nước sốt thịt kho tàu vào thì đúng là thơm không chịu nổi.
"Nhưng em đã ăn tới chén thứ ba rồi." Phó Du không đồng ý, "Bình thường em không ăn nhiều như thế mà chỉ toàn ăn khoảng một chén mà thôi, đột nhiên ăn nhiều vào buổi tối như thế thì sẽ đau bụng mất. Nếu em thích nhà hàng này thì sau này anh sẽ thường xuyên dẫn em đến ăn nhé."
Thời Duyệt xua tay: "Bình thường em ăn hai chén cơ, chén chỗ này nhỏ, ba chén cũng không tính là quá nhiều đâu."
Phạm Tinh Dương cười, nói: "Anh, anh đừng lo quá. Lúc trước chị Trần đã nói rồi, không phải là Tiểu Duyệt ăn ít, mà là cậu ta chỉ kén ăn mà thôi. Mấy hôm trước chúng ta gấp rút tập luyện quá nên toàn phải ăn thức ăn nhanh, cậu ấy không thích nên mới ăn ít đấy."
Phó Du không tin mấy, nhưng khi anh nhớ về lúc cả ba cùng dùng bữa lúc trước, đúng là Thời Duyệt có dấu hiệu của một kẻ kén ăn thật. Có một vài món ăn mà cậu sẽ không bao giờ động đũa vào từ đầu cho tới cuối bữa cơm, lúc đó anh không để ý lắm mà chỉ biết rằng đứa nhỏ này để thừa rất nhiều đồ ăn sau mỗi bữa cơm, anh còn tưởng là do ăn ít hoặc là do đang muốn giữ dáng hay gì đó.
Là người trong giới, tất nhiên là anh biết dáng người là thứ quan trọng tới cỡ nào đối với nghệ sĩ nên cũng không quan tâm mấy, nhưng ai mà ngờ được, hóa ra nguyên nhân mà đứa nhỏ này để đồ ăn thừa lại là do kén ăn!
Phó Du không khỏi nhíu mày: "Nếu em không thích thì sao lại không nói? Anh có thể nhờ trợ lý mua đồ ăn mà em thích mà."
"Không cần đâu ạ," Thời Duyệt cười tủm tỉm, "Người ta đã mua đồ ăn cho em rồi, có ăn hay không thì là chuyện của em. Thích ăn thì ăn nhiều, không thích thì ăn ít lại thôi, không cần phải làm phiền người khác chi cả. Ba em cũng nói rồi, ra ngoài đời rồi chứ không phải còn ở nhà nữa mà có thể kén chọn như vậy."
Vừa dứt lời, cậu gắp cho Phó Du một miếng sườn: "Cái này ngon lắm, anh nếm thử đi."
Nhìn đôi mắt sáng ngời của Thời Duyệt, Phó Du mất một lúc mới cầm lấy chiếc đũa rồi gắp sườn lên ăn thử. Hương vị rất ngon, còn ngon hơn cả lúc trước, có vẻ như tay nghề của đầu bếp đã tiến bộ rồi.
Phạm Tinh Dương ngồi một bên, lẳng lặng nhìn hai người, một người thì vừa cười tủm tỉm vừa gắp đồ ăn, một người thì vừa ăn vừa nhấp một ngụm trà. Nếu một trong hai người này không phải là ông anh họ không thích ăn uống cũng chả thích giao tiếp của mình thì hắn đã không cảm thấy kỳ quặc như bây giờ.
Theo tình hình hiện tại thì có vẻ ông anh họ nhà hắn đã xem Thời Duyệt như người trong gia đình rồi.
Cũng phải thôi, ai mà lại chả thích hạt dẻ cười chứ! Hắn nhìn Thời Duyệt đang cười rất tươi, nghĩ, có lẽ nên để anh họ của mình tiếp xúc nhiều hơn với đứa nhỏ này, biết đâu anh họ sẽ vui lên và không còn trầm uất nữa thì sao.
Bên này, thấy Phó Du đang gặm miếng sườn, Thời Duyệt nở một nụ cười vô cùng hài lòng, còn không quên khuyên bảo người kia: "Anh Phó, em thấy bình thường anh ăn rất ít, thảo nào gầy như vậy, thế là không ổn đâu nha!"
