Cao Lăng hầu nghe cô nói xong câu này, khóe miệng co giật như bị động kinh, ánh mắt âm hiểm nghiêng người liếc lão quản gia, trong lòng thầm mắng: Vậy là được rồi, lão già kia còn muốn gì nữa!
Nhưng mà, việc hoàn tiền là do chính miệng gã nói, cháu ngoại nói không cần giấy vay nợ vì tình thân, nhưng nếu thế thì viết cũng chẳng sao. Mọi người cũng đã nói đến vậy rồi mà mình không viết, trái lại còn có vẻ chột dạ.
Cao Lăng hầu vốn định từ từ toan tính, bắt nhi tử của gã lấy cháu ngoại, liền xóa sạch vết tích sổ sách này đi và vơ vét của cải của Thẩm gia, khi nghe Yến Lang nói vậy, chỉ vờ cười: "Chỉ cần lòng ta trong sạch thì ngại gì việc viết cái giấy vay nợ? Tĩnh Thu không cần khách khí."
Yến Lang thuận nước đẩy thuyền, cười khen: "Cữu cữu quả thật là vầng trăng sáng."
Đám đầy tớ đưa bút mực cho gã. Cao Lăng hầu nghiêm mặt viết giấy vay nợ hai mươi vạn lượng bạc, sau khi ấn con dấu vào, lòng tràn đầy luyến tiếc đưa qua.
"Đa tạ cữu cữu." Yến Lang cẩn thận kiểm tra qua một lần, thấy không có sai lầm gì, thu lại khuôn mặt tươi cười, đứng dậy.
......
Cao Lăng hầu phu nhân đỡ nữ nhi bị ngất xỉu về phòng, vừa giận vừa thương. Giận Yến Lang không biết điều, thương nữ nhi vừa trở thành một quả phụ, giục người đi mời đại phu, trong lòng nghiến răng kèn kẹt.
Lục Minh Châu vẫn chưa tỉnh lại, Lục Minh Phương bị động tĩnh này dẫn tới, vừa mới vào cửa đã cười nhạt: "Đại tỷ tỷ quen làm một phu nhân người ưa kẻ thích, ai dám làm tỷ ấy chịu ủy khuất như vậy? Đến mức hôn mê thế này, thật lạ quá!"
Cao Lăng hầu phu nhân sinh ra hai trai hai gái, trưởng nữ là Lục Minh Châu, ấu nữ còn lại là Lục Minh Phương.
Lục Minh Châu là hài tử đầu của bà, cũng là khi tình cảm phu thê của bà với Cao Lăng hầu rất hòa thuận, đương nhiên yêu mến nhất, gây họa cũng giúp đỡ nó, mà Lục Minh Phương thì khác.
Bên trêи nàng có ca ca tỷ tỷ, phía dưới còn có một đệ đệ, tuy cũng là đích nữ dòng chính vẫn không tránh khỏi việc bị cha mẹ xem nhẹ.
Có lẽ là do ghen ghét, Lục Minh Phương từ chuyện nhỏ cũng bất hòa với trưởng tỷ, Lục Minh Châu cũng ngang ngược, quyết không chịu nhường nhịn, thường xuyên qua lại nhưng thân tỷ muội xem nhau như kẻ thù.
Lục Minh Châu vụng trộm cùng công tử Định Quốc Công phủ, không chỉ làm hỏng thanh danh của nàng ta mà toàn bộ cô nương của Lục gia đều bị liên lụy. Lục Minh Phương lúc đó đã đính hôn, phu gia nghe thấy việc này, lập tức trả giấy tờ đính hôn lại, ngay cả sính lễ đến hỏi cũng không đưa đến, cương quyết khước từ cuộc hôn nhân này.
Lục Minh Châu còn chưa lập gia đình đã bị bẽ mặt, phải sống tạm bợ. Lục Minh Phương bị người ta tới tận cửa từ hôn, cũng không phải việc đáng mừng gì. Sau khi xảy ra chuyện, Lục Minh Phương hầu như đều khóc chết đi sống lại, đứng lên muốn liều mạng với Lục Minh Châu khiến đám nô tì phải dùng hết sức túm lại mới xong. Nhưng từ đó trở đi, hai tỷ muội nhà này ngay cả tỷ muội ngầm lợi dụng nhau cũng làm không nổi.
