• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Vãn ngạc nhiên.

Cô biết vì tuyên truyền cho trò chơi này mà Lệ Thâm có đăng kí một tài khoản, mỗi ngày đều có fan trêu đùa cái tài khoản đó, cô cũng vừa làm xong. Nhưng loại mánh lới dùng tài khoản để kinh doanh này, sao có thể thật sự dùng tài khoản của minh tinh được.

Vốn tưởng Lệ Thâm chỉ thuận miệng nói, nhưng sau khi anh nói xong vẫn đứng yên tại chỗ, dường như đang chờ đợi câu trả lời thuyết phục của cô. Dư Vãn ngước mắt lên nhìn anh: “Anh từng chơi game này rồi?”

“Phải.”

“Là tài khoản đăng kí chính thức kia sao?”

” … Đương nhiên không phải, tôi có tài khoản cá nhân.”

“… À.” Dư Vãn chậm rãi gật đầu “Các anh làm minh tinh, vẫn có thời gian chơi game sao?”

Theo hiểu biết của cô, minh tinh đều rất bận rộn, ít nhất cũng phải bận rộn như Chu Hiểu, An Hòa hoặc Triệu Hân.

Có lẽ cảm thấy vấn đề của cô có chút buồn cười, Lệ Thâm hơi … cong khóe môi một cái: “Từ trước lịch trình của tôi đã được sắp xếp chu toàn, mấy ngày nay công tác ít một chút, có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Ồ … Rất tốt nha.” Dư Vãn cũng không biết vì sao, cô cứ như vậy nhận lời Lệ Thâm. Cô tự nhủ rằng bởi vì vừa đúng lúc cô cần một người thầy, hoàn toàn không có ý gì khác.

Lệ Thâm nói: “Buổi tối ngày mai tôi không có công việc, lúc nào chị online, tôi ở trong game chờ chị.”

Dư Vãn suy nghĩ một chút, không nghĩ sẽ hẹn anh quá sớm “Chín rưỡi được chứ?”

“Được, chị và Hồ Kiều ở cùng một kênh sao?” Hiện tại trò chơi có không ít kênh, nhưng kênh lớn cũng chỉ có vài cái.

Dư Vãn gật đầu “Phải, tôi tên là Một viên cá viên, còn anh.”

“Tiểu vương tử.” Lệ Thâm trả lời.

Dư Vãn không cười, bởi vì cô chợt nhớ đến lúc Lệ Thâm còn đi học, tài khoản game của anh cũng là như vậy. Cô chỉ không nghĩ tới, anh lại chấp nhất với cái tên đó như vậy.

Chắc fan hâm mộ của anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, nam thần của các cô có biệt danh là Tiểu vương tử.

“Được, lúc online tôi sẽ thêm bạn tốt.”

“Ừ.”

Cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, trong khoảng thời gian ngắn cả hai người đều không lên tiếng. Lệ Thâm liếc nhìn Dư Vãn bị lạnh cóng đến mức mũi đỏ ửng, anh mở miệng nói “Tập xong thì trở về trước đi! Tôi tiếp tục chạy bộ.”

Dư Vãn nói một câu được, lần này Lệ Thâm từ bên cạnh cô bắt đầu chạy đi, không hề dừng lại. Chạy xong 10km, Lệ Thâm trở về nhà, vừa mở cửa đã bị một con chó nhào vào lòng. Chú chó rúc trong lòng Lệ Thâm sủa gâu gâu, anh xoa đầu nói, thấp giọng nói “Lệ Lệ, buổi tối không nên ồn ào, cẩn thận hàng xóm gọi điện tố cáo mày.”

Dường như Lệ Lệ hiểu được lời anh nói, nó ngồi chồm hỗm trước mặt Lệ Thâm, vẫy đuôi.

Lệ Lệ là chú chó được Lệ Thâm nuôi sau khi chuyển đến đây, phần lớn thười gian đều là do trợ lý của anh chăm sóc, nhưng lạ là nó rất thân thiết với anh. Lệ Thâm dắt nó vào phòng để nó tự đi ngủ, sau đó cầm khăn mặt bước vào phòng tắm. Dòng nước ấm áp xối từ trên đỉnh đầu xuống, chảy khắp toàn thân, Lệ Thâm đứng yên lặng, bên tai văng vẳng câu anh nói với Dư Vãn.

“Nếu không, tôi mang chị đi chơi game nhé!”