Đứa nhỏ xụ mặt: "Sách có câu, thức khuya và ăn uống thất thường trong thời gian dài sẽ gây ảnh hưởng đến chất lượng t*ng trùng, mau già lại còn dễ gây liệt dương. Anh Phó, anh thì ăn uống không đủ, Tinh Dương thì lại thức khuya quá nhiều, coi chừng sau này cả hai trở thành người đàn ông 3 giây cả đó!"
"Phụt......" Ngụm hồng trà của Phạm Tinh Dương đã hi sinh trong anh dũng.
"Khụ khụ khụ khụ......" Phó Du ho sặc sụa một tràng dài, miếng sườn trên chiếc đũa cũng tiếp đất rồi lăn qua lăn lại.
Đây chắc có lẽ là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi nhỉ. Sau khi bình tĩnh trở lại, Phó Du không khỏi lặng lẽ cúi đầu nhìn vào giữa hai chân mình, thầm nghĩ nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra lại thôi.
Cơ mà, Thời Tiểu Duyệt đã tiếp thu được kiến thức kỳ quái này từ đâu vậy?
Anh ngẩng đầu lên, nhận thấy Phạm Tinh Dương cũng vừa làm một động tác y hệt mình. Chà, ngôi sao bận rộn này cũng không tin tưởng mấy vào thằng em của mình thì phải, hai anh em liếc nhau, chỉ toàn nhìn thấy sự chua xót cùng lo lắng trong mắt người kia.
Hai anh em đều không nhìn thấy tia ranh mãnh lóe lên trong mắt Thời Duyệt khi cậu cúi đầu ăn cơm.
Phạm Tinh Dương đúng là kẻ đang ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp, với lịch trình vô cùng bận rộn, hắn đã về ngay khi vừa ăn xong. Thời Duyệt không lái xe, thế nên Phó Du đã gọi trợ lý của mình tới để tiện đường đưa cậu về luôn.
Chỉ có trời mới biết có bao nhiêu chữ đờ mờ chạy ngang qua đầu cậu trợ lý khi biết được địa chỉ nhà của Thời Duyệt —— một người ở phía Đông, một người ở phía Tây, con mẹ nó tiện đường quá nhỉ!
Trên đường đi, Thời Duyệt bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ, cậu tựa vào ghế ngồi, không nói không rằng mà vuốt cái bụng nhỏ có hơi nhô lên.
Phó Du không khỏi lên tiếng hỏi: "Tức bụng à?"
Thời Duyệt nở một nụ cười đầy ngượng ngùng: "Đồ ăn ở nhà hàng này giống như đồ mà ba em nấu vậy, em lỡ ăn hơi nhiều. Lâu rồi không ăn no nê như thế nên mới bị khó chịu."
Phó Du buồn cười mà lắc đầu, anh nhìn cái bụng nhỏ của người kia, nói: "Em xoa như thế thì không đúng rồi, sẽ không tiêu cơm được, phải như thế này......"
Khi nói chuyện, anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng của Thời Duyệt rồi xoa theo chiều kim đồng hồ. Động tác nặng nhẹ vừa phải, bàn tay to mang lại sự ấm áp, Thời Duyệt yên lặng bỏ tay xuống, nheo mắt lại hưởng thụ. Chỉ một lát sau, cậu ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi.
Cho dù là lúc đang ngủ thì gương mặt trắng nõn kia vẫn còn vương vấn nét cười, không khác gì một em mèo đang phơi nắng vậy.
Ngoan thật, Phó Du nghĩ thầm.
Khi đến nhà, cậu trợ lý lên tiếng gọi Thời Duyệt thì đứa nhỏ mới giật mình tỉnh lại, nhận thấy bàn tay của Phó Du vẫn còn đang nhẹ nhàng xoa bóp cho mình, cậu bỗng cảm thấy ngượng: "Được rồi, anh Phó, em không còn bị đầy bụng nữa."
"Thật sự rất cảm ơn anh vì đã giúp đỡ và quan tâm cho em trong những ngày qua, chờ em nhận được tiền lương rồi, em sẽ mời anh đi ăn một bữa thật thịnh soạn!" Thười Duyệt nói một cách vô cùng nghiêm túc, đến lúc đó cậu nhất định sẽ mời anh Phó đi ăn một nhà hàng thật xịn!
Phó Du khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Được, anh sẽ chờ em nhé."
Nhưng Thời Duyệt nào đâu ngờ được, thứ đến nhanh hơn không phải là tiền lương mà là công việc mới.