Cao Lăng hầu phu nhân thấy trưởng nữ bất tỉnh trêи giường, sắc mặt tái mét đến sợ đã đủ buồn phiền, lại gặp tiểu nữ nhi mỉa mai, trong lòng càng khó chịu, cuối cùng lại hổ thẹn với nó, kiên nhẫn nói: "Minh Phương, khi nào đến lượt con nói chuyện? Đây là tỷ tỷ ruột của con, con không thấy thương cảm chút nào hay sao?!"
Lục Minh Phương một giọng chế nhạo: "Phu nhân muốn dạy cho ta về lòng thông cảm ư? Tỷ ấy hại nhân duyên của ta, làm ta bị các tiểu thư khuê các ở Kim Lăng nhạo báng, tưởng chừng như huỷ hoại cả cuộc đời ta mà nàng cũng chẳng thấy áy náy gì. Phu nhân, ngài công bằng một chút được không?"
"Con cứ một mực xưng phu nhân với ai? Ta là mẫu thân con đấy!" Cao Lăng hầu phu nhân nghe mà thấy nhói lòng, bị đả kϊƈɦ nặng nề: "Con không muốn nhìn thì đi đi, đừng đứng ở đây nói năng quái gở làm phiền ta nữa!"
"Phu nhân cho rằng ta tự nguyện đến đây chắc?" Giọng Lục Minh Phương tệ hẳn đi, lạnh lùng nói: "Thanh danh của đại tỷ đã tồi tệ không gả nổi cho ai, cuối cùng gả cho một tên hôn phu, nhà thì nghèo, không làm nên trò trống gì, lại còn phá tường của ta, hai bên cách nhau chẳng là bao, bên này ồn ào như vậy, khác gì ngồi trêи trán ta mà khua chiêng gõ trống, ta không đến coi làm sao được?!"
Cao Lăng hầu phu nhân ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt nàng giận dữ, hốc mắt lại ẩn ẩn nước mắt như bị ủy khuất vô cùng, trong lòng bà không khỏi mềm nhũn, kéo tay tiểu nữ nhi, khuyên nhủ: "Minh Phương, con đừng giận nương, lòng bàn tay mu bàn tay con đều có thịt, tình cảnh của con so với đại tỷ còn tốt hơn nhiều......"
Lục Minh Phương lạnh lùng ném tay bà ra: "Vâng vâng vâng, đại tỷ đáng thương nhất, đều trách ta, nếu không phải do ta lột xiêm y của nàng, lại đặt một tên nam nhân nào đó vào trong chăn thì nàng sẽ không rơi vào kết cục này!" Nói xong, không đợi Cao Lăng hầu phu nhân lên tiếng, nàng bước ra ngoài.
Cao Lăng hầu phu nhân suýt chút ngã ngửa, không biết phải đáp lại nàng thế nào, liếc mắt nhìn đám nô tì một cái, quát ầm lên: "Bọn ngươi đều chết hết rồi sao? Ngẩn người làm gì? Đi xem đại phu đến nơi nào rồi, sao mãi chưa tới!"
Lục Minh Phương ra ngoài, vẻ mặt hung ác dọa người, đang định trở về viện của mình, bỗng dừng lại.
"Ngươi đến tiền viện dò la xem đã có chuyện gì xảy ra." Nàng ta tung tăng lầm bầm: "Lục Minh Châu đã ngất thì chuyện này chắc hẳn không hề nhỏ!"
Nô tì nhận lệnh, một lúc sau liền có kết quả, đem việc của Mạnh Hàn Phong kể lại, và báo có biểu cô nương ở Thẩm gia đến cầu công đạo, lão gia vì quy củ gia đình mà giết chết đại cô gia.
Lục Minh Phương đã suy đoán được là có biến cố, lại không nghĩ tới sẽ ầm ĩ như vậy, nghe xong suýt nữa cười rơi cả đầu. Lục Minh Châu càng thảm, nàng ta càng cao hứng, tròng mắt xoay chuyển, đến hậu viện tìm Lục lão thái quân đang bị trúng gió.
......
Yến Lang tuy biết chuyện Cao Lăng hầu phủ ngấm ngầm làm nhưng chưa có bằng chứng, có muốn xử lý theo pháp luật, cũng không có cách nào.
Việc Cao Lăng hầu phủ đánh cắp gia tài Thẩm gia có thể được giải quyết là nhờ lúc đó phô sổ sách ra. Mạnh Hàn Phong chạy không thoát, nhân chứng vật chứng đều có. Nhưng về chuyện Cao Lăng hầu phủ hỗ trợ Tô Hoàng hậu và Tấn Vương ám hại cha con Thẩm Bình Hữu, thì không tìm được chứng cứ.