Khóe môi nhếch lên tự giễu, Lệ Thâm nhắm mắt lại, để dòng nước rửa sạch mồi hôi.

Anh lại bị coi thường.

Anh nghĩ vậy.

Tám giờ sáng Dư Vãn đã tỉnh dậy, cô nhìn thời gian, đứng lên đánh răng rửa mặt. Làm xong bữa sáng, cô ngồi trước máy tính, lúc này là 8h40.

Nhấp một ngụm sữa bò nóng, cô mở game lên, vừa login đã thấy một yêu cầu thêm bạn tốt.

Là yêu cầu từ “Tiểu vương tử.”

Dư Vãn không biết trái tim mình đập nhanh hay chậm đi một nhịp, cô đặt ly sữa xuống, ấn đồng ý.

Avatar của đối phương đang sáng, sau khi hai người thêm bạn tốt, Lệ Thâm lập tức gửi tới một tin nhắn “Online?”

Một viên cá viên: Ừ, sao anh dậy sớm vậy?”

Tiểu vương tử: Quen.

Một viên cá viên: Công việc bình thường cũng yêu cầu dậy sớm vậy sao?

Tiểu vương tử: Ở bộ đội có thói quen dậy sớm.

Dư Vãn hơi sửng sốt một chút, cô muốn hỏi vì sao Lệ Thâm lại nhập ngũ? Vì sao lại có ý nghĩ muốn tham gia quân đội?

Nhưng cô không dám, cô sợ câu trả lời kia có liên quan đến mình.

Tiểu vương tử: Chị chỉ mới đạt cấp 31, trang bị đều thuộc cấp bình thường nhất.

Một viên cá viên: Ừ …

Tiểu vương tử: Chị biết trình độ trong game của Hồ Kiều không?

Một viên cá viên: Nghe Ngụy tổng nói cô ấy rất lợi hại.

Tiểu vương tử: Đúng là rất lợi hại, cô ấy có vài tài khoản phụ, tùy tiện dùng một cái kém nhất cũng có thể giết chị trong nháy mắt.

Một viên cá viên: …

Tiểu vương tử: Chị dùng tài khoản phụ của tôi đi. Tài khoản của chị level quá thấp.

Một viên cá viên: Anh có tài khoản phụ?

Tiểu vương tử: Đúng, mặc dù chỉ là tài khoản phụ thôi nhưng so với tài khoản hiện tại của chị thì vẫn mạnh hơn. Tôi gửi tài khoản và mật khẩu cho chị.

Rất nhanh, Dư Vãn nhận được tài khoản do Lệ Thâm gửi đến. Tài khoản là một hòm thư bình thường, mật khẩu là sinh nhật anh.

Dư Vãn tìm trang chủ, gõ những kí tự kia xuống. Nội tâm của cô có chút hiếu kì, Lệ Thâm có thể đặt tên gì cho tài khoản phụ này? Sẽ không phải gọi là Tiểu công chúa đấy chứ?

“Phì.” Nghĩ đến đây, cô cảm thấy rất có khả năng.

Sau khi đăng nhập, màn hình xuất hiện một nhân vật, tài khoản phụ của Lệ Thâm là một nhân vật nữ, cũng không phải tên là Tiểu công chúa.

Mà là Ngư Châu Xướng Vãn.

Dư Vãn ngạc nhiên.

Ngư Châu Xướng Vãn, Dư Vãn.

*Ngư Châu Xướng Vãn (hát trong đêm trên thuyền đánh cá): là một khúc đàn tranh Hà Nam khá có phong cách cổ điển, từ 渔晚 trong 渔舟唱晚 đồng âm với tên của chị Dư Vãn 余晚.

Cô cứ nhìn chằm chằm màn hình vài giây, một lúc sau mới phát hiện Lệ Thâm đã gửi thêm một tin nhắn đến.

Tiểu vương tử: Tài khoản này cũng là Đào Hoa trại, chị dùng có quen tay không?

Tiểu vương tử: Trước tiên làm quen với các kĩ năng đã, đợi chút nữa sẽ dẫn chị đi làm nhiệm vụ.

Ngư Châu Xướng Vãn: Được.

Tài khoản phụ của Lệ Thâm đã đạt level 58, võ công của môn phái cũng phải học rất nhiều, kỹ năng trong túi đều đầy ắp. Dư Vãn xem qua từng kỹ năng một, nhưng khi tắt đi rõ ràng vẫn có chút không nhớ nổi.

