Giọng nói này rất nhẹ nhàng, tựa hồ có phần thờ ơ, nhưng Cao Lăng hầu lại nghe thấy ở trong đó sự căm hận đáng sợ cùng lòng kiên định không thể vãn hồi.
Gã không nhịn được mà rùng mình một cái, quay đầu nhìn mặt Yến Lang giống như muốn nói điều gì, song chỉ hơi giật giật môi, hơi thở liền yếu đi.
Với chưa tới tay Yến Lang, gã đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Trước khi nhắm mắt lại, Cao Lăng hầu nghe được tiếng hét thất kinh của Yến Lang vang lên bên tai: "Cữu cữu! Cữu cữu?! Ngài bị làm sao vậy? Mau mau đỡ cữu cữu vào, rồi giục đại phu tới đây. Sao còn chưa đến, khẩn cấp lắm rồi!"
Tại sao ngày trước gã lại cảm thấy đứa cháu ngoại này gần gũi vô hại chứ?
Nó rõ ràng là một con rắn độc với bộ răng nhọn đang lẩn trốn sau bụi rậm!
Cao Lăng hầu mang theo lời than thở ấy lâm vào trong cơn mê.
Cao Lăng hầu phu nhân đã bất tỉnh từ lâu, bị người nâng vào gian trong, mà Lục lão thái quân, sau khi thấy một tràng trò hề kia, trái tim liền co rút đau đớn, cũng đang mê man bất tỉnh. Toàn bộ đám người phủ Cao Lăng hầu hùng hùng hổ hổ đến Thẩm gia lúc này lại không còn một ai có thể đứng ra chủ trương sự việc kia.
Yến Lang giả bộ lo lắng cho bên ngoại, đồng thời diễn vai một tiểu thư khuê các khoan dung độ lượng y như đúc. Một bên thu xếp kêu người chuẩn bị nước thuốc, hối thúc đại phu, bên kia lại tạ lỗi với khách nhân, mời bọn họ tạm thời đến nơi khác dùng trà, còn cầu xin không kể chuyện hôm nay ra ngoài.
Các vị khách khứa xem hết vở tuồng đặc sắc trước đó, đã cảm thấy mỹ mãn, gật đầu đồng ý xong, không thể không tán dương cô mấy câu: "Phẩm hạnh của Thẩm cô nương thật cao thượng. Lục phu nhân đối với ngươi như vậy mà ngươi vẫn bằng lòng che giấu cho bà ta......"
"Hầy." Yến Lang thở dài, than trời trách đất: "Cữu mẫu ngài ấy có lẽ cũng có nỗi khổ của mình."
Mọi người nghe vậy, người thổn thức một hồi, kẻ hàn huyên vài câu, rồi dồn dập xin cáo từ, chuẩn bị hồi phủ để kể lại vụ tai tiếng kinh khủng này cho thân thích bằng hữu.
Lâm thị sợ người phủ Cao Lăng hầu đến Thẩm gia gây sự nên bà đã căn dặn người đi truyền tin cho gọi tên quản gia của phủ Cao Lăng hầu đến đón người đi, tiện thể kêu cả nha hoàn bà tử tự tay trông nom bọn họ, mới chịu yên tâm.
Yến Lang nhìn theo cho đến khi bóng dáng của đám khách khứa kia rời xa, nụ cười trêи mặt liền biến mất, cô xoay người, lập tức hướng tới nội viện.
Lão quản gia không biết từ đâu ló ra, nhỏ giọng nói: "Cô nương, tên quản sự kia sợ phải tội nên đã tự sát rồi."
"À." Yến Lang thốt lên, dè dặt hỏi: "Người nhà của hắn sẽ không nghi ngờ chứ?"
"Nhất định sẽ không." Lão quản gia khẽ đáp: "Người nọ vốn ưa trêu hoa ghẹo nguyệt(*), thường đến thanh lâu khách điếm chơi đùa, gây ra loại chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Vả lại, hắn cũng không hòa hợp với thê thất, đã sớm ra ở riêng......"
* Trêu hoa ghẹo nguyệt: chuyên đi tán gái, lăng nhăng.
Yến Lang vô cùng hài lòng với cách làm việc của lão quản gia. Cô gật đầu, không truy vấn việc này nữa, dọc đường vào nội viện yên lặng, sau khi cho nữ tì lui hết ra, mới hỏi: "Nghe tin phụ thân mất thì trêи triều đình có đòi lại công đạo cho người không?"