Vả lại —— Yến Lang thầm cười lạnh: Mặc dù có nhân chứng vật chứng đi chăng nữa thì nỗi oan của Thẩm gia cũng chưa chắc có thể rửa sạch.
Kiếp trước cha con Thẩm Bình Hữu tuy chết trận nhưng phó tướng của ông vẫn còn sống, binh sĩ Xương Nguyên cũng còn, bọn họ đều có thể chứng tỏ là có người dây dưa lỡ việc quân. Vậy mà việc cha con Thẩm gia chết trận, giặc thản nhiên xâm lược phía nam vài trăm dặm, chém giết vô số, triều đình thì tra tới tra lui, phía trước phía sau lăn lộn mấy năm, tận khi lão hoàng đế ngỏm củ tỏi, Mộ Dung Thịnh đăng cơ, vẫn không kết quả.
Bọn họ chưa chắc không rõ việc này do Tô hoàng hậu và Tấn Vương âm thầm mưu tính, nhưng vì các loại giao dịch có lợi cùng suy tính chính trị nên chân tướng vĩnh viễn bị vùi lấp.
Cha con Thẩm Bình Hữu nhuốm máu đỏ cả chiến trường, mười vạn quân lính da ngựa bọc thây, còn bị giặc giã tàn sát bao nhiêu thành trì, hết thảy đều nghĩ thành Kim Lăng chỉ là một đám mây bé nhỏ không đáng để tâm.
Dù Yến Lang có tìm được chứng cứ, đến tai thiên tử thì làm được gì?
Ám hại cha con Thẩm Bình Hữu là người Tô gia, là Tô Hoàng hậu, là Tấn Vương, lão hoàng đế mất bao công sức mới cùng hoàng hậu hòa giải, giữ cân bằng, làm tùy tiện thay đổi được.
Chưa kể, người Thẩm gia không còn ai có thể đánh giặc, còn mỗi một nữ nhi mồ côi và một quả phụ, làm đám tang trang trọng là được, dây dưa nhiều chính là không biết điều.
Triều đình thối nát như vậy chẳng có lý do gì để tồn tại.
Yến Lang âm thầm trào phúng, bật cười, đang chuẩn bị cáo từ, lại nghe thấy âm thanh vấn an của đám nô tỳ bên ngoài dõng dạc vang lên, vén rèm lên thì thấy sợi tóc mai nhiễm sương của lão phu nhân lộ ra. Vừa thấy cô, lão phu nhân không kìm được nước mắt hỏi thăm: "Cháu của ta làm sao lại gầy đi nhiều như vậy!"
Yến Lang nhận ra đây là Lục lão thái quân, vội đến gần chào hỏi: "Ngoại tổ mẫu."
"Mau tới đây!" Lục lão thái quân nắm tay cô, lại quay đầu nhìn Cao Lăng hầu, mắng: "Ngươi chọn lựa con rể kiểu gì mà lại làm ra loại chuyện hèn hạ như thế hả. Cũng may Tĩnh Thu phát hiện kịp thời, nếu không thì tới lúc ngươi chết còn có mặt mũi gì để gặp muội muội ngươi đây?!"
Nói xong còn thêm: "Giết đi cũng tốt, miễn làm mất mặt Lục gia chúng ta!"
Cao Lăng hầu vừa mất cả chì lẫn chài, lúc này lại bị lão nương mắng, vô cùng khó xử, cũng không dám phản bác, chỉ ngượng ngùng nhận lỗi: "Mẫu thân nói đúng, nhi tử đã biết sai rồi......"
Lục lão thái quân vẫn giữ tay Yến Lang lưu luyến: "Cháu cứ ở lại đây, coi nơi này như nhà mình."
Lục lão thái quân thật sự lo cho cháu ngoại sao? Đúng.
Nhưng bà ấy cũng tiếc thương nhi tử, cũng tiếc thương cháu trai, cháu gái, đến lúc phải đưa ra lựa chọn, bà ấy cũng sẽ không chút do dự mà đẩy Trầm Tĩnh Thu đi. Yêu thương cùng sự quan tâm hiện giờ, chỉ vì bà chưa biết, Thẩm gia và Lục gia đã ở hai phe đối lập, trong tình thế một mất một còn rồi.
Yến Lang cảm thấy vô cùng chán ghét gia đình này, tự nhiên không muốn tiếp tục trò chuyện, không dấu vết đẩy tay bà ra, phụng phịu: "Trong nhà còn nhiều việc phải làm, ta thật sự không thể đi đâu được. Đợi khi nào rảnh rỗi, ta lại đến thỉnh an người."