Ngư Châu Xướng Vãn: Kỹ năng thật nhiều, tôi không nhớ nổi orz

Tiểu vương tử: Dùng vài lần sẽ nhớ được.

Tiểu vương tử: Các kỹ năng hiện tại đều dựa theo thói quen sử dụng của tôi để sắp xếp, chị cũng có thể dựa vào thói quen của bản thân để chỉnh lại một lần.

Ngư Châu Xướng Vãn: … Tôi còn chưa đến mức có thể tạo thành thói quen.

Lệ Thâm yên lặng một lúc mới nhắn lại “Trước làm nhiệm vụ đã! Chị đi theo tôi.”

Nhắn xong lại bổi sung thêm một câu “Chị biết làm thế nào để đi theo không?”

“Biết.” Ngày hôm qua cô vừa mới học cùng Đồ Giai Giai.

Sau khi đi theo Lệ Thâm, Dư Vãn liền ngồi trước máy tính nhìn anh mang theo mình chạy tới chạy lui, loại cảm giác cái gì cũng không cần làm mà vẫn có thể tăng điểm kinh nghiệm thật thoải mái, nhưng cô lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Ngư Châu Xướng Vãn: Như vậy hình như tôi không có rèn luyện được các kỹ năng.

Tiểu vương tử: Chị có biết loại thao tác này không?

Ngư Châu Xướng Vãn: …

Không có đâu 

Tiểu vương tử: Nhiệm vụ này hơi khó, chờ lần tiếp theo để chị luyện tập.

Ngư Châu Xướng Vãn: À.

Tài khoản của Lệ Thâm là một nhân vật cầm giáo, quần áo dính máu, đã đạt đến level cao nhất. Sau khi chạy đi kích hoạt nhiệm vụ đánh Boss, Dư Vãn đứng một bên nhìn Lệ Thâm và boss đánh nhau.

Tiểu vương tử: Cách một khoảng thời gian boss sẽ tổ chức một đợt tấn công tập thể, chị phải nhớ nhảy lên tránh. Mặt khác phải lưu ý cột máu của tôi, nhớ tiếp máu cho tôi.

Ngư Châu Xướng Vãn: Được!

Dư Vãn chăm chú nhìn màn hình, thấy Boss tổ chức tấn công liền nhanh chóng nhảy lên, nhưng mỗi lần tấn công như vậy phải duy trì trong khoảng 5 giây, mà mỗi lần nhảy lên, tối đa Dư Vãn cũng chỉ chống đỡ được 3 giây là rơi xuống, vậy nên cô vẫn bị đánh trúng. Lệ Thâm đứng gần Boss nhất nên máu cũng bị tụt nhiều nhất, Dư Vãn không nghĩ đến việc làm thế nào để mình trụ lại trên không trung lâu hơn mà không ngừng ném kỹ năng trị liệu ra ngoài.

Một lát sau, trên màn hình nhảy ra một hàng chữ.

Tiểu vương tử: Tôi nói chị cho tôi thêm máu, chị lại một mực thêm máu cho NPC.

Dư Vãn “…”

Không phải, cái trò chơi này còn có thể cho NPC thêm máu sao?

Hình như nhận ra nghi vấn trong lòng cô, Lệ Thâm lại gõ thêm một dòng.

Tiểu vương tử: Trước khi thêm máu chị phải chọn trúng tôi, đừng chọn NPC.

Ngư Châu Xướng Vãn: … Tôi không chọn NPC, có thể trước lúc nhảy không cận thận một chút rồi.

Tiểu vương tử: Chị sắp cạn máu rồi, mau quay lại tự thêm máu.

Dư Vãn luôn quan sát lượng máu của Lệ Thâm, lúc anh nói mới để ý đến cột máu của mình. Thật sự chỉ còn đúng một chút. Cô vừa mở kỹ năng ra thì Boss lại mở thêm một đợt tấn công nữa, Dư Vãn không kịp tránh, lập tức bị giết chết.

Dư Vãn “…”

Lần này chết đi thì không thể sống lại, một mình Lệ Thâm đối phó Boss, ngay cả một người trợ giúp cũng không có, tất nhiên cũng phải chịu chết.

Dư Vãn nhìn dòng chữ thất bại trên màn hình, trong lòng vô cùng áy náy.

Ngư Châu Xướng Vãn: … Xin lỗi, đều là do tôi quá cùi bắp rồi.

