• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Im lặng đứng bên giường bệnh nhìn thiếu niên nhắm chặt hai mắt,Tần Dữ Hào cảm thấy thế giới này thật sự rất kỳ lạ.

Một người vốn đang vì cái tôi của bản thân mà điên cuồng theo đuổi anh, rồi lại đột nhiên quên mất anh, tính tình thì càng khác xa lúc đầu, lễ phép, chu đáo, chăm chỉ là những cụm từ không thể nào gán lên trên người cậu hai Chương Sở Kha của Chương gia được.

Hơn nữa, cậu nhóc này lại nhận con trai của anh là con của mình, chăm sóc nó hơn một tháng, còn cho nó đi nhà trẻ, khi nó xảy ra chuyện, so với người ba ruột này càng sốt sắng lo lắng hơn.

Rốt cuộc là tại sao?

Thật sự mất trí nhớ sao?

Anh đưa mắt nhìn chằm chằm thụy nhan của cậu, bàn tay không tự chủ đưa ra, sờ lên mặt cậu.

Cảm giác non mềm truyền vào lòng bàn tay, chạy thẳng vào tim, khiến trái tim của anh ngứa ngáy giống như bị móng vuốt mèo cào trúng.

Cậu nhóc này vì con trai của anh mà làm những công việc thật vất vả, vậy mà anh lại còn làm khó dễ cậu, bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy bản thân thật sự rất cặn bã.

Còn không phải sao, với con trai mình cũng vậy, rõ ràng rất yêu thương nhưng ngoài mặt lại lạnh lùng thơ ơ. Rõ ràng rất để ý thiếu niên nhưng lại ép bản thân không được suy nghĩ tới, còn hành động giống như một tên biến thái, theo dỗi đối phương sau đó tìm cách gây sức ép cho cậu.

Nói không chừng… là thiếu niên này đã cứu con trai của mình, do bị mất trí nên tưởng lầm Thiên Bảo là con cậu cũng nên.

Nếu là vậy… Anh có nên để sự hiểu lầm này tiếp diễn hay không? Có lẽ anh có thể thử với thiếu niên này một lần.

Khẽ vuốt tóc cậu một cái,Tần Dữ Hào đứng dậy, đang định xoay người đi ra ngoài thì tiếng nói yếu ớt của thiếu niên nằm trên giường bệnh bỗng vang lên, “Không, đừng làm vậy, đừng đánh ta, thật sự không phải ta làm mà…”

“Đau quá… Van xin ngươi, đừng đánh nữa…”

Thiếu niên đang trong tình trạng hôn mê nói mê sảng, ng câu nói khiến Tần Dữ Hào sững sốt không thôi.

Anh bước nhanh lại giường bệnh, cầm lấy tay cậu, gương mặt của thiếu niên đã phủ đầy nước mắt, đầu lông mày nhíu lại, trong miệng vẫn lẩm bẩm mấy câu xin tha…

“Là ai đánh cậu? Nói cho tôi biết, là ai đánh cậu?” Anh ghì chặt đầu bả vai của cậu, trầm giọng hỏi.

Thế nhưng Chương Sở Kha vẫn không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi xuống liên tục.

Anh vội vàng lay tỉnh cậu, liên tục gọi: “Sở Kha, Sở Kha, cậu làm sao vậy, mau tỉnh…”

Chương Sở Kha đang chìm trong giấc mơ đáng sợ khi còn ở Vân phủ, thì bị một sức lực mạnh mẽ kéo về. Cậu từ từ mở hai mắt ngấn lệ ra, gương mặt của Tần Dữ Hào liền xuất hiện trước mắt cậu.

“Ngài Tần?” 

Sau đó, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, hoang mang hỏi anh: “Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Thiên Bảo thế nào rồi?”

Tần Dữ Hào thấy cậu đã tỉnh liền thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra lau nước mắt cho cậu. Hành động này của anh làm cậu bối rối không thôi, hai má đỏ bừng. Rõ ràng chỉ là mới quen, sao anh ấy có thể làm động tác thân mật như vậy chứ?

Thấy cậu cúi đầu thối lui ra phía sau,Tần Dữ Hào mới phát hiện hành động này của mình không khác gì ác bá trêu chọc dân nữ nhà lành. Ngượng ngùng thu tay về, nhìn cậu nói: “Lúc nãy cậu bị té xỉu, bác sĩ nói cậu bị say nắng, cộng thêm làm việc quá sức, cho nên tôi liền để cậu nhập viện, đưa cậu đến phòng hồi sức này. Thiên Bảo phẫu thuật thành công, bây giờ đang nằm trong phòng phục hồi theo dõi.”

Nghe anh nói vậy, cậu liền thở phào nhẹ nhõm, “Lần này thật sự cám ơn anh, nếu không có sự giúp đỡ của anh, con trai của tôi có lẽ đã gặp nguy hiểm rồi. Tiền viện phí của hai cha con tôi, chờ sau khi khỏe lại, tôi sẽ đi làm…”

“Được rồi.” Anh lập tức cắt ngang lời cậu, “Câu này cậu đã nói nhiều lần lắm rồi, tôi cũng không phải bắt cậu phải trả ngay. Bây giờ cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ giúp cậu lo tiền thuốc men, đứa nhỏ tôi cũng sẽ trông phụ cậu, đừng lo lắng gì cả.”