Lão quản gia tràn ngập vẻ đau xót, suy sụp nói: "Vài vị bằng hữu của lão gia lần lượt dâng sớ lên trêи thỉnh cầu điều tra rõ việc này. Nhưng tấu chương được đưa đến, bệ hạ đều lưu lại không xử lý gì......"
"Ta định rời khỏi Kim Lăng, Thẩm bá ạ." Yến Lang cười lạnh một tiếng, nhìn lão: "Phụ thân cả đời làm trung thần nghĩa sĩ để rồi cuối cùng da ngựa bọc thây, dùng thân hi sinh cho Tổ quốc. Người như vậy mà một cái công đạo cũng không đoạt được!"
Lão quản gia tận mắt dõi theo Thẩm Bình Hữu lớn lên, coi ông như hài tử của mình, thấy ông bị người làm hại, chết trận nơi sa trường, Hoàng đế và triều đình lại không có ý muốn truy cứu, sao trong lòng không oán giận, đau thương cho được.
Mà sau khi Thẩm gia xảy ra chuyện, vị tiểu thư duy nhất còn sống này giống như trong một đêm trưởng thành lên, nói chung đó cũng là một sự an ủi.
"Cô nương, nếu trong lòng người có dự định gì, xin cứ việc nói với lão." Lão quản gia nhìn Yến Lang rất lâu, như là thông qua cô tìm lại hình bóng của cố phụ nàng. Lão dùng bàn tay ấm áp phủ lên tay phải Yến Lang, mang theo sự ủng hộ sâu sắc và vỗ về: "Kể cả có nước sôi lửa bỏng thế nào, lão nô cũng tuyệt không phản đối!"
"Lão đừng nói vậy." Yến Lang nghe vậy cũng không ngăn được dòng nước mắt, cô đưa tay lên chùi, nói: "Chuyện của phủ Cao Lăng hầu, lão cũng biết rồi đấy, ta vốn định vạch trần mưu kế muốn chiếm đoạt gia tài Thẩm gia của bọn chúng, khuấy động cả một vũng nước, lại thuận nước đẩy thuyền, lầm lộ việc có người chậm trễ quân cơ, ám hại phụ thân. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn bỏ ý nghĩ này."
"Vô ích thôi." Giọng nói của cô cuốn theo trào phúng nhàn nhạt: "Nếu bệ hạ nhất định phải bảo toàn cho Tấn Vương cùng Hoàng hậu mà chúng ta luôn phá rối thì đó là không biết điều. Cho dù có quỳ gối trước cửa cung điện dập mẻ đầu, dập đầu cho đến chết, nhiều lắm cũng chỉ lấy được sự bồi thường từ phủ Cao Lăng hầu, nói dăm ba câu rồi đuổi chúng ta, trong lòng có khi còn muốn mắng thêm mấy câu hỗn trướng."
"Nhưng Thẩm bá à, cái công đạo này vốn là bọn họ nợ Thẩm gia, nợ phụ thân, nào có chuyện mình bị hại ngược lại phải dập đầu xin người ta ban ân? Phụ thân vì đất nước Đại Hạ và bá tánh mà chết, nhưng đất nước cùng bá tánh này có vì Thẩm gia không?! Thật là bất công!"
Yến Lang rưng rưng nước mắt, ánh mắt lại kiên định và sắc bén: "Triều đình đã không muốn cho thì sao ta phải sẵn sàng quỳ xuống cầu xin! Đế người khác đứng trêи cao nhìn xuống bố thí cái công đạo không bằng tự mình đi đòi?!"
Lão quản gia nghe được câu cuối cùng, mắt lóe một tia ngạc nhiên, do dự một hồi, cuối cùng nói: "Cô nương, ý người là ——"
"Trong cái thời đại này, ta và lão đã chẳng còn gì để mất nữa!" Yến Lang quả quyết nói: "Nếu hôm nay người ta không muốn lấy lại công bằng cho phụ thân, sợ gì mà không đảo chính một lần, thay đổi một triều đại mới, một bầu trời mới!"
Lão quản gia ngơ ngẩn nhìn cô, sau một lúc lâu không lên tiếng. Ngay khi Yến Lang cho rằng lão sẽ cự tuyệt lại thấy lão quản gia lắc đầu, thở dài: "Đây có lẽ chính là vận mệnh."
Yến Lang thấy hơi khó hiểu: "Vận mệnh?"
"Ban đầu, khi Thẩm lão thái gia đi cùng Mộ Dung gia tranh đoạt quyền kiểm soát thiên hạ cũng từng có ý muốn trở thành Hoàng đế. Chẳng qua, vì một số lý do nên cuối cùng không đạt được mục đích."
Lão quản gia nhớ lại chuyện xưa, trêи mặt thoáng hiện vẻ hồi tưởng, chìa tay ra vuốt mái tóc của cô, ân cần nói:" Cô nương ạ, chỉ là, sự việc của Xương Nguyên đã qua gần một tháng, Đại thiếu gia cũng bặt vô âm tín, lão đoán là...... e là dữ nhiều lành ít."
Yến Lang cúi đầu, ảm đạm đáp: "Ca ca đã nói, nếu có thể thoát hiểm chắc chắn hắn sẽ truyền tin báo cho ta. Lâu như vậy mà chưa có tin tức, chỉ sợ là......"
Cô biết Thẩm Dận Chi đã chết. Hắn chết nơi biên ải phía Bắc, nơi cát vàng phủ khắp bầu trời, đống thi thể đã chìm dần vào bãi cát chảy (vùng sa mạc). Sau biết bao nhiêu năm, một nhóm lữ hành đi ngang qua sa mạc gặp được bộ xương khô kia, có lẽ cũng không biết người đó khi còn sống đã từng là tướng quân trẻ tuổi, bừng bừng khí thế oai hùng bậc nhất của thành Kim Lăng.
Lão quản gia thở dài:"Nếu cô nương nếu là không nuốt xuống được khẩu khí này, muốn tranh đoạt một lần, lão thực ra có một cách —— Dù sao Đại thiếu gia cũng đang mất tích, người có thể đổi thành nam trang, lấy danh nghĩa của Đại thiếu gia tiến đến biên ải phía Bắc, nhờ vào uy danh của Thẩm gia trong quân đội cùng di sản chính trị mà lão gia còn lưu lại, trước tiên khống chế biên quân, nắm quyền lực hiện giờ trong tay, rồi từ từ mưu tính. Nếu số mệnh của Đại thiếu gia may mắn, có thể trở về bình an, cùng sống chung với nhau, mọi chuyện cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn......"
Hệ thống nghe tới đó, không nhịn được mà cảm thán: "Tư tưởng của anh hùng thật giống nhau."
Trước đó Yến Lang cũng có suy tính như vậy, thấy mưu lược của lão quản gia cũng giống mình, cười tủm tỉm, lại hơi xúc động: Có thể đứng vững ở Thẩm gia mấy chục năm, trải qua không biết bao nhiêu chuyện, lão quản gia e đã thành tinh. Chẳng trách trong thế giới gốc phía Lục gia không giết Lâm thị - vị chủ mẫu đứng đắn này, cũng muốn diệt trừ lão đầu tiên.
Cô mỉm cười: "Ta cũng nghĩ vậy."
"Lão biết." Lão quản gia cười cười: "Lão thấy cô nương ngày ngày đều không quản gió mưa khổ luyện thương pháp của Thẩm gia, lão cũng đoán được vài phần."
"Nhưng thưa cô nương, trước tiên chúng ta cần phải nói rõ vài điều." Lão lại thở dài, nếp nhăn trêи mặt lộ rõ vẻ lo âu: "Thời điểm người bị bọn người vây chặt đến tận đỉnh núi, sẽ không có cách nào quay đầu lại được. Có muốn ngoảnh đầu về, đám người đằng sau vẫn sẽ đẩy người tiếp tục tiến tới. Dù gì người chỉ là một nữ nhi, không giông với đám nhi lang trong thiên hạ, có thể mở rộng hậu cung, con cháu đông đảo. Thẩm gia chỉ còn lại mỗi người là dòng máu duy nhất còn sót lại. Người kế tục phải làm sao, sau đó thế hệ thứ hai phải sống thế nào, người đều nên suy ngẫm kĩ."
Yến Lang thản nhiên cười: "Lão yên tâm, ta hiểu rõ vấn đề đó."