Lục lão thái quân kéo tay cô một hồi, xụ mặt nói: "Tĩnh Thu, chẳng lẽ cháu vì việc này mà xa cách ta à? Cữu cữu cháu là không phân biệt được người tốt kẻ xấu, cũng không phải cố ý, cháu lại đùn đẩy như vậy là đang ghi hận lên đầu chúng ta."
Yến Lang thấy bà ta như thế, đành phải thưa: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Lục lão thái quân vỗ tay cô, có phần vui mừng nói: "Phải thế chứ."
Nói rồi, lại quan tâm hỏi han: "Cháu vội vàng từ Xương Nguyên trở về, là do chiến sự tiền tuyến không thuận lợi à? Phụ thân cháu đã ——"
Yến Lang vừa vặn đỏ vành mắt: "Chiến sự trước đó đâu chỉ không tốt, phụ thân lần này e rằng không bảo toàn tính mạng, ta......" Đáp lời trong sự nghẹn ngào.
Lục lão thái quân nghe vậy thở dài một tiếng, nhưng ánh mắt chợt lóe tia sáng, ôn nhu an ủi: "Hài tử ngoan. Đừng lo, cháu còn có cữu cữu, còn có bà ngoại ở đây mà."
Lục Minh Phương đến sau, thấy vậy cũng phụ họa một câu: "Đúng rồi! Chúng ta đều là người một nhà, ngươi không cần phải khách khí."
Yến Lang liền chú ý đến nàng ta, khi nhìn thấy mình nói Thẩm Bình Hữu dữ nhiều lành ít, đáy mắt nàng ta coi có vẻ hả hê cười trêи nỗi đau của người khác, lặng lẽ hỏi hệ thống: "Đây là...... Lục Minh Phương đúng không?"
Hệ thống ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?"
Yến Lang đáp: "Mùi hương thối hoắc của kẻ xấu cách tám trăm mét cũng có thể ngửi thấy được."
Nửa đời trước của Lục Minh Phương không trôi chảy, ba phần là do vợ chồng Cao Lăng hầu đã sơ suất, bốn phần là vì Lục Minh Châu phá hư nhân duyên của nàng ta, ba phần còn lại đều là tính tình của nàng ta.
Mấy việc nhỏ nhặt, nàng ta thích ganh đua, giành giật lại háo thắng, nhưng cũng chỉ là một thứ nữ, so ra không bằng thân phận nổi trội của Lục Minh Châu, lại thua mỹ nhân đệ nhất thành Kim Lăng - Thẩm Tĩnh Thu, sau một thời gian cũng chậm rãi biến thái. Ban đầu nàng ta còn có thể kiềm chế, sau khi có người đến từ hôn, chịu đả kϊƈɦ nặng nề, liền buông bỏ hoàn toàn chính bản thân mình.
Suy cho cùng, một câu có thể khái quát bản tính của nàng ta: Không thích gặp mặt người khác.
Kiếp trước phụ thân Thẩm Tĩnh Thu chết trận, lại rơi vào trong tay Mộ Dung Thịnh, như chim sợ cành cong(*), sau đó chạy trốn tới Cao Lăng hầu phủ, nhưng không khi nào không bị nàng ta làm khó dễ. Sau khi nam nữ chủ ở bên nhau, Lục Minh Phương vẫn bận rộn kiêm chức Boss nhỏ của một cửa hiệu.
*Chim sợ cành cong: chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.
Yến Lang âm thầm lắc đầu, trêи mặt không hiện ra, cười qua loa vài cái, liền kêu lão quản gia trở về trước để xử lý công việc trong phủ, còn mình tạm thời ở nhờ Lục gia mấy ngày.
Lão quản gia thấy cô đối đáp rất là quen thuộc, không giống như bô dáng sẽ bị hại, thoáng dặn dò vài câu rồi rời đi.
Lục lão thái quân lôi kéo cháu ngoại hỏi han ân cần, còn ở lại ăn cơm trưa, cảm thấy mệt mỏi liền kêu nàng cùng Lục Minh Phương một đám đến nói chuyện, còn bà thì ngủ trưa.
Mâm đựng trái cây có đủ loại trái cây khô, Yến Lang bốc bừa một quả, dùng cái kẹp bóp mở ra, lấy hột bên trong ăn.
Lục Minh Phương thấy vậy, ánh mắt khẽ dao động, trêи mặt lộ ba phần lo lắng, cố ý nói: "Cũng không biết dượng hiện nay sống chết ra sao. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, ta liền cảm thấy vô cùng lo lắng......"