Tiểu vương tử: Đột nhiên xin lỗi cái gì, cũng không phải hôm nay tôi mới biết chị cùi bắp.

Ngư Châu Xướng Vãn: …

Rõ ràng là một câu nói tổn thương cô, nhưng không hiểu sao Dư Vãn lại cảm nhận được một chút tình cảm ấp áp, có phải cô quá M rồi không?

Ngư Châu Xướng Vãn: Vậy anh còn mang theo tôi không?

Tiểu vương tử: Đợi chút, tôi đi tìm mấy người, Boss này một mình tôi không đánh lại.

Ngư Châu Xướng Vãn: Được.

Dư Vãn ngồi yên đợi Lệ Thâm, lúc này Ngụy Thiệu gọi điện tới. Cô nhanh chóng nhấc máy “Ông chủ, có chuyện gì vậy?”

Ngụy Thiệu “Game thế nào rồi?”

“… Khụ.” Theo bản năng, Dư Vãn nhìn màn hình “Vẫn còn đang cố gắng.”

Dường như Ngụy Thiệu đã dự đoán được kết quả này, anh cười một tiếng: “Tôi giúp em tìm một cô giáo, là cao thủ trong trò chơi này, ngoài ra còn mua cho em một tài khoản, nhưng mà Hồ Kiều là một cao thủ lão luyện rồi, loại tài khoản nào trong game cô ấy cũng biết rõ, nên tạm thời chưa tìm được cái thích hợp nhất. Muộn nhất là chiều nay, tôi sẽ đưa tài khoản và mật khẩu cho em.”

“Hả?” Dư Vãn không nghĩ đến công ty lại còn có loại phúc lợi như vậy, nhưng suy nghĩ một chút thì thấy cũng phải, đây chính là công việc liên quan trực tiếp đến lợi nhuận cảu công ty, ông chủ tất nhiên muốn cung cấp đầy đủ mọi thứ để tranh giành: “Tôi đã tìm được một người bạn trợ giúp rồi, anh ấy còn đem tài khoản phụ cho tôi.”

Ở đầu bên kia, Ngụy Thiệu hơi ngạc nhiên, dường như không nghĩ đến Dư Vãn còn có một người bạn như vậy “Người bạn nào thế, rất lợi hại sao?”

“À, anh ấy cũng tính là một cao thủ, tài khoản cũng đạt đến level cao nhất, trang bị cũng rất tốt, tài khoản phụ cũng trên level 50, anh ấy mang theo tôi thăng cấp, cũng dạy tôi làm quen với các thao tác.”

Ngụy Thiệu suy nghĩ một lát rồi nói “Như vậy đi, người tôi tìm cho em là một cô giáo dạy trực tuyến 24h, lúc bạn em không có ở đây,  em có thể tìm đến cô ấy. Còn tài khoản thì tôi vẫn sẽ tiếp tục tìm, đến lúc đó tài khoản nào lợi hại hơn thì em dùng tài khoản đó.”

“Được.” Dư Vãn trả lời, nhưng cô lại có chút lo lắng. Thao tác của cô thật sự quá kém, đến việc sử dụng một tài khoản toàn trang bị cấp thần để chạy trốn mà cô còn làm không tốt, có phải là quá giả hay không …

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Ngụy Thiệu, “Tiểu vương tử” trên màn hình vẫn không có động tĩnh, Dữ Vãn đang muốn chọc anh một cái thì đột nhiên điện thoại di động lại đổ chuông.

Lần này là một dãy số lạ, Dư Vãn cảm thấy có chút đau đầu.

Trước khi mua nhà, cô có để lộ số điện thoại ra ngoài. Vài ngày trước khi cô về nước, vô số các cuộc điện thoại gọi đến. Xuất phát từ lý do công việc, bình thường cô sẽ không trực tiếp từ chối số lạ, nhưng khi cô nhận điện thoại sẽ giành nói trước đối phương một bước “Xin chào, tôi là Dư Vãn, không bán phòng, không lắp đặt thiết bị, không cho thuê nhà, không mua vật liệu xây dựng, không có tiền, xin hỏi có chuyện gì khác không?”

Đối phương im lặng vài giây sau đó mới lên tiếng “Tôi là Lệ Thâm.”

——————-

Lời của tác giả

Ngụy Thiệu: Người bạn nào, rất lợi hại sao?

Dư Vãn: Không phải, là Lệ Thâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK