“Công tử, thiếu trang chủ nạp thiếp có ba quy định. Một, tất cả thiếp thất không phân lớn nhỏ, bình đẳng như nhau, chi phí ăn mặc cùng phạm vi hoạt động bất luận kẻ nào cũng không có đặc thù. Hai, tất cả thiếp thất không phân nam nữ, cùng chung sống hòa thuận, không tranh giành ghen tuông. Ba, tất cả thiếp thất nếu cần ra ngoài, hết thảy phải có sự phê chuẩn của thiếu trang chủ, phải đem theo vệ sĩ.” Lão hồ ly niệm xong ba hạng mục, lão tử ù ù cạc cạc xoa mắt, ta té, nửa đêm dựng lão tử dậy để nói mấy cái này???
Lão thiên gia, không cho người ta sống nữa sao?
“Người không tuân…” Lão nhân kia vừa nói vừa nhìn lão tử, lão tử giờ mới phát hiện ra, bên cạnh mình đứng đầy tuấn nam mỹ nữ, nước miếng muốn vừa muốn chảy ra, chợt nghĩ, những người này… Làm sao mà nhìn biểu tình có vẻ hả hê …
“Trừng phạt ba mươi roi.”
Cái gì??? Lão tử ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Có điều niệm tình công tử trước không biết, giảm phạt mười lăm roi.”
Ngay lúc lão lử còn chưa hồi phục lại tinh thần, đột nhiên một đại hán mặt sắt đi tới, một tay đem hai cổ tay lão tử buộc lên cột trụ của giường gỗ lim, một tay nắm cây trường tiên, lão tử còn đang nghi hoặc, một roi đã rớt xuống người lão tử, bang một tiếng, thắt lưng của ta a!!!
Với tính tình của lão tử thật muốn trực tiếp khua đao đâm chém một trận, sau đó nghênh ngang bỏ đi mới đúng, thế nhưng trái lo phải nghĩ một hồi, lão tử vửa ra đi, thằng nhãi này sẽ lập tức bao quan. Vì vậy miên man suy nghĩ xong, phát hiện mười lăm roi cũng đã đánh hết.
“Hồ ly chết bầm, ngươi nhớ kỹ cho lão tử!” Cắn răng căm giận chửi mắng, một tiểu đồng cởi trói hai tay lão tử, lão tử thành thành thật thật nằm úp sấp.
“Công tử, Tiểu Huyền lấy cho ngài một chậu nước nóng để tẩy rửa?”
“Cút.” Một cái gối đầu ném đi, lão tử vừa đau vừa nhe răng nhếch miệng.
Thật vất vả mới xức được thuốc, dùng hết nửa bình Ngẫu Đoạn Ti Liên, đau lòng chép miệng chậc lưỡi, đáng hận. (Gì? Ngươi hỏi cái mông bị thương như thế làm sao tự mình xức thuốc??? Cổ Long đại thúc có sử dụng một câu như này:Từ một góc độ không tưởng bằng một kỹ xảo hoàn toàn phi thực đã bôi xong ngon lành cành đào.)
Sáng hôm sau.
Lão tử còn chưa mở mắt, đã nghe bên ngoài viện truyền đến từng trận thanh âm cười đùa. Đứng lên đẩy cửa sổ ra một chút, phát hiện bên ngoài xuân ý dào dạt, một đám mỹ nam, ăn mặc gọn gàng, vây quanh ngọn giả sơn to lớn trong viện, trên con đường gạch nhỏ chạy bộ vòng vòng.
Một nam tử to lớn trong trang phục võ sĩ ngân sắc y như chó chăn cừu giám thị toàn bộ đội ngũ, ngoan ngoãn, một bên chạy một bên kêu: “Một … hai… một… hai… một…hai…” Chỉnh tề một cách dị thường.