Đổi thành nguyên chủ Thẩm Tĩnh Thu mà nghe được lời này không biết sẽ khó chịu như thế nào, nhưng Yến Lang cũng không phải là Thẩm Tĩnh Thu.
Nàng nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Ta cũng thực sự lo lắng."
"Hầy." Lục Minh Phương giả bộ thở dài, có chút oán trách nói: "Tĩnh Thu, nếu ngươi cũng giống như Dận Chi biểu ca thì tốt rồi, có thể ở bên hỗ trợ cho dượng, không làm liên lụy đến ngài ấy phải bận lòng vì ngươi...... Ai nha, cái miệng này của ta thật là!"
Nàng ta ngừng nói, giữ chặt tay Yến Lang, áy náy xin lỗi: "Ta chỉ là bộc tuệch(*) thôi. Tĩnh Thu, ngươi đừng trách ta nha."
* Bộc tuệch: miệng bô bô, bụng vô tâm; chỉ ác khẩu chứ lòng dạ đôn hậu.
"Không sao." Yến Lang mỉm cười nhìn nàng ta, nói: "Bất quá ngươi nói sai rồi, ta không phải cái gì cũng không biết."
"Hả?" Lục Minh Phương hỏi: "Ngươi nói vậy nghĩa là gì?"
Yến Lang đáp: "Ta làm được một màn ảo thuật."
Lục Minh Phương cảm tháy hơi kỳ quái: "Làm phép ra cái gì mới được?"
Yến Lang nói: "Ta có thể làm cho ngươi quên đi sự thực ngươi là một tên óc heo."
Lục Minh Phương nghe vậy mày nhảy dựng, hờn dỗi nói: "Ta vốn dĩ không phải là heo!"
Yến Lang nói: "Ngươi xem, ngươi quên sạch sẽ rồi đó!"
Trong lòng Lục Minh Phương biết là cô đang chế nhạo mình, vừa bực vừa tức: "Ta có lòng tốt khuyên bảo ngươi mà ngươi lại trêu chọc ta như vậy!"
"Ta có sao? Biểu tỷ, ngươi quá đa tình rồi." Yến Lang cười cười nhìn nàng ta: "Hay như vậy đi, ta lại cho ngươi biểu diễn nụ cười của heo, biểu tỷ ngươi cũng đừng tức giận, nha?"
Lục Minh Phương giận đỏ cả mặt, đứng vọt dậy, chỉ vào cô chuẩn bị chửi một câu, nhưng động tác quá lớn làm tỉnh giấc Lục lão thái quân đang nghỉ trưa gian trong.
Bà ngồi dậy hòa giải: "Hai người các con nói cái gì vậy? Biểu tỷ muội ruột thịt chớ có cãi nhau."
"Bà ngoại, người mau khuyên nhủ biểu tỷ đi." Yến Lang thở dài: "Nàng nói lo lắng cho phụ thân của ta, cả ngày cứ thấp thỏm sợ hãi, một hai phải ăn chay niệm Phật, sao chép một trăm lần 《 Pháp Hoa Kinh 》 để cầu phúc, ta khuyên nàng, nàng còn tức giận."
Lục lão thái quân vui mừng khen: "Minh Phương quả là một hài tử ngoan."
"......" Lục Minh Phương trêи mặt cười hì hì, trong lòng MMP(*).
* MMP: tiếng chửi tục của người Trung Quốc.
"Lúc đầu ta cũng muốn làm như vậy, chỉ là ở nhà ngoại mà làm thế, trái lại giống như đang làm bộ, lòng dạ không thành thực." Yến Lang tỏ vẻ xấu hổ, nói: "Minh Phương biểu tỷ thật sự làm cho ta tự thấy hổ thẹn."
"Chính là như vậy." Lục lão thái quân nghe vậy gật đầu, nhìn về phía cháu gái, vui vẻ cười nói: "Ngươi có một phần tâm tư này là rất đáng quý, ta có lý nào lại không tác thành?"
Lục Minh Phương: "......"
Mẹ nó, ngươi có nghe được không hả Thẩm Tĩnh Thu? Mẹ nó!
Yến Lang rất hài lòng với khuôn mặt vặn vẹo của nàng ta, cười ha ha hỏi hệ thống: "Ta với biểu tỷ, da mặt ai dày hơn?"
Hệ thống nói: "Bà chủ ta có da mặt dày nhất, biểu tỷ làm sao có thể đạt tới đỉnh cao của ngài được!"