Tối đó, lúc về đến nhà, cậu nhận được một bộ kịch bản điện tử cùng với voice mess của Trần Thư Ngữ.
Thời Duyệt mở voice mess lên nghe trước, nghe được giọng nói của Trần Thư Ngữ: "Tiểu Duyệt, chị nhận một bộ web drama cho em rồi, em sẽ diễn một vai phản diện nhỏ trong giai đoạn đầu phim. Không có nhiều suất diễn lắm đâu, nhưng thiết lập nhân vật lại vô cùng xuất sắc. Em xem kịch bản trước đi, có gì muốn hỏi thì cứ tìm chị."
Thời Duyệt click mở kịch bản rồi lặng lẽ xem, nhân vật phản diện này không có nhiều cảnh quay lắm, xem xong, cậu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất —— thằng điên.
Chị Trần bảo mình đi diễn vai của một tên điên?
Cậu ngay lập tức gọi video cho Trần Thư Ngữ, người kia vừa bắt máy thì đã nói thẳng ngay: "Chị, em không được."
Trần Thư Ngữ: "Em không được thì có liên quan gì đến chị?"
Thời Duyệt: "...... Chị có thể trong sáng giống như em được không hả chị!"
"Ò ò ò." Trần Thư Ngữ ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Em nói nhân vật kia chứ gì, không sao đâu, Tiểu Duyệt, chị tin em mà."
"Nhưng em cảm thấy em không được, em sợ em sẽ biến một tên điên thành một tên đần mất." Thời Duyệt nhíu mày, đừng nói là tên điên, cậu còn chưa tiếp xúc với một tên đần bao giờ, làm sao biết diễn kiểu gì chứ! Nếu đã tiếp xúc rồi thì ai nói gì nữa chứ.
Kiếm tiền là quan trọng, nhưng nếu biết mình đã không được rồi mà còn cố đấm ăn xôi thì chính là đang cố tình thể hiện và không chuyên nghiệp, lỡ như đoàn làm phim phải chịu thiệt hại thì cậu sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi mất.
Giọng nói của đạo diễn Trình vang lên: "Thời Duyệt, đàn ông con trai thì đừng nói mấy câu không được! Em là một người đàn ông, sao lại sợ chút khó khăn cỏn con như thế chứ?"
Trần Thư Ngữ rất đồng tình: "Đúng vậy, em sợ cái gì, anh chị giúp đỡ cho em mà! Em không biết thì anh chị sẽ dạy, có thể làm cố vấn cho em. Đàn ông thì phải biết dũng cảm và tự thử thách bản thân, Thời Tiểu Duyệt, hãy nói thật to cho chị nghe nào, em có tự tin không?"
Thời Tiểu Duyệt nói thật to cho cô nghe: "Em không!"
Trần Thư Ngữ & đạo diễn Trình: "......"
Hai bên chiến đấu trong im lặng qua video, một lúc lâu sau, Trần Thư Ngữ mới nhớ ra chuyện mình chính là bà chủ, lập tức tung đòn phủ đầu: "Mọi chuyện đã được quyết định rồi, hai ngày tới em cứ nghiên cứu nhân vật đi, ngày kia đến đoàn làm phim! Nếu không thì chị trừ lương!"
Nói xong, cô vội cúp máy, cứ như thể đang sợ Thời Duyệt sẽ tiếp tục từ chối.
Thời Duyệt là kẻ sợ sẽ bị trừ lương à? —— Đúng là như vậy thật.
Cậu nhìn màn hình điện thoại đã tối thui, thở dài một hơi thật nặng nề, chậc, không cho cậu lấy nổi một đường lui nữa.
Thời Duyệt nhìn di động tận nửa ngày, cuối cùng, cậu nghiến răng nghiến lợi như đã quyết định một chuyện gì đó rồi gọi một cuộc điện thoại.
Bên kia vừa bắt máy, Thời Duyệt đã vội hỏi: "Phạm Tinh Dương, cho tớ địa chỉ của tất cả các bệnh viện tâm thần trong thành phố S đi!"
"Bình tĩnh!" Giọng nói của Phạm Tinh Dương tràn ngập sự hoảng hốt: "Anh tớ đã làm gì với cậu mà cậu lại muốn đưa ảnh vào trong đó chứ?!"
Thời Duyệt: "???" Sao lại có anh Phó ở đây nữa?
Phó Du còn chưa về tới nhà thì đã phải hắt xì một cái.