"Được vậy thì tốt, tốt lắm!" Lão quản gia rất hài lòng, vô cùng vui sướиɠ, dặn dò: "Lão gia không còn, trong phủ lại không có một nam nhân nào làm trụ cột, người và phu nhân ngồi trêи đống gia sản bạc triệu, khó tránh khỏi làm người ta đỏ con mắt, kẻ đến gây rắc rối. Sau ồn ào chuyện Lục gia, lão đã căn dặn đầy tớ thu hẹp lại quy mô làm ăn, những cửa tiệm lóa mắt cũng lần lượt bán đi, chỉ để lại một ít thứ đám tai mắt không thể nghe ngóng ra được......"
Yến Lang nghe lão trình bày cặn kẽ, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình và Lâm thị, lòng thật sự cảm động, bật ra câu hỏi: "Nếu như ta không có ý nghĩ này, lão cũng định lo liệu để mang chúng ta đi sao?"
"Lão gia đã mất, thiếu gia thì gần như không còn nữa, phủ Cao Lăng hầu đáng ra phải là nơi ta có thể dựa vào, lại là lòng lang dạ sói, quả thực ta không nên định cư lâu dài ở Kim Lăng." Lão quản gia cười đau xót, khẽ nói: "Quê nội Thẩm gia lúc đầu là Hà Tây. Lão gia là huynh đệ kết nghĩa của Cam Châu Đô đốc, tình nghĩa lại sâu sắc. Lão định dẫn người và phu nhân đến nương nhờ ông ta."
"Dù tình nghĩa có sâu đậm thế nào cũng không chịu được sự dây dưa dài lâu của ta." Yến Lang không phải không tin thân bằng hữu của Thẩm Bình Hữu, chỉ là góa phụ cô nhi tới ăn nhờ ở đậu, một hai tháng thì chưa sao, qua một thời gian dài thì....Tóm lại không thể làm thế được.
"Lão cũng hiểu được điều này, nhưng chúng ta cũng chẳng còn cách nào." Lão quản gia thê lương cười, vỗ vai cô, khen ngợi: "Cũng may cô nương có chí hướng, có thể kế thừa được."
Sản nghiệp Thẩm gia đều do người nhiều thế hệ cố gắng gây dựng được. Ngoài cửa hiệu và đồn điền ở Kim Lăng ra, trong tay Thẩm Bình Hữu còn có trại nuôi ngựa, mỏ quặng, một toán quân ở Hà Tây. Tất cả đều là do tổ tiên để lại.
Yến Lang có ý muốn nắm quyền, đương nhiên sẽ phải lập kế hoạch kỹ lưỡng, lại có lão quản gia - người cộng sự ăn ý ở bên, một là sẽ tránh được tình huống khó xử khi thân phận bị phát hiện, hai là những chuyện vặt vãnh rắc rối xảy ra cũng có người giúp đỡ.
"Tài sản riêng ở Kim Lăng, thứ gì có thể bán thì cứ bán hết như lời lời lão nói lúc nãy, chừa lại một chút không để người khác biết là được." Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Còn đám người trong phủ, tìm hiểu cặn kẽ, có thể tin tưởng được thì mang theo, những kẻ có ý muốn nổi loạn sau khi phụ thân mất, cấu kết với người ngoài, toàn bộ đều xử lý hết!"
Chuyến đi phương Bắc lần này, cô sẽ dùng thân phận của Thẩm Dận Chi. Người Thẩm gia dù có quen thuộc với đôi huynh muội này cũng chưa chắc phát hiện được điều gì. Thà rằng xử lý sạch sẽ luôn ban đầu còn hơn để lại mối họa về sau.
Lão quản gia đáp ứng: "Lão sẽ xử lý ổn thỏa, cô nương cứ yên tâm."
"Mất đi một số người trong phủ cũng tốt, muốn đi đâu thì đi." Yến Lang cười tự giễu: "Nhà chúng ta chỉ còn lại hai người là ta và mẫu thân thì phủ Cao Lăng hầu kia sẽ không để ý tới nữa. Người nhà ngoại của mẫu thân lại đã mất. Thật gọn gàng, sạch sẽ."
Lão quản gia hơi nhếch miệng, trầm mặc.
Yến Lang cũng không phải là một người quá chìm đắm trong quá khứ. Vẻ buồn phiền vừa rồi chẳng qua chỉ là cảm xúc ngẫu nhiên ập đến. Cô thản nhiên căn dặn: "Lão cứ chuẩn bị mọi việc. Ta sẽ đến chỗ mẫu thân bàn bạc."
Lão quản gia đáp ứng, hành lễ rời đi.