Chương Sở Kha nghe vậy rất cảm động, hai người vốn dĩ không quen biết, anh lại tốt bụng giúp đỡ hai cha con cậu nhiều thế này, quả nhiên là cậu đã may mắn gặp được người tốt mà.

Nhìn vẻ mặt cảm kích này của cậu, khóe môi của anh nhịn không được nhếch lên cao, “Đứa nhỏ vẫn chưa tan thuốc mê, chưa tỉnh ngay được, cậu cứ nằm ở đây nghỉ ngơi, phải có sức khỏe mới chăm sóc bé con được, khi nào bé tỉnh, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Cậu mỉm cười nhìn anh, khẽ gật đầu một cái.

Đột nhiên cậu nhớ ra cái gì đó, ấp úng hỏi anh: “Lúc nãy, lúc nãy khi tôi còn hôn mê có làm gì kỳ lạ không?”

Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt bất an của cậu, lông mày nhíu lại, sau đó bình tĩnh đáp: “Không có.”

Nghe vậy, cậu liền thở phào nhẹ nhõm, bí mật cậu từ thế giới khác tới không thể để người khác biết, nếu không cậu và con trai chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Tần Dữ Hào nhìn cậu một cái, rồi đứng lên, đi ra ngoài.

Ra tới ngoài cửa, anh liếc mắt nhìn vào bên trong.

Biểu hiện này của cậu nhóc thật đáng ngờ, có chuyện gì không muốn cho người khác biết sao?

Hơn nữa, những lời cậu ta nói mơ lúc nãy, là thật sự có người đã bạo hành cậu ta sao? Có thể là ai chứ?

Móc chiếc điện thoại từ trong túi ra, anh gọi ra ngoài một cuộc, sau đó sải bước tới phòng hậu phẫu.

Anh đi tới mở cửa phòng bệnh nhi ra, bé Thiên Bảo đã tỉnh, lúc này đang yếu ớt nằm trên giường, nghe có tiếng người đi vào, bé liền nghĩ là ba Kha, đang định tươi cười gọi ba thì lại phát hiện người vào chính là anh.

Ngay tức khắc, vẻ hớn hở trên mặt bé liền biến mất, thay vào đó là vẻ ủ rũ không vui, bé khẽ rũ mắt nhìn vào tấm chăn đắp trên người mình.

Lúc anh đi vào cũng nhìn thấy biến hóa trên mặt con trai mình, trong lòng không biết là tư vị gì. Người làm cha ruột này lại so ra không bằng người chăm sóc nó hơn một tháng, đủ thấy người cha như anh có bao nhiêu thất bại.

Tiến tới trước mặt bé, anh cứng ngắt hỏi: “Đây là thái độ của con khi gặp mặt ba mình sao?”

Bé Thiên Bảo tiếp tục ủ rũ cúi đầu, nhí nhí nói: “Xin lỗi ba.”

Căn phòng rơi vào im lặng, một lúc sau, bé lại nói tiếp: “Nhưng con sẽ không theo ba về đâu, con muốn ở với ba Kha, con muốn làm con của ba Kha…”

Anh bình tĩnh nhìn bé, sau đó mở miệng nói: “Trong thời gian con mất tích, cả nhà không ai không lo lắng cho con, bây giờ con lại nói không muốn về, đây là hành động của một đứa con trai nên làm sao?”

“Nhưng mà…”

Nó thật sự rất muốn ở với ba Kha, nhưng nó cũng rất nhớ ông bà nội, cả ba nữa, mặc dù ba rất nghiêm khắc nhưng cũng rất tốt với nó. Bây giờ phải lựa chọn một trong hai, nó thật sự không biết phải làm sao.

Anh kéo cái ghế bên cạnh giường bệnh ra, ngồi xuống, chậm rãi nói: “Không phải ba đã dạy con, một khi đứng giữa sự lựa chọn, con phải động não tìm cách cần bằng rồi sao? Con muốn ở với ba Kha đồng thời cũng muốn về ở với ba và ông bà nội cũng không phải không có cách.”

Nghe tới đây, hai mắt của bé sáng lên, chờ đợi câu kế tiếp của anh, “Chỉ cần con hứa với ba một chuyện…” Khóe môi của anh cong lên một nụ cười giảo hoạt, “Đó chính là tạm thời làm như không quen biết ba, gọi ba là chú Lâm nếu làm được, ba sẽ nhanh chóng đưa con và ba Kha của con về sống chung, thế nào?”

Bé nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.

Tại sao nha? Chỉ cần làm như vậy mình và ba Kha có thể sống cùng ba và ông bà nội sao? Nếu vậy cũng không khó lắm.

“Được, chú Lâm.”

Tần Dữ Hào: “…”

Đứa nhỏ này cũng nhanh quá rồi! Thật thương tâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK